Bất Phụ Tương Tư

Chương 2



Lúc nghe tin Vương Tử Lăng đã tìm đến Ngạn Thiên Phùng để nói rõ trắng đen với Y về thân phận có chút đặt biệt này, ai đời vương phi của huynh lại thành quý phi của đệ chứ, chưa nói đến chuyện phi lí này, nàng đã đồng ý từ bao giờ mà hắn đã tự tiện quyết định, đáng nói hơn là hoàng hậu đáng thương bao đêm buồn bã vì nghe tin này, nàng ấy đâu biết thực hư bên trong, chỉ nghĩ hoàng thượng trước nay luôn chung thuỷ nay lại ong bướm bên ngoài có tận hai hài tử, trái tim của nữ nhân chung quy là dễ tổn thương.

Nàng có giải thích bao nhiêu lần vẫn thành công cốc.

Thế mà Y lại nói, chỉ có thân phận cao quý mới xứng đáng với nàng, với lại chỉ có như thế mới không ai dám bắt nạt hay sanh sự với mẫu tử nhà nàng, dù sao Y cũng đã hứa với Gia Cát Lập Vân sẽ thay mặt chàng chăm sóc nàng thật tốt, càng huống hồ hai đứa trẻ đó chính là nghĩa tử của Y, không làm hoàng tử, công chúa thì là gì?

Nói nghe cũng rất có lý.

Đành vậy, dù sao cũng chỉ là danh xưng, miễn là một nhà ba người vẫn có thể bình an bên nhau là được.

Còn về ý nghĩa của danh tự Thục Linh, nàng có gặng hỏi mấy Y cũng chẳng thèm nói ra, nhưng nếu theo Bình An tỷ nói thì có nghĩa là một nữ nhân hiền thục đoan trang, một điều kỳ diệu mà ông trời đã ban cho hoàng thượng,... Ờm, ý tứ của những lời này... Có lẽ Bình An tỷ cũng hiểu lầm về việc nàng và Ngạn Thiên Phùng có tình cảm với nhau, thôi vậy, bọn họ đã khăng khăng vậy thì cứ cho là vậy, đã 8 năm trôi nàng cũng lười phải giải thích.

"Muội đừng nói bậy, ta có lúc nào không ngoan chứ, mẫu thân người nói đúng không?" - Đứa bé chu môi cãi lại, tay lay lay cánh tay nàng.

Vương Tử Lăng gật đầu: "Phải, cả Xuân Lam và Xuân Nam đều rất ngoan."

Xuân Lam chề môi bĩu mỏ: "Mẫu thân đừng khen huynh ấy quá, coi chừng huynh ấy dựa theo cái đà đó mà hống hách, hôm qua lão sư vừa mới phạt huynh ấy vì tội không chăm chú nghe giảng, chữ viết thì xấu tèm nhem lại còn trêu chọc các học trò khác, mang danh là muội muội của huynh ấy hài nhi thật quá mất mặt đó."

Nàng bật cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của ái nữ nhà mình: "Thật là vậy sao? Ca ca thật không ngoan, nếu hài tử mà không ngoan đương nhiên mẫu thân sẽ không thương nữa."

Cả hai đều là tâm can bảo bối của nàng, những ngày tháng qua nàng có thể gắng gượng mà sống tốt cũng chỉ vì hai sinh mệnh bé nhỏ này.

Xuân Nam lắc đầu, tay bấu vào cánh tay nàng: "Mẫu thân, sau này Xuân Nam sẽ học hành ngoan ngoãn, nghe lời lão sư, không quấy phá bạn học nữa, mẫu thân đừng không thương hài nhi."

Xuân Lam nghe vậy thì lườm ca ca: "Đây là lần thứ mấy huynh hứa rồi? Đúng là lời nói từ miệng nam nhân đều không thể tin, vụt ra miệng liền biến mất tiêu, còn chưa nói đến việc huynh ấy cứ mãi mê luyện võ không lo học hành, mẫu thân tốt nhất nên canh chừng thật kỹ, lần trước huynh ấy xém đánh bạn học bể đầu chảy máu rồi."

"Mẫu thân còn chưa nói tiếng nào mà chỉ toàn nghe muội nói thôi."

Xuân Lam nào chịu thua ca ca, chậm rãi nói: "Muội chỉ lo huynh học thói hung hăng rồi lớn lên không can ngăn được, mẫu thân chỉ có hai chúng ta, huynh phải biết nghe lời ngoan ngoãn thì người mới vui mới bớt lo lắng, hết việc ngoài chiến trường đến lo cho huynh, nhan sắc của mẫu thân cũng vì huynh mà phai nhạt đó."

