"Chuyện này không được truyền ra ngoài, nếu Ngạn Thiên Phùng biết chắc chắn sẽ trách phạt cô cô, hãy nói ca ca chơi đùa mới làm mình bị thương, biết không?" - Vương Tử Lăng nắm tay Xuân Lam, trên đường về dặn dò.
Ngạn Thiên Phùng xem hai đứa trẻ này như tâm can bảo bối của chính mình, chỉ cần có người tổn hại thì Y sẽ thẳng tay trừng trị thích đáng, trước đây từng có trường hợp có người tìm cách hạ độc Xuân Lam và Xuân Nam, họ là phe phái của hoàng hậu, vì nghĩ sự sủng ái của hoàng hậu bị lung lay nên tìm cách loại trừ, cuối cùng bị Ngạn Thiên Phùng điều tra ra nên tru di cả tộc, lấy đó làm răn.
Lần này nếu biết Hoan Cẩn Tú cắn chảy máu còn làm Xuân Nam bị thương e rằng sẽ sai người đến dạy dỗ một trận ra trò.
"Dạ." - Cả Xuân Lam và Như Ý đều gật đầu.
Ngồi trong Trữ Minh cung, trên tay nàng là cây roi gia pháp to tròn nhẵn bóng không ngừng gõ nhịp nhịp lên bàn.
"Xuân Nam, con đã biết tội mình chưa?"
Xuân Nam gương mặt đáng thương cúi gầm đầu, mặc dù là người bị thương nhưng cũng chính là thủ phạm nên phải chịu phạt.
"Hài nhi biết tội."
"Tội gì?"
Đôi môi nhỏ xíu nói lí nhí, mắt không ngừng liếc cây roi dài trên tay nàng: "Hài nhi tự tiện đến thăm cô cô mà không có sự cho phép của mẫu thân, làm bản thân bị thương."
"Còn gì nữa?"
Xuân Nam giương ánh mắt tròn xoe nhìn Vương Tử Lăng: "Hết rồi ạ."
Vương Tử Lăng nghiêm nghị gõ chiếc roi lên bàn thật lớn làm ai nấy đều hết hồn: "Hết rồi sao? Mẫu thân còn biết con đã nghe lời bạn học muốn lôi cô cô ra ngoài nên mới bị cô cô cắn, Xuân Nam, con phải biết nếu cô cô bước ra khỏi Cố Đông cung sẽ bị hoàng thượng trách phạt rất nặng nên cô cô mới quanh quẩn trong đó, sao con lại đối xử với cô cô như vậy? Mẫu thân dạy con thế nào?"
Xuân Nam mếu máo: "Mẫu thân dạy phải biết yêu thương cô cô, không được ức hiếp cô cô, không được để người khác bắt nạt cô cô, có món ngon phải biết chia sẽ với cô cô."
"Vậy Xuân Nam còn nhớ sao lại không làm đúng?" - Nàng thở hắt ra nhìn đứa trẻ đứng trước mặt mình.
Xuân Lam ngồi gần đó cũng sợ mẫu thân sẽ giận quá mà phạt nặng ca ca, chăm chú lắng nghe để kịp thời can ngăn.
"Hài nhi biết tội, sau này sẽ không tái phạm nữa, xin mẫu thân bỏ qua cho con." - Xuân Nam tay vò vò góc áo, cánh tay được băng bó cẩn thận bằng vải đang lồ lộ ra.
"Mẫu thân bớt giận, ca ca cũng đã biết tội rồi, người đừng phạt huynh ấy nặng quá." - Xuân Lam chạy đến nắm tay nàng lay lay xin tội cho ca ca.
"Đúng đó quý phi, nhị hoàng tử cũng là người bị thương, người suy xét mà giảm nhẹ hình phạt cho nhị hoàng tử đi ạ." - Bình An đứng bên cạnh cũng nói đỡ.
Vương Tử Lăng nhìn hai người, thở dài: "Được, niệm tình con biết hối lỗi nên lần này mẫu thân chỉ phạt 3 roi coi như răn đe, sau này còn tái phạm sẽ là năm mươi roi, hiểu không?"
"Mau tạ ơn mẫu thân đi." - Xuân Lam thấy Xuân Nam cứ im ru đứng đó thì chạy đến véo vào tay.
"Dạ, tạ ơn mẫu thân." - Xuân Nam đáng thương cúi người xuống chịu phạt, thân hình nhỏ nhắn nằm trên ghế dài chỉ chiếm vỏn vẹn nửa cái.
Hôm sau.
Từ sáng Vương Tử Lăng đã thức rất sớm vì cuộc hẹn của hai người, nàng chuẩn bị cho bản thân đôi chút mà không cho Bình An và Như Ý nhúng tay vào.
