Chương 9:
Chưa dứt lời, liền nghe thấy Tống Thời Nghiễn, người đang chắn trước mặt tôi, lạnh nhạt lên tiếng:
“Chu Nguyệt Nguyệt.”
Thân thể Chu Nguyệt Nguyệt khẽ run, khó mà nhận ra.
Khi ánh mắt lại chạm vào tôi, oán hận trong đó càng thêm sâu.
Thế nhưng, dưới áp lực từ Tống Thời Nghiễn, cô ta chậm rãi, rồi cứng nhắc mở miệng:
“Xin… xin lỗi.”
Giọng nói không nhỏ, đủ để khiến đám bạn phía sau kinh hãi hít mạnh một hơi.
Một đứa không nhịn được kêu to:
“Chị Nguyệt Nguyệt! Chị nói gì vậy? Sao phải xin lỗi nó? Rõ ràng là nó phải xin lỗi chị mới đúng!”
Câu ấy vừa thốt ra, bầu không khí lập tức lặng ngắt.
Sắc mặt Chu Nguyệt Nguyệt càng thêm khó coi.
Cô ta hạ giọng quát:
“Đừng nói nữa!”
Đáng tiếc, con bé kia lại khá ngốc nghếch:
“Tại sao chứ chị Nguyệt Nguyệt? Rõ ràng người phải xin lỗi là nó! Chẳng phải hôm nay chúng ta hẹn nó ra để nó quỳ xuống trước mặt mọi người để xin lỗi chị sao?”
Một câu như hòn đá ném xuống mặt hồ, khơi dậy tầng tầng sóng gió.
“Đúng vậy.”
Tôi bước vòng qua Tống Thời Nghiễn, đứng đối diện Chu Nguyệt Nguyệt:
“Tôi đến để xin lỗi cô.”
“Lỗi của tôi là lúc cô chen hàng, tôi đã đẩy cô một cái.”
“Cho nên…”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn chạm vào cô ta:
“Tôi đến đây để quỳ xuống xin lỗi.”
Hai chữ “quỳ xuống” được tôi nhấn mạnh, từng từ rơi xuống, nặng nề giáng xuống.
Có người phía sau định lao đến nắm tay tôi, nhưng tôi lập tức hất ra.
“Nhiễm…”
Tôi không để ý đến anh, chỉ mỉm cười nhìn Chu Nguyệt Nguyệt.
Trăng đêm lạnh như nước.
Một lúc lâu sau, người phía sau tôi lên tiếng, giọng nhạt nhẽo, hệt như đêm đó khi anh ta nói với tôi rằng anh ta chẳng quan tâm đúng sai.
“Chu Nguyệt Nguyệt.”
Ẩn ý trong câu nói quá rõ ràng.
Sắc mặt Chu Nguyệt Nguyệt tái nhợt.
Thân thể cô ta run rẩy, đôi môi mím chặt.
Rồi từng chút, từng chút một, cô ta khụy gối xuống.
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn lên người cô ta.
Nặng như ngàn cân, từng chút từng chút đè cong sống lưng cô ta.
Chỉ trong vòng một tuần, vai trò của chúng tôi hoàn toàn hoán đổi
Kẻ mất hết tôn nghiêm, trở thành trò cười, giờ là Chu Nguyệt Nguyệt.
Màn kịch đã lên đến cao trào, nhưng Chu Nguyệt Nguyệt lại giống một diễn viên vụng về, không muốn hoàn thành trọn vẹn vai diễn của mình.
Nhưng không sao cả.
Điều này cũng không ngăn được việc từ nay về sau, cô ta sẽ mãi là trò hề cho thiên hạ chế giễu, vì đã không còn ai muốn che chở cho những hành động vượt quá giới hạn của cô ta nữa.
Chỗ dựa của cô ta… đã hoàn toàn sụp đổ.
Trong đám đông, tôi nghe thấy tiếng xì xào, ánh đèn flash lóe sáng, chụp lại dáng vẻ nhục nhã của Chu Nguyệt Nguyệt.
Ánh mắt lạnh lẽo và những tiếng cười khinh bỉ cùng lúc trút xuống đầu cô ta.
Lòng tôi bỗng nhiên thấy sảng khoái vô cùng.
Tôi cúi xuống, ghé sát bên tai Chu Nguyệt Nguyệt, khẽ cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi đoán không sai mà”
“Không có Tống Thời Nghiễn, cô chẳng là cái thá gì cả.”
