"Hay chúng ta tạm thời lánh mặt trước, đợi thư đến tay vương gia rồi hẵng tính." - Xuân An lay lay tay nàng.
"Hiện tại ta chính là chủ nhân của An Định Vương phủ, nếu hèn nhát rụt cổ thì còn gì là danh tiếng của tướng công." - Vương Tử Lăng tuy biết đã lã ngõ cụt nhưng nếu nàng trốn đi thì có khác gì công khai thừa nhận vương phủ có tội.
"Vương phi, để chúng nô tì ở lại đối phó với bọn họ, người mau cùng Xuân An và Thuý Quỳnh đi ra cửa sau đi ạ, nô tì đã thu dọn được một số trang sức và ngân lượng, người nhanh đi kẻo không kịp." - Như Như từ trong phòng chạy ra ngắt ngang lời nàng, tay dúi tay nải vào ngực Thuý Quỳnh, giục mọi người đi nhanh.
"Nhưng..." - Vương Tử Lăng do dự, một đám nhóc vắt mũi chưa sạch còn chân yếu tay mềm thì đối đầu thế nào với đám quân lính hùng hậu đó.
Như Như, Lộ Tâm, Lộ Tuyền quỳ rạp dưới đất giọng khẩn cầu: "Vương phi, nô tì xin người, an toàn của vương phi mới là quan trọng, người đừng chần chừ nữa, không khéo chúng bao vây cả cửa sau thì không còn đường thoát thân."
"Ta..." - Vương Tử Lăng một lời khó nói, bị chúng làm cho quýnh quáng cả lên.
Thấy nàng không có ý muốn đi, Như Như xoay qua kéo tay Xuân An: "Xuân An, tỷ lớn nhất ở đây, mau dìu vương phi đi nhanh đi, lẽ nào tỷ muốn thấy vương phủ tuyệt hậu sao?"
Xuân An nước mắt lưng tròng, mím chặt môi gật đầu, phối hợp với Thuý Quỳnh hai tay ôm chặt người nàng cưỡng chế kéo đi.
Ra đến cửa sau, hai người nhanh chóng đội mũ tre, che rèm lụa cho nàng rồi nhanh chân rời đi.
Suốt dọc đường Vương Tử Lăng cứ ngoái đầu lại nhìn biệt phủ rộng lớn, lẽ nào, cứ thế mà kết thúc sao?
Chủ tớ ba người đi đến một căn nhà hoang cách cổng thành không xa.
"Vương phi, hay là chúng ta đi trong đêm luôn, nô tì sợ sáng mai quân lính biết chúng ta đã trốn khỏi vương phủ thì kiểm soát nghiêm ngặt hơn, đến chừng đó không ra khỏi thành mà tìm vương gia cầu cứu được."
"Xuân An tỷ, vương phi đang mang thai, chúng ta đã đi bộ rất lâu rồi, cũng nên cho người nghỉ ngơi." - Thuý Quỳnh lắc đầu.
"Vất vả cho người rồi vương phi." - Lúc này Xuân An mới nhớ ra vương phi đang mang thai, mấy hôm trước còn bị động thai, giờ còn đi hơn một canh giờ, người thường cũng sẽ kiệt sức chứ nói gì đến thai phụ.
"Ta không sao, người vất vả phải là mọi người, không biết họ ở lại đối phó ra sao?" - Vương Tử Lăng ngồi trên ghế gỗ cũ nhèm, thở dài.
Nghe nàng nhắc về vương phủ, Xuân An chợt nảy ra ý nghĩ, lanh lợi nói: "Chắc người cũng đói rồi, để nô tì đi mua vài món ngon về, Thuý Quỳnh, muội ở đây trông chừng vương phi, ta đi ngay về ngay."
Nói là đi mua thức ăn nhưng Xuân An lại có tâm tư riêng, cô nàng muốn đến gần vương phủ xem tình hình thế nào.
"Ngươi biết tin gì không? Vương phủ bị bao vây rồi, còn dán cáo thị truy nã vương phi và vương gia."
"Thật sao, vương gia luôn chính trực liêm khiết, lần này là vì tội gì lại bị phong sát?"
"Nghe đâu kháng chỉ, bọn họ nói vương gia vì muốn chứng tỏ bản thân, muốn lập công lớn nên không tuân theo thánh chỉ tự ý dẫn binh đi đánh Nam Hạ, làm mất tình giao hảo giữa hai nước, huống hồ Lệnh phi chính là công chúa Nam Hạ, tình cảm đã thân nay còn thân hơn, hoàng thượng rất tức giận nên mới ra lệnh bắt người."
"Thật vậy sao? Sao ta nghe nói là Nam Hạ đã bội ước mà đánh Nam Thành trước mà."
"Ta cũng không rõ, ban nãy nghe mấy tên sai nha thuật lại."
"Vương gia đã ra tiền tuyến, vậy vương phi và những người còn lại trong phủ phải chịu tội thay sao?"
"Có lẽ vậy, vương phi đang mang thai, lần này lại gặp hoạ lớn, không biết sẽ ra sao."
