Lâm Tử Kỳ vừa từ ngoài đi về, sáng sớm Gia Cát Lập Vân đã sai Y đi mua rất nhiều thứ, nhìn chung chỉ toàn thứ vặt vãnh nhưng nhất định phải là Y đi, không được sai hạ nhân khác, cũng nhất định phải ra tận phố lớn ngoài kinh thành mua, không được mua gần đây, làm hại Y đi từ sáng mà đến trời trưa đứng bóng mới về tới nơi, trên tay cầm theo mấy túi to lủ khủ đồ đạc.
Bước vào Đinh Lăng viện liền giật mình khi thấy chủ tử đang ướt nhem đứng dưới hồ, tiện tay quăng hết đồ đạc qua một bên chạy đến.
"Hoàng thượng, người, người xuống đó làm gì?"
"Ta tìm vật." - Gia Cát Lập Vân vẫn miệt mài, không ngừng lặn xuống hồ.
Lâm Tử Kỳ cởi áo ngoài nhanh chóng phóng xuống bên cạnh chàng: "Hoàng thượng muốn tìm gì thì sai hạ nhân hoặc chờ thuộc hạ về, sao lại tự mình đi tìm."
"Mảnh ngọc bội uyên ương, nhanh tìm đi, đừng nói nhiều nữa." - Gia Cát Lập Vân nghe Y nói luyên thuyên thì ấn đầu xuống hồ, còn mình thì đứng đó hít thở nghỉ mệt.
Lâm Tử Kỳ ngoi đầu dậy, đẩy chàng vào bờ: "Người lên bờ thay y phục trước, thuộc hạ sẽ ở đây tìm."
Nhìn sắc mặt hoàng thượng e rằng đã ở dưới nước rất lâu rồi, không khéo sinh bệnh thì nguy.
"Không, nhất định ta phải tìm thấy cho bằng được." - Gia Cát Lập Vân nhất quyết không chịu lên, nếu mảnh ngọc bội đó thật sự là vật định tình giữa hai người, sau này biết lấy gì để hàn gắn thành một, biết ăn nói sao với nàng ấy vì chuyện hôm nay.
Từ lúc Vương Tử Lăng rời đi chàng đã nhanh chóng xuống tìm nhưng đến giờ vẫn chưa thấy tăm dạng đâu, lẽ nào chìm sâu xuống đáy hồ?
Lâm Tử Kỳ nghe là ngọc bội trân quý của hoàng thượng thì nhanh chóng hụp xuống tìm thêm mấy lần, đến khi hết hơi đứng thở hổn hển mới ngó xuống nhìn mặt hồ trong xanh.
"Không phải ngọc bội vẫn luôn ở trên người hoàng thượng sao? Người đang tìm ngọc bội nào?"- Lâm Tử Kỳ bấy giờ mới thấy mảnh ngọc bội trân quý vẫn đang nằm bên hong chàng thì khó hiểu thốt lên.
Gia Cát Lập Vân lắc đầu: "Là mảnh khác, mau tìm đi."
Chàng định lặn tiếp thì Lâm Tử Kỳ ngăn lại.
Lâm Tử Kỳ tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, ngọc bội ở đâu xuất hiện nữa nhưng trước tiên phải tìm cách giải quyết êm xuôi: "Thôi được rồi, người mau lên bờ, thuộc hạ sẽ gọi người đến tát cạn cái hồ này để tìm, nhanh nhất là chiều mai sẽ có, nếu chúng ta cứ lặn hụp mãi cũng chẳng thể thấy mảnh ngọc nhỏ xíu đó đâu, thuộc hạ tính như vậy được không?"
Gia Cát Lập Vân suy nghiệm hồi lâu mới gật đầu, hồ này cũng không lớn nhưng lại sâu, bùn nhiều, không tát hết nước thì có như mò kim đáy bể.
"Được rồi, giao cho ngươi."
***
Vương Tử Lăng trở về Trữ Minh cung, vừa ngồi xuống uống tách trà đã thấy Xuân Nam khóc mặt mũi tèm nhem chạy đến, trên tay và mặt còn dính máu: "Mẫu thân, cứu,.."
Nàng hoảng hốt ôm nó vào lòng: "Xuân Nam, sao vậy, sao lại chảy máu? Muội muội đâu?"
Nàng lo lắng nhìn xung quanh, bình thường huynh muội luôn như hình với bóng, hôm nay chỉ có mình Xuân Nam đến đây.
