Gia Cát Lập Vân có chút thất kinh khi thấy mảnh ngọc bội liền nét trước mặt.
"Sao quý phi có nó?"
"Là tướng công đã tặng cho ta." - Nàng không ngại ngần nói ra, cố xem biểu cảm của người đối diện.
Chàng nheo mắt đánh giá, lòng hiện lên vài tia cảm xúc khó tả: "Tướng công của quý phi, là hoàng thượng sao? Lẽ nào là vật tiến cống của Tư Lăng Quốc ta mang đến?"
Tên này ngốc thật hay giả vờ ngốc đây?
Vương Tử Lăng thở dài: "Tướng công ta không phải Ngạn Thiên Phùng, mà là Gia Cát Lập Vân, chàng ấy từng đính ước với ta bằng nửa mảnh ngọc bội này, nửa mảnh còn lại do chàng ấy giữ, cũng chính là nó."
Nàng chỉ tay vào mảnh ngọc bội trên tay chàng.
Nhìn nét mặt có chút chờ đợi, có chút hoài mong lẫn dạt dào hy vọng của nàng, Gia Cát Lập Vân chỉ đành thở dài, hôm nay nàng đến đây vốn không phải chỉ vì muốn biết chuyện tối qua, mà còn muốn xác nhận chuyện khác.
"Có lẽ chỉ là trùng hợp giống nhau thôi, quý phi đừng vội nhận nhầm người." - Gia Cát Lập Vân sợ cho nàng hy vọng, rồi lại để nàng thất vọng thì quá tàn nhẫn, phải để chàng tự mình tìm hiểu rõ mọi chuyện.
Nếu sự thật chính là như vậy, dù có huynh đệ tương tàn với Ngạn Thiên Phùng chàng vẫn sẽ đón nàng về, dùng nửa phần đời còn lại để bù đắp cũng như xoa dịu lại những tháng ngày nàng đã chịu tổn thương.
Chỉ có điều, không phải ngay lúc này.
Vương Tử Lăng nheo mắt tinh ranh, cứng mồm cứng miệng, được, nàng sẽ dùng mọi cách để chàng tự tháo lớp mặt nạ ra và nhận mình là Gia Cát Lập Vân.
"Vậy ư? Nếu vậy có lẽ mảnh ngọc bội này ta có giữ cũng chẳng thấy ý nghĩa gì nữa." - Vương Tử Lăng thở dài, nắm chặt tay rồi làm động tác quăng ra cửa sổ.
Gia Cát Lập Vân ấy vậy mà lại giật mình vươn người theo chụp lấy nhưng không kịp, một tiếng "tỏm" làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
"Sao nàng lại quăng nó?"
"Ta đã chờ đợi người đó suốt 8 năm, bây giờ thâm tâm đã khẳng định công tử là chàng nhưng công tử nhất quyết từ chối hết, vậy giữ lại có ý nghĩa gì nữa?" - Vương Tử Lăng lại thở dài, vờ như buồn bã nói.
Gia Cát Lập Vân đột nhiên nổi nóng, xoay qua nói một tràng không cho nàng có cơ hội biện minh: "Lẽ nào vô tình nhận bừa một người lạ mặt là tướng công của mình để rồi nhận lại kết quả không vừa ý thì nàng sẽ nhẫn tâm quăng hết đi các kỷ vật đáng quý đó sao? Lỡ như người đó thật sự không phải thì nàng phải làm sao? Hoặc giả như tướng công nàng thực sự tử trận trên chiến trường không thể trở về thì những việc nàng làm hôm nay có phải là chuyện ngốc nghếch nhất trên đời không? Vậy những mong nhớ những thứ nàng hy sinh đánh đổi còn ý nghĩa gì không?"
Trước nay Vương Tử Lăng chỉ bị người khác quát mắng khi không có chàng bên cạnh, chưa từng bị chàng quát nạt như vậy bao giờ, cũng không nghĩ chàng lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Tuy bị mắng nhưng nàng không hề cảm thấy buồn, ngược lại tâm tư trở nên vui vẻ hơn, gương mặt lại vờ như uỷ khuất: "Ta không nhận bừa, cũng không phải kẻ ngốc, càng không mong những gì mình đánh đổi được đền đáp, ta chỉ mong ông trời nhìn thấy những gì ta làm để rồi một ngày nào đó đường đường chính chính trả tướng công lại cho ta, chứ không phải một người ngay cả thân phận thật của mình cũng không dám nhận."
Nhìn ánh mắt kiên định của nàng, Gia Cát Lập Vân có phần chột dạ nhìn sang nơi khác: "Là ta đã lỡ lời, vô tình xen vào chuyện riêng của quý phi, xin quý phi thứ tội."
"Ta không sao, chỉ là dạo này ở lì trong cung miết cảm thấy rất chán chường, ngày mai chàng có nhã hứng đi dạo cùng ta không?" - Vương Tử Lăng thu lại cảm xúc, nhẹ giọng hỏi.
Nhìn nét mặt buồn bã của nàng, Gia Cát Lập Vân dù muốn từ chối cũng không thể, lạ một điểm là chàng luôn cứng cỏi trước tất cả, chỉ duy nhất mềm lòng với mình nàng: "Được đi dạo cùng quý phi là vinh hạnh của tại hạ."
Nhìn chàng đồng ý không chút do dự, Vương Tử Lăng biết mình đã diễn gương mặt u sầu rất đạt nên lòng khoan khoái, hào sảng gật đầu: "Được, ngày mai gặp, khăn lụa trả lại cho chàng, ta về trước đây."
