Từng lời nói khách sáo của người ấy như từng nhát dao cứa tới lui lên tim nàng, đau không kể xiết, mặc dù chưa khẳng định được có phải là chàng hay không nhưng sao nàng vẫn thấy bản thân đang phải chịu tủi nhục, bị chính người mình yêu khinh nhờn.
"Công tử quá khen, bổn cung chỉ được ông trời xót thương ban cho nhan sắc bình thường, qua lời công tử lại thành quốc sắc thiên hương, nếu không tự biết bản thân mình đến đâu e rằng ta đã tin lời người nói là thật."
"Quý phi thật khiêm tốn, nếu nhan sắc bình thường thì hoàng thượng đâu một bước sắc phong một nữ nhân lên làm quý phi." - Nam nhân nhếch môi, mặc dù rất muốn trêu chọc nàng nhưng nhắc hai từ "quý phi" lại khiến bản thân không thoải mái nên chàng không nói thêm những lời đả kích nặng nề.
Xuân Lam ngồi bên dưới thấy có người nói động đến mẫu thân thì phồng má, chiêm nghiệm hồi lâu liền cất giọng thanh thoát: "Một người không dám mở mặt nạ lộ diện cho mọi người thấy thì có quyền gì phán xét người khác chứ."
Ngạn Thiên Phùng nghe tiểu công chúa của mình cất giọng, ai cũng nghĩ Y sẽ dạy dỗ vì công chúa xen vào chuyện người lớn nhưng trái ngược với khiển trách lại nuông chiều mà mỉm cười: "Lam nhi đã ăn được những gì rồi, đã no chưa?"
"Lam nhi đã no rồi ạ, những món mà phụ hoàng dặn ngự trù chuẩn bị thật sự rất ngon, rất vừa miệng, không phải như ai kia chỉ biết tìm cách soi mói mà chẳng thử xem hương vị và biết ơn những người đã kỳ công chuẩn bị." - Xuân Lam tuy còn nhỏ nhưng mỗi lời nói ra đều rất sâu sắc, sắc sảo y như nhan sắc của mình, vừa nói vừa liếc người kia.
Nam nhân nghe vậy thì xém bật cười, một tiểu công chúa mà miệng mồm lại không thua kém ai, trông y như khuôn đúc của quý phi.
"Ồ, tiểu công chúa thật biết cách nói chuyện, với dung nhan này tương lai chắc chắc là tuyệt sắc giai nhân, lại còn rất lanh lợi."
"Đa tạ đã quá khen, lời vàng ý ngọc của thúc thúc ta xin nhận, nếu như thúc thúc biết dùng những lời hay ý đẹp này bình phẩm mọi thứ thì tốt biết mấy." - Xuân Lam vẫn không buông tha, đụng đến nghĩa phụ và mẫu thân thì sao có thể dễ dàng tha thứ chứ.
"Được rồi, là ta không tốt, tiểu công chúa làm ta cảm thấy rất thú vị, thú thật thì mọi thứ hoàng cung Đông Châu chuẩn bị đã khá chu toàn, nãy giờ ta chỉ nói đùa một chút thôi, mọi người đừng quá để tâm, đã đến dự yến tiệc đương nhiên phải thật vui vẻ và thoải mái, nào cạn ly." - Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy tiểu công chúa và tiểu hoàng tử ngồi kề cận quý phi chàng lại có cảm giác thân thuộc như đã biết họ từ bao giờ, trong thâm tâm rất muốn bảo bọc che chở.
Vậy là một màn bình phẩm đầy châm chọc của nam nhân bị ái nữ của Vương Tử Lăng giải quyết nhanh gọn nhưng kết quả cuối cùng nàng muốn là gương mặt phía sau lớp mặt nạ ấy.
Chưa kịp nhắc lại chuyện này thì Ngạn Thiên Phùng đã vui vẻ cười lớn: "Vị công tử này cũng thật biết cách đùa, hôm nay là ngày vui nên trẫm đương nhiên rộng lòng bỏ qua, nào, các ái khanh hãy tiếp tục thưởng thức."
