Chương 2:
Thành phố lúc ba giờ sáng tối om như mực, tôi đang ngủ bỗng bị tiếng chuông kéo tỉnh, ngồi dậy nhìn ra màn đêm như mực rồi cùng anh khóc.
Rồi Tống Thời Nghiễn dần bước ra khỏi bóng tối, thời gian chứng minh rằng tôi là thứ an ủi tốt nhất của anh.
Dù chúng tôi chưa từng gặp mặt.
Nhưng khi anh cần, tôi sẽ xuất hiện.
Anh nói: 【Cục cưng, may mà anh có em ở bên.】
Khi tôi nhận được tin nhắn đó, thì bạn thân Sinh Sinh cũng đang ngồi cạnh và nhìn thấy, cô ấy nhếch môi cười nói:
“Không ngờ cậu rảnh thế, an ủi một người xa lạ qua màn hình.”
Tôi nhìn xuống màn hình:
“Thật kỳ lạ, phải không?”
“Internet bây giờ thật phát triển.”
Ảnh đại diện của Tống Thời Nghiễn là một con mèo, mỉm cười mềm mại với tôi, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến tâm trạng tôi tốt lên.
“Có thể biến hai người chưa từng gặp mặt, thành mối quan hệ thân mật theo nghĩa đời thường.”
“Dù cách biệt nhau qua một cái màn hình, dù chỉ là một sự đồng hàng thông qua Internet nhưng cũng có thể trở thành sự cứu rỗi cho một ai đó.”
Tôi gõ một dòng, bấm gửi:
【Em sẽ ở bên anh.】
“Phải nói sao đây” - Tôi nhìn Sinh Sinh cười:
“Có lẽ… đây chính là điều kỳ diệu của tình yêu?”
…
Tiếng nước trong nhà tắm ngừng lại.
Tôi quấn khăn tắm, vừa bước ra thì bạn cùng phòng đã chỉ vào chiếc điện thoại đặt trên bàn:
“Nhiễm Nhiễm, bạn trai cậu gọi mấy lần rồi, tớ có bắt máy rồi nói là cậu đang tắm.”
“Cảm ơn.” Tôi nhẹ giọng đáp.
Ánh mắt cô ấy vô tình lướt qua cánh tay tôi, liền kinh hãi thốt lên:
“Cậu ngã kiểu gì mà bầm tím nặng thế? Hên quá, tớ có chai thuốc trị bầm tốt lắm, lại đây tớ thoa cho.”
Cơn đau từ chỗ bầm tím lan ra, tôi cắn môi, cố không bật ra tiếng.
Mùi thuốc hăng nồng nhanh chóng lan khắp không gian chật hẹp.
Tôi vừa chịu đau vừa nhắn tin trả lời Tống Thời Nghiễn.
【Em tắm xong rồi.】
Ngay lập tức bên kia nhảy ra một cái sticker, giống như anh vẫn luôn chờ tôi trả lời.
【Hôn hôn.JPG】
【Cục Cưng tối nay có muốn chơi game nữa không?】
Tôi nghĩ một chút, rồi trả lời:
【Không chơi nữa.】
【Hôm nay em…】
【Hôm nay sao thế?】
Ánh mắt tôi khẽ lóe lên, tiếp tục gõ chữ.
【Hôm nay em gặp một người chen hàng, em đẩy cô ta một cái, cô ta nói sẽ gọi người tới dạy cho em một bài học.】
Dòng chữ “đang nhập…” bên kia nhấp nháy, sau đó biến thành tin nhắn thoại…
Từng ô thoại lần lượt bật lên, tôi không mở lên, chỉ gửi lại:
【Không sao đâu, chắc người đó không dám đến tìm đến em.】
【Chen hàng mà còn đòi có lý chắc?】 - Tống Thời Nghiễn nhắn lại.
Bên kia vẫn liên tục hiện lên khung thoại, dài ngắn đủ cả, chấm đỏ nhấp nháy.
Còn tôi, ánh mắt chỉ dừng lại ở dòng chữ kia, không nhịn được mà bật cười.
“Sao vậy?” - bạn cùng phòng tò mò hỏi.