Chọn cho mình bộ y phục đơn giản thanh thoát gọn nhẹ, búi đầu đơn giản và cài vài cây trâm bạc, điểm tô chút phấn, thoa chút son, vẽ lại cặp mày thanh, ngắm nhìn mình trong gương lại thấy rất ưng ý.
"Xuất phát thôi."
Bình An và Như Ý thấy nàng lần đầu ra ngoài mà chịu chăm chút không cần hai người kêu réo từng hồi thì thấy làm lạ, nhiều lần muốn hỏi lại thôi.
Chỉ biết tò tò đi theo sau nhưng bị nàng ngăn lại.
Vương Tử Lăng xoay người nhìn họ: "Hai người đi đâu?"
Bình An nhìn Như Ý, cả hai nhìn nhau đầy khó hiểu: "Đi theo quý phi."
Vương Tử Lăng đưa ngón trỏ lên lắc qua lại, môi chu lên: "Không, không, không, hôm nay hai người phải ở lại đây, ai có hỏi thì nói ta ra ngoài hoặc cứ nói ta không muốn tiếp khách, trực tiếp đuổi đi, không cần đi theo ta đâu."
"Nhưng..." - Như Ý lo lắng muốn nói nhưng bị nàng che miệng.
"Suỵt, thân phận của ta hai người đương nhiên rõ nhất, đừng lo những chuyện vặt vãnh." - Vương Tử Lăng đương nhiên biết họ lo lắng nàng ra ngoài một mình không an toàn nhưng lại quên một điều nàng là tướng quân lừng lẫy, mấy chuyện vặt vãnh như giang hồ dỏm ngoài kia không đáng bận tâm.
Nàng nháy mắt rồi thong dong rời đi trong bộ y phục xanh da trời nhàn nhạt với tà váy lụa mỏng nhẹ nhàng, làn tóc phất phơ trong gió.
"Mẫu thân, người đi đâu vậy?" - Xuân Lam cầm theo thứ gì đó muốn đến khoe nàng đã thấy nàng đang bước ra khỏi cửa.
"Mẫu thân hả? Đi tìm phụ thân con." - Vương Tử Lăng cười tươi rói như ánh nắng ban mai rồi hôn lên má Xuân Lam, bỏ lại một câu liền nhanh chân ra ngoài.
"Tỷ tỷ, mẫu thân lại đi tìm phụ thân sao?" - Xuân Lam đi vào trong thấy hai người đứng trông theo thì hỏi.
"Chắc vậy."
Cả ba người cùng đứng nhìn theo bóng lưng nàng dần khuất xa, thở dài lắc đầu.
Họ cũng đã quá quen với việc này nên lấy làm thường tình, mấy năm trước cứ mỗi vài tháng nàng lại quải tay nải mà bỏ hoàng cung đi tìm tướng công, phải mất mấy ngày có khi nửa tháng mới trở về, dạo mấy năm gần đây cũng có nhưng ít hơn, hôm nay lại tái hiện.
Chẳng trách họ lại thở dài.
*** An Tây Viện.
Trong Đinh Lăng viện, Gia Cát Lập Vân đang chuẩn bị cho bản thân tươm tất không kém Vương Tử Lăng bên kia, cứ như hôm nay là buổi hẹn hò ra mắt của hai người trẻ, chàng tỉ mỉ búi phần tóc mình gọn gàng, chọn bộ y phục xanh da trời nhạt, đeo đai lưng trắng có ngọc bội, bên hong còn tinh tế vắt thêm sáo ngọc cho lịch lãm.
Nhìn mình trong gương đồng lại lấy mặt nạ đeo vào.
Đến khi hài lòng mới mở cửa bước ra ngoài.
Lâm Tử Kỳ đang đứng bên ngoài đốc thúc việc tát cạn hồ nước để tìm ngọc cho chàng, xoay qua thấy Gia Cát Lập Vân anh tuấn tiêu sái bước ra thì sững người.
"Hoàng, thiếu gia, người định đi đâu?"
"Từ khi nào ta đi đâu cũng phải bẩm báo với ngươi?" - Gia Cát Lập Vân cau mày nhìn Y.
Lâm Tử Kỳ xua tay: "Thuộc hạ không phải ý đó, ý là thiếu gia đi đâu để thuộc hạ theo hầu hạ người."
Gia Cát Lập Vân cầm quạt giấy phất phất: "Không cần, hôm nay ta có hẹn nên ra ngoài, ngươi ngoan ngoãn ở đây canh chừng họ làm việc, chiều nay nếu không hoàn thành thì đừng tìm đến ta."
Lâm Tử Kỳ biết mình bị bỏ bơ vơ thì ủ rũ, gục gật: "Ò, thuộc hạ biết rồi."
Gia Cát Lập Vân nhếch môi rồi tiêu sái bước ra cổng lớn, không ngờ đã gặp Vương Tử Lăng đứng chờ sẵn bên ngoài.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***