Bất Vị Cửu Trùng, Chỉ Vị Lang Quân

Chương 13



13.

Tạ Hạc Vũ thu lại thanh trường kiếm vẫn còn rỉ máu, khom người bế bổng ta lên.

Bước chân hắn vững vàng nhẹ nhàng, đưa ta trở về phòng, đặt lên giường.

Ta tức giận xoay người quay lưng lại với hắn.

Hắn vòng tay từ phía sau ôm lấy ta, giọng khẽ khàng:

“Phu nhân, là ta sai rồi… để ta bồi tội với nàng.”

Ta giãy giụa mấy lần, hắn lại càng ôm chặt hơn.

Hắn lừa ta đâu chỉ một điều.

Chân hắn đã khỏi từ lâu.

Chuyện điều tra cũng chẳng hề thật.

Nếu không, tại sao đám cấm quân lại nghe theo lệnh hắn?

Tiếng đao kiếm giao tranh ngoài viện đã dần lắng xuống, bên ngoài có người bẩm báo:

“Bẩm tướng quân, bọn thích khách đều đã bị khống chế. Thuộc hạ lập tức vào cung báo lại với bệ hạ.”

“Được.”

Kèm theo đó là tiếng lôi kéo t.h.i t.h.ể nặng nề, nặng trĩu từng nhịp.

Gió đêm len qua khe cửa sổ, mang theo mùi m.á.u tươi thoang thoảng.

Thân thể ta run lên, chưa kịp phản ứng thì đã bị Tạ Hạc Vũ đẩy ngã xuống giường.

Hắn chống tay hai bên người ta, cúi đầu, ánh mắt sâu như đáy giếng, dán chặt lấy ta.

“Xin lỗi, Vũ Miên, tất cả đều là lỗi của ta.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Câu nói ấy khiến ủy khuất trong lòng ta càng trào dâng, ta ngẩng đầu, cắn thẳng vào yết hầu hắn.

Hắn khẽ kêu lên một tiếng, nhưng thấy ta trừng mắt thì chỉ đành nín lặng, ngoan ngoãn chịu trận.

“Chàng đã gạt ta bao nhiêu chuyện rồi? 

Ngay cả quan hệ với hoàng thượng cũng là giả?”

“Chàng xem ta là kẻ ngốc dễ lừa phải không? 

Rõ ràng chân đã lành từ sớm, thế mà còn để ta ngày ngày châm cứu.

Ta ăn không ngon, ngủ chẳng yên, đêm nằm bên chàng thì chỉ được ôm, được hôn, đến cuối cùng… phải nhịn.

Chàng khiến ta cảm thấy mình chẳng khác nào một trò cười!”

Ta vừa khóc vừa ném gối vào hắn.

Hắn không trốn tránh, chỉ nhìn ta bằng vẻ mặt vô tội, khẽ nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Chân ta thật sự từng bị thương.

Lúc ở chiến trường ngã ngựa, còn bị vó ngựa dẫm qua. Gân mạch toàn bộ đều đứt. Sau đó là nhờ bệ hạ dốc lòng mời danh y chữa trị. 

Mãi đến vài ngày trước khi nàng về làm dâu, mới thực sự hồi phục hoàn toàn.

Còn vụ gạo mốc… là do hoàng hậu và phụ thân ngài ấy – đương kim Thủ phụ – cấu kết gây nên. 

Vụ này liên đới đến quá nửa trọng thần trong triều, bệ hạ không thể tùy tiện ra tay.

Mà ta là người chịu trách nhiệm áp tải lương thảo, Thủ phụ muốn mượn cớ này đổ tội lên đầu ta.”

Ta nghiêng mắt, hỏi tiếp:

“Vậy nên chàng và bệ hạ cố ý giả vờ bất hòa để dẫn rắn rời hang? 

Cái việc quan trọng chàng nói phải hoàn thành, chính là điều này?”

Tạ Hạc Vũ gật đầu:

“Đúng. Thủ phụ đã gài mắt xích trong phủ, ta chỉ có thể tiếp tục diễn cho trọn vai.”

Ta rùng mình một cái — chẳng trách những lời đàm tiếu về việc chúng ta chưa viên phòng lại bị loan truyền ra ngoài.

Hắn nói tiếp:

“Dạo gần đây Thủ phụ bắt đầu nghi ngờ. 

Rõ ràng chứng cứ đều hướng về ta, nhưng bệ hạ vẫn không kết tội. 

Hắn càng nóng ruột, càng dễ lộ sơ hở.”

“Vậy số lương thảo thật kia rốt cuộc ở đâu?”

Tay ta vẫn đặt trên n.g.ự.c hắn, âm thầm vạch áo hắn ra một chút, bên trong là cơ n.g.ự.c lấp ló, làn da trắng ngần mà săn chắc, khiến ta bất giác… nuốt nước miếng.

Tạ Hạc Vũ thở nhẹ một hơi, cúi đầu, thì thầm bên tai ta:

“Phu nhân… chuyện đó để ngày mai nói được không? 

Hiện tại vi phu đang rất vất vả kìm nén.”

Ánh nến trong phòng lay động, phản chiếu đôi mắt hắn rực sáng như sao.

Thực ra… ta cũng đang rất cố nhịn.

Nhưng ta không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy.

Hai tay đẩy mạnh một cái, hắn lùi về sau, vạt áo xộc xệch để lộ làn da như ngọc, cùng cơ bắp rắn chắc rõ ràng đến mê người.

Ta cau mày, giả bộ nổi giận:

“Dựa vào đâu lúc ta muốn thì phải nhẫn nhịn, còn chàng muốn thì lập tức muốn có?

Chuyện tối nay chưa nói rõ, chàng đừng hòng lên giường của ta nữa.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com