Bất Vị Cửu Trùng, Chỉ Vị Lang Quân
10.
Nói là ngủ cùng nhau.
Nhưng vì chân Tạ Hạc Vũ bất tiện, nên chúng ta chỉ đơn giản nằm cạnh nhau, sát vai kề vai.
Đầu ta hơi nghiêng, dựa gần vào bờ vai hắn.
Ngón tay nhẹ nhàng vờn quanh dây buộc áo lót của hắn, khẽ thì thầm:
“Tạ Hạc Vũ, nếu chàng thấy không tiện… thật ra ta có thể chủ động.”
Hắn lập tức nắm lấy tay ta, yết hầu khẽ chuyển động vài lần, giọng trầm khàn:
“Phu nhân, chẳng phải khi nãy chúng ta đã nói rồi sao?
Đợi khi nàng chữa lành chân cho ta, ta sẽ cho nàng một lời đáp.
Hơn nữa… ta không phải lấy cớ để thoái thác.
Ta thực sự còn một việc quan trọng chưa hoàn thành.”
Ta nuốt khan một tiếng, nhỏ giọng đáp: “Được.”
Những ngày sau đó, chúng ta thuận lý thành chương ngủ ở cùng phòng.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Chỉ là… Tạ Hạc Vũ vẫn không chịu tiến thêm bước nào.
Hắn bảo, việc kia vẫn chưa xong.
Nhưng ta thấy hắn quanh quẩn trong phủ suốt, nào có thấy làm gì quan trọng?
Cuối cùng ta nhịn không nổi, trong cơn giận dỗi đã đem cả y thư ném xuống trước mặt hắn:
“Chàng có chuyện gì khó nói sao?
Nếu có, đừng giấu ta.
Chuyện gì ta cũng muốn cùng chàng gánh, nhất định sẽ giúp chàng chữa lành!”
Tạ Hạc Vũ còn chưa kịp mở miệng, ngoài cửa vang lên tiếng gọi hốt hoảng của Thanh Liên:
“Phu nhân! Phu nhân!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có quan binh xông vào phủ, nói muốn bắt giữ tướng quân!”
Ta lập tức đẩy xe lăn đưa Tạ Hạc Vũ ra sân trước.
Chỉ thấy từng lớp từng lớp binh lính bao vây Tạ phủ kín mít, không chừa lấy một khe hở.
Người dẫn đầu trông rất nghiêm nghị, bước lên nói:
“Tạ tướng quân, một năm trước ngài phụng chỉ áp tải lương thảo cứu nạn xuống phía nam.
Nào ngờ thuyền gặp sự cố, mấy vạn thạch lương thực chìm đáy sông. Sau đó vớt lên đều là gạo mốc, đen sì.
Nay hạ quan phụng mệnh thánh thượng điều tra vụ án này.
Nhân chứng vật chứng đều hướng về Tạ tướng quân. Xin mời tướng quân theo chúng ta đến hình bộ phối hợp tra xét.”
Tim ta lập tức chùng xuống, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Tạ Hạc Vũ vẫn điềm tĩnh như cũ, thần sắc không đổi:
“Phu nhân đừng sợ. Ta đi một lát sẽ trở về.”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, cắn môi không chịu buông.
Vị quan kia đã mất kiên nhẫn, rút kiếm ra khỏi vỏ, giọng lạnh tanh:
“Xin phu nhân đừng cản trở việc công!”
Tạ Hạc Vũ nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay ta:
“Vũ Miên, từ trước đến nay ta từng lừa nàng điều gì chưa?
Ta nhất định sẽ bình an trở về.”
Ta nuốt nước mắt trở ngược vào trong, gật đầu thật khẽ:
“Được, ta đợi chàng trở về.”
Chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ đưa Tạ Hạc Vũ đi xa dần.
Cõi lòng ta như bị treo lơ lửng, rối bời không yên.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com