Từ đầu xuân đến cuối thu.
Chúng cuối cùng cũng đến biên ải.
Không khí ở đây cảm giác thật ngọt ngào.
“A Uyên, chúng đến .”
“Phu quân, bây giờ biên ải trông như thế nào?”
“Thảo nguyên ngả vàng, rừng cây đỏ rực nối liền , trâu dê cúi đầu ăn cỏ, gió nhẹ nhàng thổi đồng cỏ…”
“Chắc chắn .”
Tiếc là thấy.
Chàng dẫn tay chạm chú cừu non, lông nó mặt trời sưởi ấm áp, mềm mại, thích.
Hai ngày , tướng quân hỏi cưỡi ngựa .
Ta lắc đầu nguầy nguậy, mắt còn thấy, mà cưỡi ngựa ?
Chàng sẽ đưa cưỡi, do dự lâu, đồng ý.
Cưỡi ngựa phi nước đại quả thật sảng khoái.
cũng thật sự kích thích, tim đập thình thịch, nắm chặt dây cương.
Chàng ôm , khẽ bên tai: “Đừng sợ, đây.”
Ta đầu , sờ mặt , hôn một cái.
Chàng gì, tiếng tim đập thình thịch ẩn chứa lời yêu của .
Trên thảo nguyên ánh nắng chan hòa, ngày ngày cỏ phơi nắng.
Ta hỏi bâng quơ: “Phu quân, sẽ biến thành than đen chứ?”
“Đâu , đây là làn da khỏe mạnh.”
Cái gì! Lẽ nào thật sự đen !
Làm sốt ruột quá, nhưng thấy, rốt cuộc đen đến mức nào cũng .
Cũng , ở đây phơi nắng hai năm , thể đen.
Ta sốt ruột đến rơi hai giọt nước mắt.
Mịt mờ giữa chừng dường như rõ hoàng hôn cuối chân trời.
Ta cố sức chớp mắt, ngày càng rõ ràng, ngay cả trâu dê mặt đất cũng rõ.
Ta thu ánh mắt, vươn tay , hình ảnh chồng lên dần hòa một.
Ta đột ngột đầu, bên cạnh một nam tử mặc áo đen yên bãi cỏ, dùng lá sen che mặt.
Đáng ghét, hóa khi phơi nắng, căn bản hề phơi.
Ta tức giận lật miếng lá sen đó lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
sững sờ khi thấy dung nhan thật của nam tử đó.
Chàng phu quân của .
Phu quân của mặt một vết sẹo kiếm đáng sợ.
Còn là một mỹ nam tử dung mạo xinh .
“Ngươi là ai?”
Chàng mở mắt, mày mắt mang ý : “Ta là phu quân của nàng mà.”
Giọng đó hàng ngàn , chắc chắn là Lục tướng quân nghi ngờ gì.
Ta nghi hoặc hỏi: “ mặt vết sẹo?”
“Có chứ, nàng kỹ xem.”
Ta sấp , từ xuống , nhưng tìm thấy dù chỉ một dấu vết thương.
Đôi mắt như đá đen huyền mang theo vẻ hoang dã nguyên thủy và sự dịu dàng, khi khẽ nheo thì lóe lên vẻ sắc lạnh, khi thì như viên đá quý đen tẩm mật.
, lúc công chúa Bình Dao điên cuồng mê đắm Lục tướng quân, chính là vì đôi mắt vô song đời.
Gương mặt như ngọc bích tì vết, thể gắn liền với dung mạo hủy hoại chứ.
“Phu nhân, đủ ?”
Ta nuốt nước bọt.
“Chưa.”
Chàng ngày càng đến gần , ánh mắt dừng môi .
Khi hai môi sắp chạm , đột ngột nhảy dựng lên.
Gương! Ta gương!
Thiên Thanh
Bây giờ sẽ thành một bà già chứ?
Ta chạy đến ao nước, hình ảnh phản chiếu trong nước.
Thở phào một , may quá, may quá, chỉ đen một chút thôi.
Ta , đ.â.m sầm lòng Lục Thời Diễm.
Ta và ở bên sớm tối hai năm.
Đây là đầu tiên rõ dung mạo .
Ta cúi đầu dám thẳng đôi mắt chứa chan tình cảm của .
“Trốn gì, chúng kết hôn hai năm , nàng vẫn còn ngại ?”
“Trước đây thấy, bây giờ đột nhiên thể thấy, cảm thấy quen.”
Chàng nắm tay .
“Có cảnh biên cương ?”
“Đương nhiên .”