Bước được vài bước nàng lại nhớ chuyện gì đó, xoay lại: "À, hai chiếc khăn thêu đó chàng vứt đi hoặc cất vào hộp làm kỷ niệm cũng được, bây giờ tay nghề thêu thùa của ta đã khá hơn, ta sẽ thêu hai chiếc khác tặng chàng, đừng mang nó theo nữa, để người ta bắt gặp, chàng không ngại nhưng ta thì rất mắc cỡ, vậy nha."
Vương Tử Lăng nói xong liền đi thẳng ra ngoài đóng cửa, tâm tình phơi phới mà ra xe ngựa, lẩm nhẩm: "Thu hoạch không ít."
Ngồi trong xe ngựa nàng hí hửng nhìn mảnh ngọc bội trên tay mình, cười như thiếu nữ mới biết yêu được người thương tặng tín vật.
Ban nãy nhìn biểu hiện của chàng nhất định rất giận khi nàng quăng mảnh ngọc bội đính ước giữa hai người, nếu không có quan hệ gì thì hà cớ giận dữ, chắc chắn có vấn đề.
Chỉ là nàng vốn dĩ không quăng thứ gì đi cả, ngọc bội vẫn nằm trong lòng bàn tay đó thôi.
"Bình An, tỷ có thấy quý phi rất vui vẻ không?" - Như Ý đi bên cạnh Bình An hỏi nhỏ, ngó ngó đầu vào xe ngựa.
"Ừm, thì sao?" - Bình An rất điềm tĩnh như không quan tâm.
"Từ lúc theo hầu quý phi, đây là lần đầu tiên muội thấy người vui đến vậy đó, bình thường có ban bảo vật hiếm có cỡ nào quý phi cũng chỉ cười nhẹ cho qua, đánh thắng trận trở về cũng chỉ cười vài cái rồi thôi, gặp công chúa và hoàng tử cũng vui nhưng muội cứ thấy trong nét mặt lẫn ánh mắt người luôn mang nét u buồn gì đó rất khó tả, dù có cười cách mấy vẫn không che giấu được, lần này lại khác, tỷ không thắc mắc vì sao người vui như vậy ư?"
"Không, chủ tử vui là chuyện đáng mừng, sao phải thắc mắc nhiều, nếu thực sự có ý thì quý phi sẽ kể cho chúng ta nghe, đừng đoán mò cũng đừng tọc mạch kẻo lại gây hoạ." - Bình An thừa biết Như Ý lanh lợi, những gì cô nàng nói không phải không có lí nhưng phận nô tì, tốt nhất chỉ nên biết việc của mình, an phận mới dễ sống.
Như Ý thấy Bình An cứ không quan tâm nắng mưa thì muốn nói cho tỷ tỷ mình rõ lẽ: "Trời ơi, tỷ thật sự không hiểu gì hết, quý phi đây là đi đòi lại công đạo cho hoàng thượng nên mới khoan khoái như vậy, hôm qua trước mặt triều thần mà vị công tử kia không mảy may sỉ nhục hoàng thượng sỉ nhục Đông Châu ta, quý phi ấm ức suốt một đêm nên hôm nay mới lặn lội đến đây, e là đã giáo huấn người đó một trận nhớ đời rồi, tỷ xem, tuy quý phi không tranh sủng với hoàng hậu cũng không thích làm nổi trước mặt hoàng thượng nhưng thực ra rất để hoàng thượng trong lòng."
Trái ngược với thái độ hớn hở ra mặt còn bá vai ôm cổ mình nói "nếu như vậy thì tốt quá, tương lai quý phi sẽ có cơ hội thăng tiến nữa rồi" như mong đợi của Như Ý thì Bình An chỉ gật gật đầu qua loa cho có.
"Nếu thật là như vậy thì ta cũng thấy vui lây."
Thấy Bình An không hợp tác chút nào, Như Ý chỉ bĩu môi: "Chuyện này là chuyện vui, lát nữa muội sẽ kể cho mọi người nghe."
Bình An "suỵt" rồi từ tốn nói: "Bé cái miệng thôi, chuyện riêng của chủ tử cũng như chuyện riêng của mình, càng ít người biết càng đỡ phiền toái, quý phi vốn không thích ồn ào, muội lại đi khoe khoang khác nào đang chuốc hoạ cho người, Trữ Minh cung trước nay không thích có chuyện thị phi, muội là người rõ nhất đúng không? Càng huống hồ thân phận của quý phi đặc biệt, cả cung cấm này người phải có lòng tin thế nào mới nói cho hai chúng ta biết thân phận tướng quân bí ẩn lừng lẫy của mình, nếu muội cứ mồm miệng bép xép không chừng có ngày nói toạt hết ra ngoài, đến chừng đó xem quý phi có đem muội ra chiến trường làm mồi cho giặt không?"
Như Ý nghe tỷ tỷ nói xong thì giật mình bịt miệng lại, gật gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu, xém thì quên mất, quan trọng là chủ tử không muốn tranh sủng, càng không muốn dính vào ba mớ hỗn độn trong cung, nếu mình đi bô lô ba la thì khác nào hại người hại mình.
Nghĩ xong lại cười trừ nhìn Bình An: "Muội thật thiếu suy nghĩ, sau này sẽ cẩn thận hơn."
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***