Chương 10:
Nhưng khi Tống Thời Nghiễn không còn đứng về phía cô ta nữa, thì Chu Nguyệt Nguyệt liền trở nên vô cùng rỗng tuếch, chẳng là gì nữa cả.
Tôi đảo mắt tránh đi, không thèm quan tâm đến màn kịch của cô ta, vui vẻ lấy cơm, định sang tìm chỗ ngồi.
Căn-tin bắt đầu đông hơn, tôi len người giữa đám người, cuối cùng thấy được một chỗ trống ưng ý, ôm bát bước tới.
Cảnh tượng y hệt hôm nọ vẫn chỉ cách bốn, năm bước.
Khi đi qua một bàn, tay tôi bỗng bị ai đó nắm chặt, bát cơm lảo đảo, may mà cơm chưa rơi.
Tôi quay lại nhìn xem thủ phạm, thì thấy Tống Thời Nghiễn, người đã mất tích mấy ngày nay.
Trông anh như không ngủ được, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, thần sắc mệt mỏi, nhưng gương mặt vẫn nổi bật, mang một vẻ đẹp hơi sầu rũ.
Tôi nhìn anh mà không nói gì.
“Nhiễm Nhiễm.”
Tống Thời Nghiễn gọi tên tôi nhẹ nhàng, cẩn trọng nói:
“Xin lỗi…”
Dáng vẻ này của anh, dễ nhận thấy là thái độ muốn làm lành.
“Những chuyện anh từng làm với em, nếu không thể bù đắp được, thì em hãy trả lại cho anh được không?”
“Trả?”
Tôi bật muốn cười: “Chính là cái kiểu….”
Bỗng bàn tay đang nắm cổ tay tôi siết mạnh, khiến bát cơm trên tay tôi bị đẩy nghiêng.
Đồ ăn màu sẫm và nước sốt theo độ nghiêng tràn ra, tất cả đổ xuống, đổ hết lên người Tống Thời Nghiễn.
Cơm và nước sốt vấy lên tóc anh, vệt nước sốt đậm chảy một vệt ngang trên mặt, nổi bật trên làn da trắng lạnh của anh.
Cơm và nước sốt rơi vãi lên chiếc áo phông trắng của anh, làm bẩn một mảng lớn.
Bên cạnh có cô gái thét lên một tiếng, ngay lập tức khiến chúng tôi lại thành tâm điểm của đám đông.
Tống Thời Nghiễn buông tay.
Khi ánh mắt anh hướng tới, mọi người chỉ thấy rõ là tôi đã cầm bát đổ lên người anh.
Một vài người kêu lên.
Nhưng anh chẳng quan tâm những ánh nhìn đó.
Ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào mặt tôi.
Giọng anh khàn khàn, dáng vẻ như sắp quỳ xuống đất:
“Nhiễm Nhiễm.”
“Anh cầu xin em.”
“Cứ trả lại hết cho anh, đừng…”
Cậu ấm họ Tống lần đầu tiên quỳ lạy xin người khác, khóe mắt hơi đỏ, trong mắt chỉ còn sự van nài.
Ngày trước anh nói rằng, tôi đã làm Chu Nguyệt Nguyệt mất mặt, khiến Chu Nguyệt Nguyệt không vui.
Rồi sau đó anh làm Chu Nguyệt Nguyệt mất mặt, đạp cô ta xuống bùn.
Còn giờ đây, anh lại tự làm nhục chính mình.
Anh ta đến để xin tôi tha thứ.
Nhưng Tống Thời Nghiễn à, trên đời này, làm gì có chuyện đánh người một cái rồi tự đánh mình một cái là có thể bù đắp hết thảy?
…
Căn-tin ồn ào, tiếng bàn tán xì xào lại một lần nữa vây quanh tôi.
Tống Thời Nghiễn chờ đợi câu trả lời từ tôi.
Anh ta chắc chắn sẽ thất vọng thôi.
“Tống Thời Nghiễn.”
Cái bát trong tay tôi giờ đã rỗng.
Tôi cúi mắt nhìn, khẽ nói:
“Đây là món em đã rất muốn ăn đấy.”
Anh chững lại một lúc, sắc mặt từ từ tái nhợt, rồi sụp xuống.