"....."
Xuân An thất vía hồn kinh lấy tay vịn chặt mũ trên đầu, bước tới nhỏ giọng: "Xin hỏi, các huynh có biết tình hình bên trong phủ vương gia thế nào rồi không? Ban nãy ta đi ngang gặp quân lính nhiều quá, không rõ là có chuyện gì?"
"Cô nương chưa hay tin gì sao? Vương phủ bị niêm phong rồi, tất cả người trong vương phủ đều bị bắt lại chờ hành hình, còn đang truy tìm vương phi và trắc phi nữa."
"Chuyện này... Chuyện này là thật sao?" - Xuân An lắp bắp, nói ra thì trắc phi cũng đã an toàn tẩu thoát rồi.
"Nếu không tin thì cô nương đến bên kia đọc cáo thị đi, đã dán khắp nơi rồi."
Xuân An thẫn thờ nhìn bọn họ đi xa, mới một canh giờ mà đã thành tội phạm truy nã, tính mạng của huynh đệ tỷ muội trong vương phủ cũng sắp không còn.
Giọt nước mắt lăn dài trên má, có hai hàng thị vệ tuần tra đi ngang, cô nàng quay sang hướng khác vờ chọn lựa thứ đang bày bán rồi nhanh chân rời đi.
Chờ đến khi Xuân An về, Thuý Quỳnh hồ hởi ra đón: "Sao tỷ đi lâu quá vậy, vương phi sắp đói meo rồi."
Xuân An dù đã về đến nơi nhưng thần trí vẫn mông lung vô định, nghe Thuý Quỳnh nói thì giật mình: "Ta... Ta nghe nói có chỗ này bán đồ ăn ngon nên đến mua, không ngờ đông người nên phải chờ rất lâu."
"Không sao, an toàn trở về là được rồi, bên ngoài tình hình thế nào?" - Vương Tử Lăng mỉm cười, trong căn nhà tối tăm cũ nát, Thuý Quỳnh đã dọn cho nàng một đống rơm mềm mại để tựa lưng.
Xuân An hơi ấp úng rồi rất nhanh đáp, giọng điệu rất hồ hởi như mình vừa làm việc gì đó rất đúng đắn: "Vương phủ bị bao vây rồi ạ, quân lính tuần tra khắp nơi, nếu lúc chiều chúng ta không nhanh chân tẩu thoát e rằng đã bị họ bắt lại rồi."
Vương Tử Lăng thở dài, giương tầm mắt nhìn xa xăm vô định: "Ăn xong chúng ta nên khởi hành, nếu không ta e không còn cơ hội xuất thành nữa."
"Ý người là?" - Thuý Quỳnh vừa mở thức ăn vừa thắc mắc.
"Bọn chúng đã muốn dồn chúng ta vào chỗ chết, đương nhiên sẽ làm tất cả vì mục đích này, nếu đoán không lầm thì cáo thị cũng đã dán khắp nơi để truy nã ta và vương gia, chàng ấy thì không màng sống chêt ngoài tiền tuyến giết giặt giữ yên nước nhà, vậy mà bọn họ chỉ biết mưu toan cho bản thân, có xứng để đứng trên ngai vị không chứ." - Nàng thở hắt ra tay xoa xoa hài tử còn chưa kịp chào đời của mình.
Mấy tiểu tì nữ của nàng nói rất đúng, nếu không nhanh đi tìm chi viện thì nàng có mọc thêm vài cái miệng cũng chưa hẳn đã minh oan cho vương phủ được.
Xuân An nghe nàng nói vậy thì gật đầu: "Vương phi ăn điểm tâm đi ạ, nô tì đã chọn mua những món người thích nhất, người phải ăn nhiều thì mới có sức."
Phía trước không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đón chúng ta, nếu người gục ngã thì tất cả đều thành công cốc... Chính là câu mà Xuân An giấu nhẹm trong lòng không dám nói ra.
Mặc dù đồ ăn rất ngon nhưng đưa đến miệng Vương Tử Lăng lại thấy rất khó nuốt, ví như tâm trạng không tốt thì có sơn hào hải vị cũng chỉ như cọng rơm.
"Không hợp khẩu vị của người sao? Để nô tì đi mua món khác." - Xuân An đứng hầu bên cạnh, dưới ánh nến leo lét nhìn rõ gương mặt chán chường của vương phi.
"Không cần, ta không thấy đói, hai em cùng ăn đi, hiện tại chúng ta như tỷ muội, không cần lễ nghi rườm rà, cũng không cần gọi ta là vương phi, cứ gọi tỷ tỷ hoặc Lăng tỷ xưng là muội." - Nàng đẩy những gói thức ăn thịnh soạn đưa đến trước mặt Xuân An và Thuý Quỳnh.
"Cái này, chúng nô tì sao dám." - Cả hai cúi gập người không dám ngẩng đầu lên.