"Muội muội bị cô cô bắt lại rồi, mẫu thân mau đến cứu muội ấy đi."
"Xuân Nam ngoan không khóc, là nam nhi thì không được tuỳ tiện rơi lệ, mẫu thân biết là con đang rất đau nhưng hiện tại mẫu thân phải đi cứu muội muội, con phải ngoan ngoãn ở đây để Bình An thoa thuốc, hiểu không?"
Xuân Nam rất ngoan và luôn muốn tỏ ra mình là môt nam tử hán đại trượng phu nên rất nhanh liền nín khóc, gật đầu: "Mẫu thân nhanh đi cứu muội muội, hài nhi sẽ không khóc, ngoan ngoãn ở đây chờ nương về."
"Ngoan." - Vương Tử Lăng vuốt hai dòng nước mắt của Xuân Nam rồi xoay qua dặn dò.
"Bình An, mau xem thương thế của Xuân Nam, Như Ý đi theo ta."
Nghe Xuân Nam nhắc đến hai từ "cô cô", nàng lại thở dài rồi nhanh chân chạy đi.
Xuân Nam chỉ bị một vết cắn trên tay, vết máu trên mặt là do lúc chạy bị ngã nên va quẹt, không đáng kể lắm.
"Nhị hoàng tử, người ngồi yên để nô tì rửa sạch rồi thoa thuốc cho mau lành, sẽ hơi đau, ráng chút nha."
Bình An nhỏ giọng dỗ ngọt, Xuân Nam cũng rất hợp tác, ngoan ngoãn ngồi im cho tỷ tỷ kiểm tra thương thế và bôi thuốc cho mình.
Bên phía Vương Tử Lăng, nàng nhanh chân chạy đến Cố Đông cung, nơi này thưa người tới lui không khác gì lãnh cung của Hiên Quốc, chỉ có điều không phải bị ghẻ lạnh như ở lãnh cung, nàng còn yêu cầu Ngạn Thiên Phùng đặc cách không ai được phép tổn hại hay cắt xén bất kỳ nhu yếu phẩm nào của cung này.
Nói giống lãnh cung ít người tới lui không phải vì bị hoàng thượng ghẻ lạnh mà vì ở đây có một chủ tử tinh thần không tỉnh táo, ai đi ngang cũng sợ gặp chuyện nên tránh là tốt nhất.
Vương Tử Lăng đi gần đến cửa đã nghe tiếng hét thấy thanh của Xuân Lam vang vọng bên trong.
"Cô cô, thả ra, thả ra,.."
Nàng nhanh chóng mở cửa bước vào, quát lớn: "Cẩn Tú, thả Xuân Lam ra."
Hoan Cẩn Tú nghe nàng hét đến thất kinh hồn vía liền buông Xuân Lam từ trên ghế xuống, hại con bé ngã lăn trên đất như bao gạo, còn mình thì ôm mặt nép vào một góc nhỏ tránh né.
Vương Tử Lăng lo lắng đỡ Xuân Lam dậy, kiểm tra xem một lượt: "Cô cô có làm con bị thương ở đâu không?"
Xuân Lam lắc đầu: "Cô cô chỉ giữ con lại, không làm gì cả, chỉ có ca ca bị cô cô cắn vào tay đang chảy máu."
"Mẫu thân đã dặn nếu muốn đến thăm cô cô phải có mẫu thân hoặc ít nhất là có người lớn đi theo, sao lại tự ý đến đây?" - Vương Tử Lăng hơi lớn giọng dạy dỗ.
Xuân Lam biết mình có lỗi vì đã đi cùng Xuân Nam nên lí nhí giải thích: "Vì ca ca nói rất lâu rồi không đến thăm cô cô nên mới lén đến đây, ban nãy cô cô cũng không cố ý làm ca ca bị thương đâu, là các bạn khác kéo theo đến đây xúi giục ca ca lôi cô cô ra ngoài, người vì sợ quá nên mới cắn vào tay ca ca để trốn, hài nhi vì can ngăn nên cô cô mới kéo lại, hồi nãy ôm siết quá nên hài nhi mới hét lên."
Hoá ra là vậy, xém nữa thì trách lầm muội ấy rồi, trước nay muội ấy luôn có hành động quá khích với người khác nhưng chỉ riêng Xuân Lam và Xuân Nam thì luôn dịu dàng, chịu chơi đùa và ngoan ngoãn làm theo những gì hai đứa dạy, bảo sao lần này lại cắn tay Xuân Nam chảy máu, tất cả đều có nguyên do.
