Linh Quốc năm 105, thái tử Ngạn Thiên Phùng lên ngôi lấy hiệu Vĩnh Tuế, đổi tên nước thành Đông Châu, sở dĩ có cái tên này vì lãnh thổ nằm ở hướng Đông và sỡ hữu nhiều khoáng vật quý hiếm, còn một nguyên do khác là từ lúc thái tử từ Hiên Quốc trở về đã nhặt được ba hòn châu ngọc cực quý hiếm, luôn được cất giữ thật kỹ trong cấm cung.
Cũng vì tin đồn ấy mà các nước láng giềng luôn hăm he dòm ngó để giành lấy, đặt biệt là Gia Cát Chính Hiến vì hắn nghĩ bảo vật của Hiên Quốc đương nhiên phải thuộc về Hiên Quốc, nhưng đâu biết rằng, châu ngọc là thật nhưng lại chẳng phải châu ngọc mà hắn nghĩ.
Tháng giêng năm Đông Châu thứ 8, thời gian mà bách tích muôn dân đã buông bỏ hết lo âu vặt vãnh ngày thường mà thư thái nghỉ ngơi đón xuân sum vầy.
Đứng trên tường thành cao chót vót, từng cơn gió hung hăng táp vào thân ảnh nữ nhân, cuồng phong cuộn chặt lấy nhau quất từng cơn mạnh bạo làm mái tóc nửa búi nửa xoả của nàng bay thật mạnh lộ ra vẻ đẹp kiều diễm khiến ai từng lướt qua cũng phải ngoái lại nhìn, dù tháng năm có trãi bao biến cố vẫn xinh đẹp động lòng như ngày nào, chỉ là thời gian góp phần tô điểm thêm cho nhan sắc nàng càng mặn mà và cuốn hút.
Làn váy trắng tinh thêu áng mây trời được dệt bằng vải lụa hảo hạng tung bay trong gió, bóng lưng kiên cường nhưng không giấu được nỗi cô liêu quạnh quẽ, tấm thân tơ liễu trơ trọi ấy làm người ta chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà chở che san sẻ bao muộn phiền kia.
Nàng đơn độc đứng đó nhìn về phía Nam với ánh mắt mông lung mang bao nhớ nhung lẫn tủi hờn, nơi đó từng là nhà của nàng, từng có một nam nhân yêu nàng khắc cốt ghi tâm, nhất nhất niệm niệm chỉ có mình nàng, yêu đến mức như khắc vào xương như tạc vào tuỷ, nơi từng có một gia đình hạnh phúc, nơi nàng từng dệt bao mộng đẹp về tương lai, nhưng tất cả chỉ là đã từng...
Cũng có một kẻ mà nàng thù đến mức hận không thể băm hắn thành trăm vạn mảnh cho thú dữ ăn, đem tro cốt hắn rãi ra chiến trường để hiến tế cho tướng công nàng.
Hà cớ gì nàng phải chịu cảnh cô quạnh âm dương cách biệt với chàng?
Hôm nay là ngày cuối tháng giêng, thời tiết không khác gì nơi đó, tuyết không ngừng rơi khắp cả một vùng trời, vô tình hoà quyện nàng vào trong mảng không gian trắng xoá, không khí rất lạnh nhưng cái lạnh cắt da thịt này thì có là gì so với trái tim đã chết cóng khi nghe tin Gia Cát Lập Vân tử trận trong một đêm mưa tuyết từ 8 năm trước của nàng.
Chàng là An Định Vương của Hiên Quốc, là tướng quân oai dũng trên chiến trường hiên ngang giết những kẻ xâm lấn gây hại dân lành, là bề trên được muôn dân trăm họ kính mến trân trọng.
Nhưng chỉ vì một lời cáo buộc vô căn cứ, vì một chút tư riêng của tên hoàng đế Gia Cát Chính Hiến cũng chính là hoàng huynh của chàng, hắn rắp tâm tính kế dồn chàng vào chỗ chết, hắn không kiêng dè mà ban cho vương phủ tội kháng chỉ mà tru di, một nô bộc cũng không sống sót, ngay cả dòng tộc của nàng là phụ mẫu lẫn nội tổ, ngoại tổ đều không thoát, giết một lần mấy trăm sinh mạng vô tội, thử hỏi xem hắn có đáng hận hay không?
