Nước mắt nàng rơi làm cõi lòng chàng dâng lên cảm giác đau lòng không xiết, lấy khăn chậm rãi chấm lên mí mắt nàng, nhẹ giọng: "Ta không cố tình nhắc chuyện cũ khiến nàng đau lòng, chỉ là ta thắc mắc nàng đã là quý phi của hoàng đế Đông Châu, vinh hoa phú quý hưởng suốt đời không hết, hà cớ gì nhung nhớ người đã bao năm không gặp gỡ."
Hành động nhẹ nhàng ân cần làm nàng lại nhớ đến Gia Cát Lập Vân
Vương Tử Lăng bất ngờ chụp lấy bàn tay chàng rồi áp lên gò má lạnh lẽo của mình, bàn tay này, hơi ấm này, hương thơm này, chính là tướng công đây mà.
Nàng vừa nghẹn ngào vừa nhìn chàng trông rất đáng thương, tựa như có thể nhìn thấu gương mặt phía sau lớp mặt nạ ấy mà tương phùng:
"Sao chàng lại vờ như không biết thiếp chứ, có phải chàng đã giận vì thiếp không ở Nam Thành chờ chàng, có phải chàng giận vì thiếp trở thành quý phi của Ngạn Thiên Phùng, tất cả chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, tướng công, chàng đừng rời bỏ thiếp mà, suốt 8 năm qua thiếp đã tìm chàng khắp nơi, không lúc nào không nhớ đến chàng, không giấc mơ nào không thấy chàng nhưng chỉ là cảnh chàng chết ngoài chiến trường, tướng công, thiếp rất sợ, rất sợ, đêm nào cũng gặp ác mộng khiến bản thân không thể ngủ, thiếp rất sợ những gì bọn họ nói là thật, rất sợ chàng đã vĩnh viễn rời khỏi thiếp, tướng công, thiếp không cần vinh hoa, cũng không muốn phú quý, thiếp chỉ cần chàng thôi, chỉ cần chàng thôi, hài nhi cũng cần chàng, bấy lâu nay thiếp có thể sống sót qua từng ngày là vì thiếp nghĩ chàng vẫn còn sống, thiếp chưa từng tin việc chàng tử trận, tướng công, đừng xem thiếp như người xa lạ, thiếp rất sợ cảm giác âm dương cách biệt, càng sợ hơn khi chàng còn sống mà lại chẳng màng đến thiếp."
Như giọt nước tràn ly, con đê mà nàng cố vun vén bấy lâu nay đã vỡ vụn, đập nước ùn ứ thi nhau tuôn xối xả như cơn mưa tháng sáu, Vương Tử Lăng hiện tại hoàn toàn rơi vào mộng tưởng của bản thân, nghĩ chàng chính là Gia Cát Lập Vân của nàng mà khóc sướt mướt, tức tưởi từng hồi.
Nam nhân không né tránh ánh mắt nàng, ngược lại chìm sâu vào đó như đang chìm đắm trong ký ức của nàng để cảm nhận những đau thương tủi hờn ấy, cõi lòng dâng tràn xót xa.
Đột nhiên tầm mắt Vương Tử Lăng rơi ngay vào miếng ngọc bội uyên ương treo bên hông chàng, nó mặc cho gió lùa đung đưa nhẹ nhẹ trong không trung, phòng tuyến cuối cùng vỡ vụn, trái tim như bị bóp nghẹn, cổ họng như có thứ gì chặn lại không thể phát thành lời, nó chứng minh điều gì? Chính là nàng vốn không nhận sai người, trực giác của phụ nữ thì có bao giờ sai, trần đời đã tiếp xúc bao nhiêu người sao chỉ riêng đối với chàng mới có cảm giác này.
Thấy nàng khóc đến tê tâm liệt phế, nam nhân đối diện cũng không vội rút tay mình lại, để cho nàng âu yếm như bảo vật mặc dù nước mắt đã sớm ướt lòng bàn tay, nhẹ giọng định khuyên nhủ.
"Ta xin lỗi, ta..."
Câu nói chưa dứt, Vương Tử Lăng đã nhào tới ôm chàng thật chặt, nhụi cả gương mặt vào lồng ngực chàng ngửi hương thơm quen thuộc mà 8 năm qua nàng luôn nhung nhớ, tiếp tục khóc thảm thương: "Thiếp biết là chàng, là Gia Cát Lập Vân của thiếp, chàng chính là Gia Cát Lập Vân đúng không? Thiếp đã chờ chàng suốt 8 năm, nếu đã còn sống sao chàng không tìm thiếp, tướng công, giữa thiếp và Ngạn Thiên Phùng chẳng có chuyện gì hết, chỉ là hữu danh vô thực, Y chỉ vì lời hứa với chàng nên mới bảo bọc cho mẫu tử thiếp, không hề có chuyện gì khác, thiếp chưa từng là quý phi của Y một ngày nào cả, chàng đừng hiểu lầm, thiếp vẫn chỉ là vương phi của chàng, duy nhất một mình chàng thôi."
Tuy không hiểu lắm về những gì nàng nói nhưng cái tên Gia Cát Lập Vân phát ra từ miệng nàng khiến chàng phải suy nghiệm, Ngạn Thiên Phùng là huynh đệ thâm giao chưa hẳn đã nhận ra nhưng nàng chỉ cần nhìn vóc dáng rồi nghe giọng đã phát giác, lẽ nào giữa chàng và vị quý phi này thực sự có mối quan hệ đặc biệt như lời nàng nói, nếu vậy thì sao chẳng có chút ấn tượng nào về nàng?
Còn việc nàng nói mình vốn không phải phi tần của Ngạn Thiên Phùng, tâm tư chàng có chút vui vẻ khó kiềm được, tự bản thân cũng thấy rất kì quái về cảm xúc của chính mình.
Nơi này ban đêm vắng vẻ nên chẳng mấy ai tới lui, chàng thì chẳng sợ gì, chỉ lo có người gặp được thì phiền phức cho nàng, dù thật hay giả thì hiện tại danh phận của nàng vẫn là quý phi.
"Thục Linh quý..." - Chàng định gọi nhưng bị nàng hung hăng quát lên cắt ngang.
"Thiếp không phải Thục Linh quý phi gì cả, thiếp là Vương Tử Lăng, là Vương Tử Lăng, là Lăng nhi của chàng, chàng nhớ chưa?" - Vương Tử Lăng vẫn đang bấu chặt áo chàng không buông, tay siết nhào y phục nhăn một mảng, cứ như sợ nới lỏng tay chàng sẽ bay mất như một giấc mơ không bằng.
Ba từ "Vương Tử Lăng" phát ra từ miệng nàng làm chàng hơi sửng sốt, thật sự có người tên Vương Tử Lăng lại còn đang ngồi ngay trước mặt mình, vậy Lâm Tử Kỳ không hề nói điêu, lẽ nào...
Đột nhiên Vương Tử Lăng mềm nhũn ngay trong lòng chàng.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***