Nàng đưa Xuân Lam cho Như Ý trông chừng, bản thân thì đến bên cạnh Hoan Cẩn Tú, nhẹ giọng: "Ta xin lỗi, là ta đã lớn tiếng làm muội sợ."
Hoan Cẩn Tú vẫn sợ sệt vì tiếng quát nạt ban nãy của nàng, chui rút vào góc không chịu ra.
Nàng đành thở dài nhìn nữ nhân đầu tóc bờm xờm trước mặt, trước đây là một cô nương mặt hoa da phấn, chưa từng để bản thân phải chịu thiệt thòi gì quá lớn, từng là thiên kim tiểu thư danh giá, từng là trắc phi của An Định Vương cao quý, nay thần trí không còn minh mẫn, ngây ngây dại dại, người không ra người ngợm không ra ngợm, lại bị người ta khi dễ bắt nạt, dòng đời thật quá khôn lường.
Kể ra cũng vì chuyện năm đó mới khiến muội ấy ra nông nổi này.
Sau khi vương phủ bị kết tội, Hoan Cẩn Tú may mắn trốn thoát nhưng lại bị đám thổ phỉ chặn cướp dọc đường, ngoài nàng ta còn có thêm 7 cô nương cũng bị chúng bắt cóc.
Lúc Ngạn Thiên Phùng tìm thấy Vương Tử Lăng, trên đường trở về Đông Châu từng ghé giữa rừng nghỉ chân nên mới phát hiện nơi ẩn náu của bọn thổ phỉ tán tận lương tâm đó, chúng không ngừng chà đạp làm nhục tất cả các cô nương, làm họ hoảng loạn cả tinh thần lẫn thể xác, Hoan Cẩn Tú cũng vì chịu đả kích quá lớn trong thời gian dài nên mới điên điên khùng khùng như bây giờ.
Lúc cứu nàng ta về, thái y chẩn mạch nói nàng ta mang thai nhưng vì tâm tình không ổn định nên nàng ta đã tự lấy dao đâm vào bụng mình, còn trừng mắt uất hận nói: "Nghiệt chủng không nên giữ."
Ánh mắt thống hận đó nàng vẫn nhớ như in, bọn chúng quả là tàn ác, có xé xác ra cho thú ăn cũng không hả dạ chứ nói gì mang dòng máu của chúng trên người, nàng cảm thông cho Hoan Cẩn Tú nên mới cầu xin Ngạn Thiên Phùng mang nàng ta về hoàng cung Đông Châu tiện bề săn sóc, kể ra vương phủ hiện tại cũng chỉ còn hai tỷ muội nương tựa lẫn nhau.
"Sợ, sợ, ở ngoài có cướp,..."
"Ra ngoài sẽ bị đánh, không ra đâu,.."
Hoan Cẩn Tú thấy nàng cứ ngồi nhìn mình thì sợ lắp bắp vài câu không rõ ràng.
Vương Tử Lăng nghe mà xót xa, từ lúc đến Đông Châu nàng ta luôn như thế, ai hét lớn tiếng sẽ sợ hãi, lắp bắp vài câu thế này rồi chui rúc trong góc, có lúc sẽ bình tĩnh ngồi chơi đùa như một đứa trẻ, có lúc sẽ quậy phá những người xung quanh nhưng không đến mức quá đáng.
"Hôm nay tỷ tỷ có ra ngoài, thấy thứ này rất đặc sắc nên mua cho muội, có muốn nếm thử không?"
Nàng móc ra một que kẹo đủ màu hình bông hoa được gói cẩn thận.
Hoan Cẩn Tú nhìn thấy liền sáng mắt, gật đầu lia lịa.
"Nào, ra đây tỷ sẽ cho muội."
Hoan Cẩn Tú bị thứ đó dụ dỗ từ từ bước ra ngoài, tay cầm lấy que kẹo cười như đứa trẻ được thưởng, tung tăng chạy quanh Vương Tử Lăng mừng rỡ, quên mất vừa rồi nàng vừa hét với mình.
Vương Tử Lăng lắc đầu thở dài, nắm tay nàng ta kéo lại: "Ngồi xuống tỷ chải tóc cho muội, chơi đùa đến mức nào rồi đây."
Trước đây nàng luôn trêu chọc muội ấy, không nghĩ có một ngày hai tỷ muội lại ở trong trường hợp thế này.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***