Bất Vị Cửu Trùng, Chỉ Vị Lang Quân
14.
Trên khuôn mặt điềm đạm của Tạ Hạc Vũ, lần đầu tiên hiện rõ một tia bối rối.
“Ta nói… ta nói.
Thủ phụ đã âm thầm cho người đánh tráo số lương cứu tế, thay bằng gạo đen từ sớm.
Bọn họ đầu cơ tích trữ, đợi khi giá gạo tăng cao thì lén bán ra ngoài kiếm lời, hoàn toàn mặc kệ nỗi khổ của dân chúng.”
Trong giọng nói tưởng như bình thản của chàng, ta lại nghe ra lạnh lẽo tận xương.
Việc chàng làm đúng là liều lĩnh ngàn cân treo sợi tóc.
Tạ Hạc Vũ vòng tay ôm lấy vai ta, giọng khẽ khàng:
“Xin lỗi, Vũ Miên, sự xuất hiện của nàng vốn không nằm trong tính toán của ta.
Ta không muốn nàng bị cuốn vào nguy hiểm, nên mới giấu mọi chuyện.”
“Vậy tại sao mấy hôm trước còn nói chân đã có cảm giác?” – ta mím môi, chất vấn.
Hắn khẽ thở dài:
“Ta thấy nàng ngày nào cũng cau mày, tâm trạng sa sút, nên mới nghĩ nói như vậy, nàng sẽ vui hơn một chút.”
Ta ngẩn người nhìn hắn, trong cổ họng như bị một nhúm bông chặn ngang, nghẹn đến không nói nổi câu nào.
Ánh mắt trong vắt của hắn dần hóa thành một hồ nước lặng — dịu dàng đến mức khiến tim run lên.
Hắn nâng mặt ta lên, từ trán, chóp mũi, rồi đến đôi môi, chàng hôn từng nơi, mỗi nụ hôn lại thì thầm một câu “ta xin lỗi”.
“Phu nhân đừng giận nữa, tối nay… ta sẽ hầu hạ nàng thật tốt.”
Mái tóc đen mượt của ta rủ xuống, hắn nắm lấy tay ta, áp lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của mình.
Tiếng thở gấp xen lẫn lời thì thầm cầu xin, vang lên trong căn phòng im ắng.
Đêm nay còn dài hơn cả tưởng tượng của ta.
Nói là hắn hầu hạ ta…
Nhưng thực tế là… ta mệt đến chẳng nhấc nổi người.
Sáng hôm sau, tiếng dọn dẹp ngoài sân đánh thức ta dậy.
Tạ Hạc Vũ đứng trước giường, hai tay nâng một bộ cẩm y sạch sẽ, mỉm cười nói:
“Phu nhân, vi phu đến hầu nàng thay y phục.”
Sau chuyện tối qua, chỉ nghe hai chữ “hầu hạ”, ta đã nổi da gà.
Lưng ê ẩm, eo nhức nhối, ta nghiến răng chống người ngồi dậy:
“Không cần… không cần, gọi Thanh Liên vào giúp ta là được rồi.”
Chỉnh trang xong, Tạ Hạc Vũ dẫn ta vào cung nhận thưởng.
Hoàng thượng tâm trạng rất vui, đặc biệt ban cho ta sắc phong nhất phẩm cáo mệnh, miễn lễ quỳ bái với bách quan.
Tạ Hạc Vũ quả nhiên giữ lời — từ nay về sau, ngoài hoàng thượng, ta không còn phải quỳ gối trước bất kỳ ai.
Về phủ chưa được bao lâu, đã có người mang thiệp từ phủ phụ thân đến.
Phụ thân nói muốn mời vợ chồng ta trở về dùng cơm đoàn viên.
Ta từ chối ngay, giao lại lời cho người đưa thiệp:
“Ta tính tình lỗ mãng, sợ liên lụy đến Thôi phủ.
Tốt nhất từ nay hai bên ít qua lại thì hơn.”
Người kia mặt mày xám xịt, cuống quýt cáo từ.
Tạ Hạc Vũ chẳng biết đi đâu, thần thần bí bí từ sáng đến giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta vừa định quay về phòng chợp mắt, thì Thanh Liên hớn hở chạy vào:
“Tiểu thư, tiểu thư! Bọn gian thần trong vụ gạo mốc đang bị giải ra ngoài phố xử tội đó!
Người đoán xem nô tì thấy ai?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Ai?”
“Là… Lâm Chiêu Vũ!
Trên mặt hắn toàn là rau thối, trứng ung.
Nếu không phải có người mắng hắn gọi tên, chắc nô tì còn không nhận ra nổi!”
Ta chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, lòng chẳng dậy sóng.
Từ lâu đã biết hắn chẳng ra gì, chỉ không ngờ còn nhúng tay vào vụ này.
Kết cục hôm nay… chỉ có thể nói một câu: Đáng đời.
15.
Suốt mấy ngày liền, Tạ Hạc Vũ đều ra khỏi phủ từ sáng sớm, tối mịt mới về.
Cuối cùng, có một buổi sáng, khi ta tỉnh giấc, liền thấy chàng nằm bên cạnh, ánh mắt lấp lánh đầy hứng thú.
“Vũ Miên, hôm nay ta muốn dẫn nàng đến một nơi.”
Chúng ta cùng nhau bước vào một tiệm y quán nằm sát mặt đường, trang nhã yên tĩnh.
Chàng mỉm cười nói:
“Phu nhân thích học y, ta đã mua lại nơi này.
Tủ bách tử kia là ta sai người lặn lội khắp bốn phương, gom góp những loại dược liệu quý hiếm nhất.
Bên trong còn có một gian thư phòng, chuyên cất giữ y thư và kinh điển y học cổ.
Về sau, nàng có thể chuyên tâm học ở đây.
Ta đã tấu xin với bệ hạ, nàng được tự do ra vào Thái y viện.
Nếu học thành, y quán này sẽ do phu nhân ngồi chẩn trị.”
Chàng nói mỗi một chữ, tim ta liền đập nhanh thêm một nhịp.
Ánh nắng đầu ngày chiếu trên vai chàng, phản chiếu lên nụ cười hiền hòa mà kiên định.
Lòng ta mềm nhũn, cổ họng khẽ hỏi:
“Chàng không thấy nữ tử hành y là trái với nữ tắc sao?”
Tạ Hạc Vũ không đáp ngay, chỉ nhìn ta, ánh mắt đầy trìu mến.
"Ta ..."
Cả tâm trí ta như tan chảy, hai tay vòng qua cổ hắn, kiễng chân lên… chủ động hôn...
.
Vì đang ở ngoài, nên chỉ dám khẽ khàng chạm nhẹ môi nhau, rồi vội vã buông ra.
Về đến phủ, Tạ Hạc Vũ gần như không kìm được nữa, một mạch kéo ta vào phòng.
“Chàng… bây giờ đang là ban ngày, không hợp lễ nghĩa.”
Chàng vừa gấp gáp cởi áo ta, vừa thở hổn hển nói:
“Đây là Tạ phủ — ta nói hợp, tức là hợp.”
Tấm lưng rắn rỏi, cơ bắp đường nét rõ ràng, cứ thế lướt qua tầm mắt ta.
Ta dần dần mất hết lý trí trong vòng tay và nụ hôn của chàng.
--- Toàn văn hoàn ---
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com