Khóe mắt tôi rịn ra hai giọt nước mắt sinh lý, tôi đưa tay lau đi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chỉ là thấy một chuyện rất buồn cười thôi.”
…
Cuộc trò chuyện của hai chúng tôi chưa từng gián đoạn dù chỉ một ngày.
Tống Thời Nghiễn đã gửi cho tôi rất nhiều bức ảnh.
Có lúc là hoàng hôn rực rỡ cuối chiều, có lúc là những bụi hoa dại không tên mọc bên vệ cỏ, có lúc là bầu trời xanh trong tinh khiết…
Còn có một tấm, anh đứng trong vườn nhà mình, mỉm cười nhìn vào ống kính.
Tà áo sơ mi trắng bị gió khẽ hất lên, dáng người thẳng tắp, thanh nhã như ngọc, nụ cười sáng rỡ tựa vầng trăng sáng rơi vào lòng.
Anh nói:
“Cục Cưng, tấm ảnh này là anh chụp riêng để gửi cho em.”
“Biết đâu một ngày nào đó, em có thể nhờ nó mà nhận ra anh giữa đường.”
Tôi bảo:
“Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế.”
Nhưng giờ tôi nhận ra, tôi đã sai.
Trên đời còn có những chuyện trùng hợp đến khó tin hơn thế.
Trong ánh yếu ớt, gương mặt anh nửa sáng nửa tối, đường nét vừa tinh xảo vừa lạnh nhạt.
Ngũ quan đẹp đến mức hoàn hảo, chồng khớp với người trong bức ảnh kia.
Trông vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Có lần Tống Thời Nghiễn hỏi tôi:
“Em thích kiểu người thế nào?”
Tôi lại hỏi ngược:
“Vậy anh là kiểu người thế nào?”
Anh cười, nói:
“Em thích kiểu nào, thì anh chính là kiểu đó.”
Tôi đáp:
“Em thích một thiếu niên sáng sủa, phong nhã, như gió nhẹ trăng thanh.”
Người tôi tưởng tượng ra, Nghiễn Nghiễn của tôi, chính là dáng vẻ ấy.
Bên kia im lặng thật lâu, cuối cùng chỉ gửi lại cho tôi một icon mặt cười.
…
Bên kia màn hình, khung chat vẫn nhấp nháy không ngừng.
Tôi đứng c.h.ế.t lặng gần nửa phút mới nhắn cho anh một dòng:
【Tống Thời Nghiễn.】
【Anh có muốn gặp mặt không?】
Ngày hôm sau ở căn-tin, tôi lại gặp Chu Nguyệt Nguyệt.
Cô ta tiếp tục chen hàng, nhưng lần này tôi đứng trong một hàng khác, nhìn cậu con trai bị chen lấn mà chỉ dám nuốt cơn tức xuống, không nói gì.
Chu Nguyệt Nguyệt quay sang nói cười với đám bạn, môi đỏ nhếch lên, liếc thấy tôi trong hàng.
Có vẻ cô ta vừa nghĩ ra điều gì đó, cười càng hả hê hơn, kéo tay cô ta rời hàng, thẳng tiến chen vào giữa tôi và những người phía trước.
Khuỷu tay cô ta hất mạnh, suýt nữa đẩy tôi ngã lên người sau.
Cả người tôi chao đảo suýt mất thăng bằng, rồi cố gắng giữ vững.
Cô ta sau đó quay lại, ánh mắt khinh bỉ như muốn chế nhạo cái sự ngông cuồng hôm trước của tôi
Hiếm khi tôi thấy được một bộ mặt xấu xa đến thế.
Khóe môi tôi sắp chảy m.á.u vì tự cắn, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để kìm nén sự bồn chồn trong lòng, cụp mắt xuống che giấu mọi cảm xúc.
“TIỂU TIỆN NHÂN”
Tôi bị cô ta mắng ra bằng giọng khinh bỉ, âm thanh chua chát và xộc thẳng vào tai tôi.
Lý trí tôi như suýt sụp đổ, miệng đã nếm được vị tanh của máu, nhưng tôi vẫn cố nuốt xuống.
…
Giao diện WeChat với Nghiễn Nghiễn bảo bối vẫn dừng lại ở sticker hôn hôn mà anh gửi cho tôi hôm qua.