Bất Vị Cửu Trùng, Chỉ Vị Lang Quân
11.
Sau khi Tạ Hạc Vũ bị đưa đi, ta ngồi chờ mãi đến khi trời tối mà vẫn không thấy chàng trở về.
Toàn phủ đều đang tất bật lo liệu tìm cách.
Thế nhưng ngay cả những vị cựu thuộc hạ từng chịu ơn Tạ phủ năm xưa, giờ cũng không dám nhận thiệp ta đích thân sai người đưa đến.
Quản gia đến bên cạnh, nhẹ giọng an ủi:
“Phu nhân, nô tài vừa đến hình bộ dò hỏi.
Họ chỉ thẩm tra tướng quân một lượt, không có ý bắt giam.
Viết xong khẩu cung là có thể về. Phu nhân chớ quá lo lắng.”
Không lo sao được?
Ta ngẩn ngơ nhìn về phía cánh cổng lớn, tim treo lơ lửng.
Chợt, một tràng gõ cửa vang lên dồn dập.
Ta lập tức chạy ra mở cửa — đập vào mắt là khuôn mặt lạnh như sương của phụ thân.
Ông nắm lấy cổ tay ta, kéo thẳng ra ngoài:
“Về phủ với ta.”
Ta tay còn lại nắm lấy khung cửa, kiên quyết nói:
“Phụ thân, con không về.
Con muốn chờ Tạ Hạc Vũ trở lại.”
“Hắn tội nghiệt đầy mình, e là chẳng thể trở về được nữa.”
Sức cha hơn hẳn ta.
Ông giật mạnh một cái, ta mất thăng bằng ngã xuống đất.
Bàn tay cọ xát xuống sân lát đá, rớm m.á.u thành từng vệt đỏ thẫm.
Cố nén cơn đau, ta gắng gượng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ông, khẽ nói:
“Con đã gả vào Tạ phủ, chính là người Tạ gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giờ phu quân bị oan, làm sao con có thể bỏ mặc mà đi?”
Phụ thân tức giận đến nghiến răng:
“Ngươi tưởng nơi đây là phúc địa chốn thần tiên?
Hắn sớm đã bị bệ hạ ruồng bỏ.
Ta còn vì tình cha con mới muốn đưa ngươi về giữ bình an, ngươi lại cứ cố chấp không biết điều!”
Ta vừa rơi nước mắt, vừa dập đầu quỳ trước mặt ông:
“Nếu phụ thân thật lòng nghĩ cho con, thì xin người giúp con.
Hãy nhờ bạn bè trong triều dò hỏi giùm — rốt cuộc phu quân con bị oan khuất gì mà chưa được thả?”
Ông gạt tay ta ra, giận dữ mắng:
“Cố chấp đến mức này, tương lai có ra sao cũng đừng trách ta không từng cảnh tỉnh!”
Ông xoay người toan rời đi — chợt thân hình cứng đờ.
Tạ Hạc Vũ đã trở lại.
Tiếng bánh xe lăn khẽ rền vang trên nền đá.
Hắn cúi người xuống, đỡ ta dậy, ánh mắt rơi vào bàn tay trầy xước của ta, khẽ cau mày.
Giọng hắn lạnh băng:
“Là vi phu khiến phu nhân chịu thiệt thòi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Có một ngày, ta nhất định khiến nàng… ngoài bệ hạ ra, không cần phải quỳ trước bất kỳ ai khác nữa.”
Phụ thân hừ lạnh một tiếng, giận dữ bỏ đi.
Ta nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào bật khóc.
“Chuyện ở hình bộ… họ có trả lại cho chàng sự trong sạch không?”
Tạ Hạc Vũ nâng mặt ta, dịu dàng lau đi nước mắt:
“Yên tâm, ta không sao.
Phu nhân chẳng lẽ đã quên, ta còn giữ trong tay một kim bài miễn tử do tiên hoàng đích thân ban?”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com