"Mẫu thân." - Giọng nói lãnh lót mang theo sự non nớt của tiểu hài tử vang lên kéo nàng khỏi miên man suy nghĩ.
Vương Tử Lăng hồi thần nhìn đứa trẻ đang chạy về phía mình, ánh mắt đượm buồn thay bằng ánh nhìn trìu mến, đôi môi đỏ son sớm đã tái đi vì lạnh nhoẻn lên nụ cười dịu dàng, dang hai tay ôm nó vào lòng.
"Không phải đang giờ lên lớp sao? Con lại trốn học phải không? Để xem mẫu thân sẽ dạy dỗ con thế nào." - Nàng lấy tay chỉ vào thái dương nó mắng yêu.
"Sao mẫu thân lại khóc?" - Đứa trẻ lém lĩnh nắm lấy bàn tay sớm đã bị gió lạnh thổi sắp khô héo của nàng hà hà hơi trông rất quan tâm nhưng thực ra là đánh trống lãng đi nơi khác, dù có giận cách mấy nhưng nhìn gương mặt búng ra sữa cùng vẻ đẹp được thừa hưởng từ tướng công thì nàng cũng nguôi lòng.
"Ta..." - Vương Tử Lăng không ngờ chỉ vô tình nghĩ về vài chuyện xưa mà nước mắt lại vô thức rơi.
"Là vì ca ca không ngoan nên làm mẫu thân buồn rơi lệ, vậy cũng hỏi." - Từ cầu thang, một tiểu cô nương xinh xắn đang nắm tay tì nữ đi về phía nàng.
Bé con chỉ mới 8 tuổi nhưng lại rất ra dáng một cô nương, dáng đi đoan trang thuỳ mị, tóc tai lúc nào cũng phải thắt thật gọn gàng, từng cử chỉ hành động đều dứt khoát, nói năng lại như một bà cụ non.
Tì nữ cẩn thận choàng áo bông cho nàng, lấy dù che nàng khỏi những bông tuyết: "Thục Linh quý phi sao người lại ra đây, ngoài đây gió lớn, người lại vừa khỏi bệnh, hoàng thượng rất lo lắng nên sai nô tì đem đến cho người chiếc áo choàng và dặn người nên tranh thủ về cung."
Nàng mỉm cười đón lấy áo khoác từ tay tì nữ: "Đã dặn tỷ bao nhiêu lần, không có mặt hoàng thượng thì cứ gọi là muội muội hoặc Tử Lăng, sao cứ một câu Thục Linh quý phi hai câu Thục Linh quý phi."
"Dạ, nô tì đã quen, lần sau sẽ chú ý hơn."
Đây chính là Bình An, tì nữ thân cận mà Ngạn Thiên Phùng đã ban cho nàng từ lúc đến Đông Châu này, tỷ ấy hơn nàng tận 3 tuổi, dáng vấp ưa nhìn lại còn dịu dàng dễ chịu, ngày đầu mới đến còn bỡ ngỡ cũng nhờ tỷ ấy bên cạnh nâng đỡ dìu dắt, chỉ bảo cho từng đường đi nước bước, ngoài ra còn có hai nhũ mẫu và một tiểu tì nữ và hai thị vệ luôn bên cạnh trông nom săn sóc bảo vệ cho hai đứa trẻ đáng yêu này.
Còn danh xưng Thục Linh quý phi, cũng là lúc nàng tỉnh dậy mới biết mình đã có một thân phận khác, người đời chỉ biết đến hoàng thượng chỉ có một Hiếu Thuần hoàng hậu là Da Luật Tiêu Huyền Nữ là cốt nhục thân sinh của thái hậu Liêu Quốc và một thái tử là Ngạn Bách Kỳ, sau một đêm lại công bố rộng rãi khắp nơi hậu cung Đông Châu xuất hiện thêm một vị Thục Linh quý phi được đón từ Hiên Quốc sang, còn có thêm một tiểu hoàng tử và một tiểu công chúa.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***