Nói bỏ qua cũng chưa hẳn thật lòng bỏ qua, ban đầu Tư Lăng Quốc vốn dĩ là vùng đất cằn cỏi ít người qua lại cũng chẳng ai dòm ngó, vậy mà sau 5 năm lại trở nên lớn mạnh sắp sánh ngang với Đông Châu và Hiên Quốc, nghe bảo ở đó khoáng vật quý hiếm rất nhiều, tài lực hùng hậu, binh lính tinh nhuệ nhiều không kể xiết lại còn nhất mực trung thành với vị đế vương bí ẩn kia, các nước khác ai nấy cũng dòm ngó nhiều lần đánh chiếm vì thấy nó quá nhỏ bé nhưng đều thất bại thảm hại.
Lại thấy lạ hơn là đế vương Tư Lăng Quốc chỉ ngỏ lời giao bang với duy nhất Đông Châu, nếu hiện tại không giao hảo thật tốt thì tương lai chính là mối hoạ khôn lường, thêm một người bạn thì đỡ một kẻ thù.
Tiếng đàn lại vang lên, Vương Tử Lăng chỉ đành ngồi nhìn người nọ đến khi nam nhân có động thái rời khỏi điện.
Thấy Ngạn Thiên Phùng vẫn đang hàn huyên với hoàng hậu thì nàng lẳng lặng đi theo sau không để ai phát giác.
Nam nhân đứng trong đình giữa ngự hoa viên nhìn ra bầu trời tối mịt, tà áo phất phơ cùng phần tóc nửa lơi bay nhè nhẹ, tất cả khắc hoạ lên bóng người cô liêu trong màn đêm tịt mịt.
"Quý phi vẫn còn chuyện gì muốn hỏi sao?"
Vương Tử Lăng giật mình nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, người này quả nhiên nhạy bén nhưng cứ mở miệng là quý phi khiến nàng không vui: "Cũng không hẳn là có chuyện muốn hỏi, ta chỉ thấy trong đó ngột ngạt khó chịu nên muốn ra đây hít thở không khí trong lành, công tử cũng vậy sao?"
"Phải, ta vốn không thích những nơi chứa toàn con rối, lần này đến Đông Châu cũng không phải chỉ để dự những yến tiệc vô bổ này." - Nam nhân vẫn đứng xoay lưng về phía nàng, âm giọng trầm ổn.
Nàng không nghĩ người này chịu nói chuyện một cách bình thường liền ngồi xuống ghế, dù chỉ là nghe giọng nàng cũng thấy lòng mình được sưởi ấm phần nào.
"Trần thế trăm vạn người, gặp nhau ắt do duyên số, công tử không ngại ngồi xuống đây cùng ta hàn huyên vài câu chứ?"
Nam nhân xoay người ngồi xuống ghế: "Ta và quý phi vừa gặp lần đầu, có gì để hàn huyên?"
"Nếu ta nói chúng ta vừa gặp lần đầu nhưng ta cứ thấy như đã quen biết từ rất lâu, lại còn là mối quan hệ thân thiết không rời, công tử có tin không?" - Vương Tử Lăng không ngần ngại chóng cằm giương mắt nhìn, đôi mắt dịu dàng như đang dụ hoặc người khác.
"Quý phi thật biết cách trêu ghẹo người khác, phải chăng lúc trước hoàng thượng Đông Châu cũng vì những lời mật ngọt này mà rơi vào lưới tình của quý phi không?" - Nghe những lời nàng nói tuy tâm tư nam nhân đang xáo trộn, dâng lên cảm giác vui vẻ nhưng vẫn cố tình kìm nén mà đánh trống lãng, bởi vì bản thân vẫn chưa biết rốt cuộc tâm tư của mình là gì.