"Ta muốn học võ công thật giỏi để sau này bảo vệ muội và mẫu thân, chỉ có mạnh mẽ hơn mới có sức chống lại bọn gian ác đã hại phụ thân, ta làm vậy có gì là sai chứ." - Xuân Nam mắt ầng ật nước, chu môi nhìn Vương Tử Lăng.

Xuân Lam không đợi mẫu thân bênh vực ca ca đã xen vào: "Huynh không sai nhưng thể lực phải đi đôi với trí tuệ, huynh cứ biết đánh đấm mà không lo học hành thì tương lai chỉ có làm lính đi ra chiến trường chém giết chứ sao làm tướng quân thống lĩnh ngàn vạn binh mã như đã từng nói, huynh nghe mẫu thân kể về phụ thân oai phong thế nào, mẫu thân cũng đang làm tướng quân lừng lẫy ra sao, muội không muốn huynh làm mất mặt phụ thân mẫu thân đâu."

"Ta không có, ta đã hứa với mẫu thân sẽ cố gắng học hành, muội đừng mở miệng là chê bai, sau này ta nhất định sẽ làm rạng danh tổ tông." - Xuân Nam lớn giọng nói, trông rất hùng hồn.

Xuân Lam bĩu môi: "Không nói với huynh nữa, chỉ giỏi khoát lát thôi."

Cô nàng đôi co với ca ca xong lại xoay qua Vương Tử Lăng.

"Mẫu thân, hài nhi cứ thấy hễ đến những ngày cuối tháng giêng là người đều buồn bã không màng ăn uống đứng đây nhìn xa xăm, có phải nương nhớ phụ thân không?"

"Ta..."

"Đang có tuyết rơi, có chuyện gì thì về cung hẳn nói, mẫu phi vừa khỏi bệnh sao các con lại ở đây nói chuyện với người?" - Giọng nói trầm ấm pha chút nuông chiều của Ngạn Thiên Phùng vang lên cắt ngang cuộc đối thoại.

Xuân Lam và Xuân Nam vui vẻ chạy đến ôm người Ngạn Thiên Phùng: "Nghĩa phụ."

"Đã dặn bao nhiêu lần rồi, trước mặt nhiều người phải gọi là phụ hoàng, hiểu không?" - Ngạn Thiên Phùng khom xuống ôm hai tiểu bảo bối vào lòng, giọng điệu cực yêu chiều khác hẳn bình thường, nhìn cũng biết vị thế của công chúa và hoàng tử này trong lòng hoàng thượng.

Vương Tử Lăng đứng dậy nhìn hai hài tử của mình đang ngoan ngoãn trong lòng người khác thì thở dài, khom nhẹ người hành lễ: "Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, long thể quan trọng sao lại ra đây?"

"Nàng biết dặn dò trẫm long thể quan trọng, vậy phụng thể của nàng không quan trọng sao? Vừa từ chiến trường bệnh nặng trở về, giờ lại ra đây hứng gió tuyết, chê thân thể mình quá khoẻ mạnh hay sao?" - Ngạn Thiên Phùng ý tứ trách móc rõ ràng, long bào vàng rực phản chiếu với nền tuyết, đôi môi đỏ mỏng của Y mím lại, hàng mày kiếm cau lại lộ ra vẻ khó chịu, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn nàng không rời một giây.

Vương Tử Lăng cố tình né tránh ánh mắt ấy, nàng đương nhiên biết Y không phải chỉ vì lời hứa với tướng công mà đặt biệt chiếu cố nàng như thế, bao năm qua Y đã làm bao nhiêu việc cho nàng, nếu là kẻ ngốc cũng nhìn ra tâm tư của Ngạn Thiên Phùng chứ nói gì đến đầu óc bình thường như nàng.

Chỉ là... Nàng vẫn chưa bao giờ tin Gia Cát Lập Vân đã tử trận, dù 8 năm trước hay 8 năm sau hay cả suốt đời về sau nàng đều không tin nếu không tận mắt chứng kiến thi thể chàng ở trước mặt mình.

Với lại... Trái tim nàng quá nhỏ bé, chỉ có thể chứa đủ một mình Gia Cát Lập Vân, mặc dù Ngạn Thiên Phùng đã rất cố gắng nhưng nàng vẫn phải vờ như không biết, vì bản thân không thể hồi đáp thứ tình cảm quá đỗi chân thành ấy.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***