Vương Tử Lăng chồm đến đỡ cả hai dậy: "Không phải ta muốn ép hai em, nhưng chúng ta đang là khâm phạm triều đình, nếu cứ một tiếng vương phi hai tiếng vương phi há khác nào đang gọi lạy ông tôi ở bụi này, tai vách mạch vừng khắp nơi, cẩn thận chút vẫn hơn."
Nghe Vương Tử Lăng nói xong, Xuân An, Thuý Quỳnh cảm thấy rất đúng nên miễn cưỡng gật gật đầu: "Nô tì đã rõ."
Một chủ hai tớ ăn xong lại cuốn gói chậm rãi đi giữa dòng người dần thưa thớt, quầy hàng bên đường đã dẹp dọn, các cửa tiệm cũng đã đóng cửa, xem ra giờ đã giữa canh một ( canh một từ 7h-9h tối)
Tiến đến gần cổng thành, Vương Tử Lăng nắm chặt tay hai cô nàng ghì lại không bước tiếp.
"Sao vậy vương, à, tỷ tỷ?" - Xuân An nghĩ vương phi mệt nên hỏi.
"Không đi được, phía trước đang lục soát."
Nghe nàng nói, hai người nhìn ra xa thì thấy lính gác đang lục soát từng người, xe hàng hay xe chở rơm cũng không bỏ qua, kể cả thùng gỗ đựng phân, kiểm tra từng gương mặt với hình dán trên cáo thị.
"Chúng ta phải làm sao đây?" - Thuý Quỳnh lo lắng, dìu nàng vào một quầy hàng nhỏ đang chuẩn bị dẹp.
"Đành trốn tiếp chứ biết làm thế nào." - Vương Tử Lăng thở dài, đi đường rừng vừa sợ thổ phỉ vừa sợ thú dữ, đi đường chính lại sợ bị bắt, chẳng còn cách nào ngoài lẫn trốn.
Suốt một tháng, một chủ hai tớ liên tiếp đổi nhà trọ vì bị quan sai lục soát, Xuân An và Thuý Quỳnh cúc cung tận tuỵ mà hậu hạ nàng chẳng nề hà gì.
Mỗi ngày bụng nàng càng to, thuốc cần bồi bổ cũng phải dùng đều đặn vì thái y nói mạch tượng rất yếu, thức ăn cũng không được qua loa, nhà trọ phải kín đáo nên không thể rẻ, số trang sức và ngân lượng mang theo cuối cùng cũng không cầm cự nổi.
Đến lúc chẳng đủ tiền để thuê nhà trọ, chủ tớ 3 người đành phải dắt nhau ra những căn nhà bỏ hoang ở tạm.
Nàng nhớ có vài lần Xuân An và Thuý Quỳnh trở về, trên tay cầm theo vài cái màng thầu và một miếng thịt nướng, cười tươi nói với nàng.
"Vương phi, chúng nô tì chỉ tìm được bấy nhiêu thôi, người dùng tạm cho đỡ đói."
Bàn tay cầm màng thầu và bánh đưa cho nàng đầy những vết trầy xát đỏ hỏn còn chưa kịp lành, vết này chồng lên vết kia, bàn tay mềm mại nàng từng đề nghị hai tiểu nha đầu này gìn giữ nay đã ra hình thù gì.
Khoé mắt nàng ửng đỏ, thay vì cầm màng thầu lại nắm tay cả hai, sau đó ôm nhau mà khóc thật lớn: "Ta xin lỗi, là ta không tốt, nếu không các em không phải khổ sở như vậy."
Nói thẳng ra, Xuân An và Thuý Quỳnh có quyền lựa chọn ôm của bỏ trốn nhưng cả hai mặc kệ gian nan vẫn bên nàng săn sóc như lúc còn ở vương phủ, ân tình này mãi mãi về sau nàng cũng không thể quên.
"Vương phi đừng nói vậy, được ở bên người hầu hạ người là điều mà chúng nô tì cảm thấy vui vẻ nhất, người đừng khóc, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng."
Lại có lần, nàng đang ốm rất nặng nằm li bì trong căn nhà tồi tàn, chờ mãi chẳng thấy cả hai quay lại, sợ có chuyện nên định đứng dậy đi tìm.
Nhưng vừa ngồi dậy đã thấy cả hai cùng đi vào, khác với những lần trước, bàn tay không còn vết thương chồng chéo, chỉ là lần này, quần áo khắp cả người đều rách tươm không còn chút lành lặn, trên người có nhiều vết đỏ bầm mờ ám.
Hai tiểu nha hoàn ngoài phụ giúp việc nhà thì biết làm gì để kiếm sống, lại còn muốn kiếm nhiều tiền thì đương nhiên chỉ có thể...
Là ta đã hại đời các em...
Nàng chỉ đành nhắm mắt nuốt nghẹn những lời muốn hỏi vào trong, nước mắt theo đó mà tuôn ra đầy bất lực.
Hai tiểu nha đầu ôm nàng mà khóc nức nở, trong lòng ôm gói thuốc bổ và gói thức ăn còn nóng hổi giữ như báu vật: "Vương phi, nô tì..."
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***