Bất Phụ Tương Tư

Chương 14



Chỉ đến một hôm, mưa tuyết giăng đầy trời, phố xá ban đêm ồn ào hơn thường ngày rất nhiều.

Vương Tử Lăng đang ngồi gom nhặt những mảnh vải cũ người ta bỏ để may thành vài bộ quần áo cho hài nhi, ngân lượng mua gạo còn không có nên nàng không muốn lãng phí thêm vào chuyện này.

Xuân An trong bộ quần áo cũ kĩ che không đủ ấm đang nhóm lửa đun ấm thuốc cho nàng sẵn tiện làm ấm khi về đêm, thân thể gầy trơ xương hiện rõ mồn một dưới ánh lửa vì phải làm thêm nhiều việc kiếm ngân lượng để mua thuốc dưỡng thai cho nàng.

Thuý Quỳnh chẳng khá hơn là bao, đang chịu cái lạnh giá rét mà vo nồi cháo cho ba chủ tớ có cái lót dạ, từ lần trước Vương Tử Lăng đã căn dặn cả hai không được "bán thân" nữa, nếu không sẽ nhất quyết không ăn không uống bất kỳ thứ gì, thế nên chủ tớ có rau ăn rau, có cháo húp cháo.

Cả hai chỉ biết lo cho Vương Tử Lăng, mặc kệ bản thân có đang bệnh nặng cũng chẳng màng.

Nghe bên ngoài nháo nhào thì vội hé cửa ra dò la.

Thuý Quỳnh mặt cắt không còn chút máu, thờ thẫn như người mất hồn đi vào.

"Có chuyện gì vậy Thuý Quỳnh?" - Xuân An vừa đun củi vừa hỏi.

Cô nàng đờ đẫn nhìn Xuân An, hốc mắt trào ra như suối nguồn.

Xuân An lo lắng đến bên cạnh: "Có chuyện gì? Sao lại khóc? Ai bắt nạt muội sao?"

Thuý Quỳnh lắc đầu, khó nhọc nói: "Bọn họ nói, vương gia đã tử trận, còn chết rất thảm, thân xác không nguyên vẹn, đầu còn bị quân địch cắt lìa, đã chết lâu rồi nhưng tới giờ mới truyền tin về đây."

Xuân An hú hồn bịt miệng Thuý Quỳnh nhưng đã không kịp.

Vương Tử Lăng ngồi gần đó đã nghe, nàng thất kinh hồn vía đánh rơi kim chỉ trên tay xuống đất, trái tim như vỡ nát khi nghe từng câu từng chữ cô nàng nói, lầm bầm: "Chết thảm, thân xác không nguyên vẹn, đầu bị cắt lìa."

Không phải trước đó chàng luôn đưa thư nói bách chiến bách thắng, sao bây giờ lại...

Giấc mơ đó chính là điềm báo sao? Tại sao ban đầu nàng không nhất quyết ngăn cản chàng chứ?

Nước mắt vốn dĩ phải tuôn trào như mưa nay lại chảy ngược vào trong, uất nghẹn nơi cổ họng khiến nàng cứ hít thở không thông.

Bao nhiêu hy vọng ngày chàng trở về cùng với lời hứa "dù trời có sập vẫn có ta chống lưng cho nàng", vậy sao chàng không giữ lời, sau này nàng và hài nhi biết sống sao?

Xuân An lo lắng đến bên cạnh nàng, mắt đỏ hoe tìm cách an ủi: "Vương phi, người đừng nghe họ nói bậy, vương gia phước lớn mạng lớn sao dễ dàng tử trận như vậy, người đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai nô tì sẽ đi nghe ngóng, biết đâu vương gia đang đánh trận nên chưa nhận được thư của người, vài ngày nữa lại có tin báo thắng trận hay vương gia khải hoàn trở về, vương phi, vương phi..."

"Tướng công."

"Vương phi, người đừng như vậy mà." - Nhìn ánh mắt thất thần cùng gương mặt đờ đẫn của nàng, Xuân An không kiềm được mà khóc lớn ôm lấy người nàng.

"Đây không phải là sự thật, đúng không? Bọn họ đang lừa ta, phải không?" - Vương Tử Lăng nghẹn ngào nhìn Xuân An, năm móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đau điếng nhưng hiện tại nàng chẳng cảm nhận được gì.

"Vương phi, người phải mạnh mẽ lên." - Xuân An biết hiện giờ có nói gì cũng là vô ích, chỉ đành ôm nàng vuốt lưng an ủi, Thuý Quỳnh ngồi xổm kế bên, hai tay ôm mặt mà khóc.