"Công tử thật biết cách nói chuyện, một câu là gài ta vào chuyện được phong làm quý phi, hai câu là nói ta dụ dỗ hoàng thượng, thú thật thì người đời ai cũng nghĩ vậy nhưng sự thật đau thương bên trong chẳng ai biết được gì, ta đương nhiên cũng sẽ không trách công tử." - Vương Tử Lăng thở dài, thu tầm mắt nhìn xuống bàn đá lạnh lẽo.
Nam nhân thấy nàng buồn bã liền nhói lòng, biết mình đùa quá trớn nên móc trong tay áo ra thứ gì đó đưa nàng: "Đây là hình nhân gỗ mà ta tự tay khắc trong lúc rãnh rỗi, tặng quý phi xem như chuộc lỗi vì những lời nói ban nãy."
Nàng cầm lấy nhìn tới lui, hình nhân gỗ này được điêu khắc tỉ mỉ mọi thứ chỉ thiếu gương mặt, đầu đang đội mũ phượng lộng lẫy, toàn thân phượng bào sang trọng, chân mang hài cao có thêu hoa, giống y đúc lúc nàng mặc bộ hỷ phục để trả lại đêm tân hôn cho Gia Cát Lập Vân vào 9 năm trước.
Cánh tay nữ nhân đang móc cong ra phía trước như đang choàng tay một người khác, hình nhân này chắc hẳn là có một đôi.
Đột nhiên khoé mắt nàng cay xè, ôm hình nhân gỗ vào lòng xém chút khóc nức nở, cố bình tâm hỏi: "Sao công tử có thể khắc ra một hình nhân sắc sảo như người thật thế này?"
Nam nhân chẳng hiểu vì sao nàng lại xúc động, thành thật trả lời: "Ta cũng không biết, trong đầu ta cứ có vài hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện khiến bản thân khó chịu không thôi, vô tình gặp được một lão sư dạy ta khắc hình gỗ nên mới đem những thứ mình thấy khắc thành, có chỗ nào không vừa ý quý phi sao?"
Chẳng hiểu sao lúc chuẩn bị đến Đông Châu, chàng chẳng muốn mang theo gì ngoài hình nhân gỗ này, cũng chẳng hiểu sao lúc gặp Thục Linh quý phi chàng lại muốn tặng nó cho nàng, vô công bất thụ lộc đương nhiên nàng sẽ không nhận những thứ tầm thường này, giờ đã có lí do để tặng cũng không sợ nàng từ chối.
Vương Tử Lăng ôm hình gỗ trong người lắc đầu ngoày ngoạy, giọt nước mắt lăn dài trên má: "Vậy công tử tên họ là gì? Sao lại che giấu thân phận, có phải có điều gì khó nói không?"
Nhắc đến chuyện này, nam nhân thấy khó hiểu sao nàng cứ nhất quyết muốn nhìn thấy mặt mình: "Ta thật sự có điểm giống người quen của quý phi sao?"
Nàng gật gật đầu: "Giống, rất giống, từ vóc dáng, thần thái đến cả giọng nói, tất cả đều giống."
"Người đó rất quan trọng với quý phi sao?"
"Phải, chàng ấy như nguồn sống, như ánh sáng cuối cùng mà ông trời ban cho ta, nhưng, nguồn sống ấy đã không còn, ánh sáng cũng đã vụt tắt, bao năm qua ta như con thêu thân bất chấp mạng sống mình lao vào tìm tia sáng ấy nhưng bất thành, lần này gặp công tử, trái tim ta mách bảo bản thân mình đã thấy được nguồn sống cũng như ánh sáng của đời mình." - Vương Tử Lăng vừa khóc vừa nói, tâm tư nữ nhân rốt cục cũng chẳng thể trụ nổi, bao năm qua nàng đã gắn lên mình lớp mặt nạ mạnh mẽ nhưng hiện tại phải gục ngã vì nó quá nặng nề.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***