…
Tống Thời Nghiễn nói muốn tôi ăn miếng trả miếng lên anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh dùng một số mới gửi tin nhắn cho tôi, trong đó hẹn địa điểm ở ngay chỗ lần đầu anh dẫn người tới chặn tôi.
Hạ Sinh liếc tôi một cái, tôi đặt điện thoại xuống rồi ném nó qua một bên.
“Cậu không đi à?”
“Không đi.”
Tôi dựa vào tựa ghế sofa, nói bâng quơ:
“Chẳng qua cũng chỉ là đi xem anh ta tự hành hạ chính mình thôi, trời lại tối tớ chả thèm đi đâu.”
Hạ Sinh im lặng. Tôi chống tay, thản nhiên cười nhìn cô.
“Trước kia tớ nghĩ, yêu Tống Thời Nghiễn thật thú vị.”
“Rồi khi anh xuất hiện để giúp Chu Nguyệt Nguyệt, tớ chợt nhận ra có thứ còn thú vị hơn nhiều.”
Xem một người cảm xúc vỡ vụn.
Xem anh ấy bị ám ảnh bởi nỗi ăn năn.
Xem anh hối hận muộn màng, đau đớn đến cùng cực.
…
Lúc nhỏ tôi bị cô lập.
Người ta bảo ba tôi là một tên sát nhân, họ ghét bỏ tôi, thậm chí còn ném đá vào tôi.
Nhưng rõ ràng tôi chẳng làm gì cả.
Hạ Sinh thì là con rơi trong một gia đình giàu có, mẹ cô bị lừa, không hề hay biết mà trở thành người tình của người khác.
Sự căm ghét từ lũ trẻ còn trực diện và tàn nhẫn hơn của người lớn.
Đó là cái ác không hề khoan nhượng.
Còn ba tôi, người mà người ta gọi là kẻ g.i.ế.c người đã lấy đi mạng mẹ tôi.
Những lời “yêu thương” mà ông rêu rao đã trở thành xiềng xích ông trói người mình yêu, rồi cuối cùng lại hóa thành thứ đã tước đi cuộc đời bà.
Tôi cúi mặt, thở dài có lẽ đó là “sự vĩ đại” của tình yêu.
Nhưng tình yêu thực sự là gì?
Là sự chiếm hữu với bộ mặt dữ tợn?
Hay là bản chất hai mặt của con người?
Tôi cũng không biết nữa.
Video của Tống Thời Nghiễn hôm sau đã được gửi vào hộp thư điện tử của tôi.
Đoạn video dài chừng mười phút,trong video anh bị vây ở giữa, một mình chịu đòn, không chống trả, lặng lẽ nhẫn nhịn bị người ta hành hung.
Có người nương tay, cú đ.ấ.m rơi nhẹ, liền bị anh gầm lên.
Anh như kẻ điên, tự hành hạ mình, van nài họ đánh mạnh hơn, mạnh hơn nữa.
Tôi xem xong video mà mặt không đổi sắc.
Cùng với video là một lời nhắn.
Lời nhắn đó dài cả nghìn chữ chứa đựng những lời xin lỗi và ăn năn của anh.
Nhưng tất cả đều bị tôi phớt lờ, tôi chỉ trả lời một câu hỏi anh đang ở đâu.
Anh như thường lệ trả lời ngay tức thì, thận trọng hỏi chỗ nào tiện cho tôi thì anh đến.
Tôi gửi địa chỉ một quán cà phê, hẹn buổi chiều.
Tống Thời Nghiễn đúng hẹn xuất hiện.
Anh tiều tụy hơn, dáng người có phần gầy đi, chiếc áo phông trắng hơi rộng, khóe miệng còn in vết bầm rõ mồn một.
Nhìn thấy tôi, đôi mắt anh lóe lên, rồi lại sụp xuống ngay lập tức.
“Nhiễm Nhiễm.” - Tống Thời Nghiễn thận trọng kêu tôi.
Ánh mắt thảm thương, tựa con ch.ó bị bỏ rơi.
Tôi đáp một tiếng.
Anh lập tức vui sướng, nét mặt không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa.
…
“Xin lỗi, Nhiễm Nhiễm.”
“Tha thứ cho anh được không?”
“Anh không biết là em….”
“Không biết là em à?”