Vương Tử Lăng thấy cả hai khóc đến đau lòng nhưng ngặt nổi nước mắt cứ ra đến mí lại không thể trào ra, cổ họng ùn ứ đau đớn lại chẳng thể khóc được.

Muốn khóc mà không còn nước mắt, có phải là tột cùng của bi thương?

Đột nhiên bụng co thắt dữ dội, Vương Tử Lăng cũng ngất xỉu, bên tai nghe tiêng Xuân An và Thuý Quỳnh gọi nhưng nàng không thể trả lời.

Lúc nàng tỉnh dậy đã thấy bà mụ ngồi phía dưới hét gọi nàng cố gắng rặn.

Hoá ra tình mẫu tử thiêng liêng đã thúc giục nàng tỉnh lại, cơn đau nhanh chóng xâm chiếm vùng xương chậu như có ai đó đang bẻ từng đốt xương của nàng ra.

"Vương phi, cố lên." - Xuân An và Thuý Quỳnh lo lắng đứng hai bên nắm chặt cánh tay nàng, mặc cho nàng siết trắng bệch vẫn không buông ra.

Vương Tử Lăng chỉ biết dùng hết sức bình sinh mà rặn, cũng vì thời gian qua không được ăn uống đầy đủ cộng thêm sức khoẻ vốn không tốt, đứa bé cũng chỉ mới 8 tháng lại còn là song thai nên việc sinh vốn đã nguy hiểm nay còn nguy hiểm hơn, bà mụ này là người có tiếng trong vùng mới dám đảm nhận.

"Sắp rồi, ráng chút nữa, chút nữa thôi."

Sau câu nói của bà mụ, nàng cố dùng hết lực vừa rặn vừa hét lớn như trút bỏ nổi lòng thống khổ của mình.

Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, bà mụ mừng rỡ: "Ra rồi, ra rồi, lại đây bế cho ta, rặn thêm một lần nữa."

Lúc này Vương Tử Lăng đã kiệt sức, nàng định bỏ cuộc nhưng tiếng khóc của đứa bé đã thúc giục nàng, nếu nàng bỏ cuộc thì có một sinh linh cũng bỏ mạng theo nàng, nó chính là điều duy nhất trên đời liên kết giữa nàng và Gia Cát Lập Vân.

Nghĩ vậy, nàng mới dùng chút sức lực còn sót lại của mình rặn thêm lần nữa, đứa bé rất hợp tác, biết mẫu thân mình kiệt sức nên rất nhanh chóng chui ra ngoài.

"Ra rồi, tốt lắm."

Xuân An, Thuý Quỳnh đưa đứa bé đến áp lên người nàng.

Vương Tử Lăng mặc dù đã không còn biết trời đất nhưng nghe tiếng hài tử cũng thấy lòng mình nhẹ nhỏm hơn, cuối cùng nàng cũng làm được, tướng công, thiếp giỏi lắm đúng không?

Sau hôm đó, nàng như người mất hồn, mọi chuyện chỉ trông cậy vào Xuân An và Thuý Quỳnh.

Trọng trách trên vai hai tiểu nô tì nhân lên 3, vừa phải làm kiếm cơm ba bữa, mua thuốc sắc cho nàng, mua than về xông, mướn bà vú vì căn bản Vương Tử Lăng không đủ sữa cho cả hai đứa trẻ, chăm nom cho người mới sinh là việc không hề dễ dàng.

Một tháng trôi qua.

Ban đầu nàng thấy chỉ có mình Xuân An trở về thì hỏi Thuý Quỳnh đâu, chỉ nghe cô nàng trả lời qua loa là:

"Thuý Quỳnh vừa được nhận vào làm tì nữ ở phủ nọ nên sẽ không về thời gian dài."

Sau đó mới biết vì làm việc quá sức cộng thêm bệnh và thời tiết giá rét đã bào mòn sức lực của cả hai, khiến Thuý Quỳnh gục ngay nơi làm việc.

Nàng cứ quanh quẩn trong căn nhà xập xệ chờ nhưng qua hai ngày vẫn không thấy Xuân An trở về, hài nhi đang đói nàng cũng vậy.

