Nghe nàng nói, Gia Cát Lập Vân mới hiểu, thì ra là rượu vào lời ra, chẳng trách đêm qua nàng ấy vứt bỏ hết tôn nghiêm, mặc kệ luân thường đạo lý mà ôm mình khóc nức nở, chỉ trách đêm qua chàng cũng đã uống một ít nên không nhận ra mùi trên con ma men này.
Khoé môi khẽ cong lên một đường mỏng, chợt nảy ra một ý nghĩ, thở dài: "Thật ra thì tối qua quý phi đã nói rất nhiều."
"Nói rất nhiều sao?" - Vương Tử Lăng nghe đối diện không những không nói lời khách khí mà còn thẳng thắn thừa nhận thì giật mình.
Gia Cát Lập Vân gật đầu chắc nịt: "Phải, quý phi còn nói đó toàn là bí mật chỉ trời biết, đất biết, hai chúng ta và Ngạn Thiên Phùng biết."
"Ví dụ như...." - Nàng bắt cầu để người đối diện bước qua, nói tiếp những lời mập mờ trên.
"Đã nói là bí mật, ta cũng đã hứa sẽ giữ thật kín, sao có thể nói ra." - Gia Cát Lập Vân thấy thái độ chờ đợi của nàng rất đáng yêu nên nổi ý muốn trêu ghẹo.
Vương Tử Lăng rối bời, cuối cùng nàng đã nói gì mà người này cứ úp úp mở mở, làm lòng dạ cứ thấp thỏm không yên.
"Thì ta đã nói là bí mật giữa chúng ta, ở đây không có ai ngoài chúng ta đương nhiên có thể nói rồi."
"Quý phi thật sự muốn ta nói ra sao?" - Gia Cát Lập Vân đột nhiên áp sát người tới phía trước, hai gương mặt chỉ cách nhau một đốt ngón tay.
Vương Tử Lăng theo phản xạ gật gật đầu, hai mắt dán chặt vào đôi mắt đen láy phía trước.
Chàng mỉm cười, như một thói quen đưa tay lên nựng gò má nàng rồi giật mình rụt tay lại, Vương Tử Lăng vẫn còn đang đắm chìm trong nụ cười ngày nhớ đêm mong nên chưa phát giác chuyện gì.
Gia Cát Lập Vân ho nhẹ để bình tĩnh: "Thật ra thì, quý phi chỉ nói vài chuyện vặt vãnh không đáng nhắc đến, ta nghe xong cũng quên mất, vừa rồi chỉ trêu người một chút thôi."
"Thật vậy sao?" - Nàng không cam tâm, nếu chỉ nói vài chuyện vặt vãnh thì nãy giờ có cần úp mở vậy không?
"Không tin?" - Nàng lắc đầu.
"Không tin thì đến đây hỏi để làm gì?"
Có lí, đến đây hỏi cho ra nhẽ, người ta nói rồi mà không tin thì đến làm gì.
"À thì, coi như bỏ qua chuyện đó, chiếc khăn tay này phải của công tử không?" - Nàng đặt chiếc khăn lên bàn.
Gia Cát Lập Vân không từ chối gật đầu: "Phải, là đêm qua ta thấy tay quý phi bị thương nên mới đắp thuốc, giờ có vẻ đã hết đau rồi đúng không?"
Vương Tử Lăng nghe nhắc đến liền nhăn mặt: "Không, vẫn còn đau, vết thương rất sâu."
Nàng đưa bàn tay mình ra trước mặt chàng: "Nè, chàng xem."
Nếu theo phản xạ bình thường của tướng công nàng, chàng nhất định sẽ nắm lấy rồi hà hơi vào đó, sau đó lấy lọ thuốc luôn mang bên người thoa cho nàng.
Vương Tử Lăng mong chờ, người đối diện dường như nhìn thấu tâm tư nàng, nhếch môi cười đầy bất lực, mang danh là quý phi lãnh đạm người người đều biết vậy mà cũng có mặt nũng nịu thế này.
Như những gì nàng nghĩ, Gia Cát Lập Vân dùng hơi thổi nhẹ lên tay rồi lấy lọ thuốc thoa lên cho nàng, nhẹ giọng: "Hạn chế chạm vào nước, siêng thoa thuốc để mau lành không để lại sẹo."
"Chiếc khăn đó từ đâu mà công tử có?" - Vương Tử Lăng nhìn chàng vừa tỉ mỉ thoa thuốc vừa hà hơi ấm vào lòng bàn tay làm nàng hơi mủi lòng.
"Ta cũng không biết, chỉ là ta cảm thấy nó rất quan trọng nên luôn mang theo bên người." - Gia Cát Lập Vân nhìn chiếc khăn trên bàn, thú thật chàng chẳng biết vì sao mình lại giữ nó, nó không hề giống khăn nữ nhân thêu tặng nam nhân, không hề đẹp như những cái chàng thấy, trông nó rất.... Ờm... Kinh dị...
"Có phải còn một chiếc thêu uyên ương nữa không?"
"Đúng, sao quý phi biết?" - Gia Cát Lập Vân gật đầu, hơi bất ngờ vì nàng biết chuyện này.
Nàng hất cằm dương dương tự đắc ngồi đó.
Sao nàng có thể không biết, là do chính tay nàng thêu để tặng tướng công, lúc đó nàng chẳng biết thêu thùa may vá nên việc thêu hình lên một chiếc khăn tay quả không dễ.
Nàng đã phải cặm cụi học mấy tháng trời mới thêu được một chiếc khăn hình uyên ương và một chếc khăn hình áng mây trời và hoa bằng lăng, trông nó khá xấu nhưng tướng công lại không màng, chàng còn cười rất tươi và nói.
"Lăng nhi thêu rất đẹp."
Trên đời này làm gì có chiếc thứ hai giống như vậy chứ, vì chẳng có ai thêu xấu như vậy mà dám đưa tướng công mình, cũng chẳng có ai thấy thê tử mình thêu xấu vậy mà cũng dám mang theo bên người.
Nàng liếc mắt nhìn sang liền thấy mảnh ngọc bội uyên ương treo trên người chàng, khoé miệng khẽ cong lên, lại nói: "Ta còn biết trên người công tử còn có một mảnh ngọc bội uyên ương vẫn còn thiếu một nửa."
Vương Tử Lăng không vội xúc động như đêm qua vì hôm nay nàng rất tỉnh táo, nàng muốn tìm hiểu căn cơ vì sao chàng đã trở lại nhưng không nhận mẫu tử nàng, chắc chắn có ẩn tình.
"Cái này, ta luôn mang bên người, nếu để ý chút sẽ biết thôi, có gì mà quý phi phải làm như bí mật lắm." - Gia Cát Lập Vân cầm ngọc bội của mình lên đưa ra trước mặt nàng.
Vương Tử Lăng hắng giọng, lấy bên hong mình ra một mảnh đưa lên áp vào nửa còn lại của chàng: "Trùng hợp sao, nửa còn lại chính là của ta."
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***