Côn trùng trên cây kêu ầm ĩ, cả khu rừng chỉ còn tiếng ve và hơi thở của họ.
Ba người co cụm thành một đám trông thật nực cười.
Chu Nguyệt Nguyệt mặt tái mét, hoảng hốt nhưng vẫn gằn giọng:
“Tôi sẽ không tha cho cô!”
Tôi làm ngơ trước cơn thịnh nộ ấy, chỉ cúi mắt nhìn cô ta và mỉm cười.
Ngay khi ngón tay tôi kẹp vào cằm cô, cả người cô khựng lại rồi co rúm vì bị bắt buộc nhìn thẳng vào tôi.
“Buông tôi ra! Mẹ nó…”
Lời còn chưa dứt, cô ta đã bị một cái tát vang lên ngắt ngang… giờ thì đối xứng rồi.
Cô bạn đi cùng trợn mắt há hốc miệng.
Mặt Chu Nguyệt Nguyệt lại bị đánh sang một bên, như choáng đi, lâu mới hồi tỉnh.
“Cô đánh tôi! Con khốn! Cô dám…”
Tôi giậm chân lên đùi cô:
“Không tha cho tôi à?”
“Cô làm được gì chứ.”
“Không có Tống Thời Nghiễn, cô chẳng là cái thá gì cả.”
“Tiện nhân! Cô chờ đấy! Ngày mai tôi sẽ…”
“Tôi chờ.”
Tôi chờ Tống Thời Nghiễn, người yêu tôi, tới đối chất với tôi.
Tôi quay về ký túc, Tống Thời Nghiễn đi theo sau lưng, anh đi theo cả quãng đường nhưng không nói một lời.
Nhiều lần anh như muốn mở lời rồi lại thôi, cuối cùng toàn chìm vào im lặng.
Đến tận dưới lầu ký túc, tôi bỗng quay người lại, ánh mắt chạm vào anh.
Ánh nhìn anh lơ đãng, thoáng chốc như vớ được một thứ để níu giữ.
“… Nhiễm Nhiễm, xin lỗi.”
“Anh… anh không biết…” anh ấp úng.
“Tống Thời Nghiễn.” - tôi cắt ngang lời anh.
Tôi đưa tay ra, dưới ánh đèn vàng vọt, vết bầm trên cánh tay tôi vẫn hiện rõ.
“Nhìn kỹ chưa?” tôi nhìn thẳng vào anh, rồi nhẹ nhàng gọi tên anh như trước:
“A Nghiễn.”
“Nhìn kỹ chưa?” tôi lặp lại.
“Hơn hai mươi ngày rồi, vẫn còn đây.”
Tống Thời Nghiễn lùi một bước, ánh mắt dán vào vết bầm trên người tôi như kẻ mất hồn, nhìn chằm chằm không rời.
Con người vốn thế.
Chỉ khi những việc họ làm chạm tới chính mình, họ mới hiểu được nỗi đau.
Tất cả những việc Tống Thời Nghiễn từng làm với tôi, giờ sẽ hóa thành những mũi dao, khoét sâu vào tim anh.
Để anh phải chịu đau đến cùng cực.
Tống Thời Nghiễn biến mất ba bốn ngày, rồi lại xuất hiện.
Giữa trưa tôi xếp hàng ở căn-tin lấy cơm.
Hôm nay tôi đến khá sớm, nên các quầy hot vẫn chưa đông mấy khiến tôi thấy khá thoải mái khi đứng chờ trong hàng.
Người phía trước lần lượt ít đi.
Thì có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở một bên hàng, là Chu Nguyệt Nguyệt cùng mấy cô bạn.
Cô ta nhắm một chỗ trống, định lại làm trò cũ chen vào như mọi khi, nhưng lần này không còn dễ như trước.
Cô ta bị một người đẩy suýt ngã.
Sự tức giận lộ rõ trên gương mặt, cô ta vừa định mắng to thì đã có người mắng lại trước:
“Giở trò gì thế? Dám chen ngang à? Không còn biết xấu hổ nữa sao?”
Mọi người vốn hay e ngại cô ta vì cô ta có thằng bạn trai lưu manh và đám anh em phía sau lưng đặt biệt nhất là vì Tống Thời Nghiễn luôn là chỗ dựa quyền thế cho cô ta.