Đành ra ngoài hỏi người gần đó mới biết hai ngôi mộ đất nằm ngoài bìa rừng kia chính là của hai tiểu tì nữ mất cách đó không lâu, ngay cả Xuân An cũng không cầm cự nổi, Vương Tử Lăng ôm hai đứa bé ngồi trước mộ nhìn hai dòng chữ đen ngòm trên đó, nàng rất muốn khóc nhưng không tài nào khóc được, ước gì có thể khóc một trận thật lớn xong rồi quên những chuyện vừa qua thì hay biết mấy.

Một thân một mình mang theo hai đứa trẻ sơ sinh biết làm gì để sống ngoài việc rày đây mai đó xin màng thầu lót dạ và cháo loãng cho 2 đứa trẻ sống qua ngày.

May thay nàng được một bà cụ lớn tuổi thương tình cho ở nhờ, nhà trống trước hụt sau nhưng chủ yếu có nơi nghỉ và có người chịu giúp đỡ đã là phần phước lắm rồi.

Bà cụ không còn khoẻ nên chẳng thể làm gì kiếm tiền, mỗi ngày chỉ biết ra vườn hái chút rau và lượm vài nhánh củi để đem đổi gạo ăn qua ngày.

Bà rất thương hai đứa trẻ nên lúc nào cũng phụ chăm nom lúc nàng ra ngoài kiếm việc hay xin thức ăn, tình cảm họ sống với nhau cứ như người một nhà, tuy bữa đói bữa no nhưng không ai có ý nghĩ muốn ruồng bỏ ai.

Chuyện gì đến cũng đến, vào một đêm gió lạnh, bà lặng lẽ ra đi không một lời trăn trối.

Vương Tử Lăng lập cho bà một ngôi mộ nhỏ, nhìn tấm gỗ làm bài vị tạm bợ nàng lại đờ đẫn.

Nàng như con chim nhỏ lạc mất bầy, vốn nghĩ sẽ có người bầu bạn nhưng nay cũng không còn.

Lẽ nào số mệnh nàng thực sự là sát tinh, nên những người bên cạnh đều không có kết cục tốt đẹp.

Vương phủ thảm án, gia tộc diệt vong, tướng công chết trên chiến trường, hai tì nữ thân cận ra đi, ngay cả bà lão giúp đỡ mình cũng chết bất đắc kì tử.

Mỗi lúc hai đứa bé cùng quấy khóc nàng vừa dỗ vừa khóc theo, cảm giác bất lực xen lẫn uất ức khi không có ai ở bên san sẻ khiến nàng gần như trầm cảm, nàng nhớ về tuổi thơ rày đây mai đó của mình, nhưng giờ lại có thêm hai đứa trẻ, lẽ nào tương lai chúng cũng phải chịu cảnh bữa no bữa đói giống nàng sao?

Ngạn Thiên Phùng dẫn người đến đã là chuyện của một tháng sau.

Hôm ấy tuyết đã không còn rơi nhưng trời vẫn còn lạnh, nàng để hai đứa bé trong cái nôi gỗ mục nát bị người ta vứt đi, bản thân thì ngồi bên cạnh xin ăn, người qua kẻ lại ai cũng dè bĩu khinh khi.

Vốn đã quen với những lời miệt thị đó, nàng cũng chẳng bận tâm, miễn có gạo ăn, miễn có ngân lượng để nuôi hai đứa bé thì có nói nặng lời hơn nàng cũng cam.

Ngạn Thiên Phùng đứng trên cao nhìn xuống, vốn dĩ hắn biết nàng lúc nàng là vương phi cao quý, trên người gấm vóc lụa là, da dẻ trắng trẻo mịn màng, được người hầu kẻ hạ, cơ thể lúc nào cũng thơm tho nhẵn nhụi, nay đầu tóc rối bời, quần áo chắp vá cũ kỉ, mặt mày lem luốt vì nắng và bụi, bàn tay mịn màng đã chai sần nứt nẻ, khắp người bốc lên mùi thức ăn ôi thiu và ẩm mốc.

Y nhìn cũng thấy xót xa, dang hai tay ôm nàng vào lòng mà nói: "Xin lỗi, là ta đã đến muộn."

Vương Tử Lăng chẳng biết đối diện là quý công tử nhà ai, tự nhiên ôm nàng còn khóc, ban đầu nàng đẩy ra rất dữ dội nhưng người đó nhất quyết không buông.

Đến khi Y buông ra, nàng vội ôm hai đứa bé rồi lùi ra sau đầy đề phòng, đây không phải lần đầu tiên nàng bị những tên cặn bã giở trò, ban đầu nàng luôn chải chuốt tươm tất sạch sẽ, không có trâm vàng trâm bạc thì cài que gỗ cũng gọn gàng, chỉ khi bị bọn chúng quấy rối nàng mới biết hiện tại phải sống trong hoàn cảnh nào đối mặt với nguy hiểm gì nên mới cố tình để bản thân nhem nhuốt thế này.

Thật may những lần ấy đều có người giúp đỡ nàng đánh đuổi bọn cặn bã ấy đi, nếu không với sức cô thế yếu như cua vừa lột vỏ như nàng thì chỉ đành để chúng thoả mãn dục vọng bản thân.

"Là ta, Ngạn Thiên Phùng đây, nàng không nhận ra sao?" - Ngạn Thiên Phùng nhìn ánh mắt sợ hãi pha lẫn nhút nhát của nàng thì nhẹ nhàng tiến đến, lòng Y dâng lên nỗi chua xót, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, sao lại ra cớ sự thế này.

"Ngạn Thiên Phùng, là huynh đệ đồng môn với Gia Cát Lập Vân, nàng không nhớ ta sao, ngẩng đầu lên nhìn ta xem."

Ban đầu nàng luôn cố né tránh nhưng khi nghe Y nài nỉ thì chậm rãi ngước lên, đến khi nhìn rõ mặt mới buông lỏng cảnh giác, hốc mắt đỏ hoe trực trào như muốn khóc, nghẹn ngào: "Hài nhi đang rất đói, ta cũng đói, tướng công tử trận rồi, Xuân An Thuý Quỳnh mất rồi, vương phủ không còn, cả dòng tộc họ Vương cũng không còn nữa, là ta đã sát họ, ta là sát tinh."

"Bọn họ đánh ta, mắng ta, nói ta là kẻ vô dụng, chỉ biết xin ăn không biết đi làm, bọn họ dùng đồ ôi thối đuổi mẫu tử ta, dùng chổi quyét ra như xua đuổi tà ma, ta đã làm gì đâu, ta chỉ muốn xin chút cháo cho hài nhi đỡ đói thôi, còn bọn tiểu nhân đê tiện kia lại muốn lợi dụng ta, lôi ta vào góc tối muốn giở trò, bọn chúng nói ta là hạng không ra gì, bẩn thỉu từ trong ra ngoài, làm ấm giường chúng còn khinh,..." - Vương Tử Lăng nói đến đây thì uất nghẹn không thể thốt nên lời nữa.

Ngạn Thiên Phùng nghe từng câu từng chữ nàng nói mà lồng ngực nhói đau, một nữ nhân đang mang thai phải chịu biết bao nhiêu tin dữ ập về cùng một lúc, trong quãng thời gian ngắn phải nếm trải bao nhiêu đắng cay trên đời, là sắt đá cũng phải nhão ra chứ nói gì đến nàng.

Nàng có thể cầm cự đến bây giờ đã là may mắn lắm rồi.

"Không sao, sau này ta sẽ bảo vệ cho nàng và hài nhi, sau này sẽ không còn ai ức hiếp hay xua đuổi nàng nữa, chúng ta về nhà được không." - Ngạn Thiên Phùng giọng điệu rất chân thành, nắm lấy bàn tay chai sần của nàng vỗ về.

****

Vương Tử Lăng choàng tỉnh bật ngồi dậy nhìn xung quanh, đây là Trữ Minh cung của Đông Châu, hai hàng lệ vẫn còn vươn trên má hồng hào, đến cả giấc mơ cũng khiến nàng phải bật khóc, vậy mà lúc đó lại chẳng thể khóc.

Đưa tay lên quệt vệt nước mắt thì thấy tay mình được ai đó quấn chiếc khăn thêu, nhìn thật kỹ nàng lại mở to mắt, gấp gáp tháo toàn bộ chiếc khăn ra xem một lần nữa.

Bình An và Như Ý bên ngoài chạy vào.

"Quý phi đã thấy khoẻ hơn chưa ạ? Đêm qua người sốt cao lắm, nô tì đã rất sợ nên trông người cả đêm, sáng nay mới đi chuẩn bị nước ấm thì người đã tỉnh, đầu quý phi còn đau hay thấy khó chịu ở đâu không?"

Cái nàng quan tâm không phải những chuyện Bình An vừa nói, Vương Tử Lăng lắc đầu: "Đêm qua ai đưa ta về?"

Bình An nhìn Như Ý, sau hai người nhìn nàng: "Không phải quý phi tự về cung sao? Người dặn nô tì đi chuẩn bị trà nhiều vị, lúc nô tì về đã thấy quý phi nằm ở trên giường."

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***