Thao tác của Tôn Miểu có thể không lưu loát được sao? Mấy thao tác này, ngay cả nhắm mắt cô nàng cũng biết phải làm thế nào. Nói thật là cô nàng làm món này tới mức ngán tới tận cổ rồi, thật sự là ngán tới phát ói.
Nhưng... ăn ngon lắm.
Tôn Miểu vốn thích ăn cay, chỉ là mức độ cay của cô nàng cũng chỉ ở mức nhẹ thôi. Nhưng mà phải công nhận, nước lẩu cay mà cô nàng nấu đúng là ngon thần sầu, rau củ, thịt thà bỏ vô ngập tràn hương vị đặc sắc. Dạo gần đây, khách đến quầy Ăn Di Động Miểu Miểu ăn lẩu cay, mười người thì hết chín người là nhắm ngay nồi nước lẩu này.
Cho nên, lần nào cũng vậy, nước lẩu cay bán hết sạch, còn nước trong thì còn dư cả đống phải mang về.
Về nhà rồi, cô nàng tự xử lý được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, còn phần còn lại... thiệt sự không ăn nổi nữa thì chỉ có nước đổ đi. Nhưng Tôn Miểu lại không biết, nếu nói chuyện này cho Tô Thụy Hi nghe, chắc chắn người ta sẽ đau lòng xót xa lắm.
Ban đầu, Tôn Miểu cũng không để ý việc Tô Thụy Hi đang nhìn mình, cứ thế làm việc tay chân lanh lẹ, động tác mượt như nước chảy mây trôi. Nhưng làm được một hồi, cô nàng bắt đầu cảm nhận được ánh mắt của đối phương, rồi thì... động tác tự nhiên cũng không còn lưu loát như ban đầu.
Dù cô nàng thừa biết giữa mình và Tô Thụy Hi không có khả năng gì hết, nhất là sau khi biết đối phương sống trong khu biệt thự cao cấp Thúy Đình Nhã Uyển, cô nàng lại càng hiểu rõ "không thể" là thế nào. Lúc tán dóc với anh bảo vệ, anh ấy còn bảo: "mỗi căn biệt thự trong đó đều mấy chục triệu, riêng tiền sửa sang nội thất cũng đã 10 - 20 triệu, chủ nhà ai cũng có "mục tiêu nhỏ" để tiến tới.
"Mục tiêu nhỏ" đó hả! Tôn Miểu nghĩ tới thu nhập của quầy ăn nhỏ mình dựng ra, ngày kiếm 1.000, tháng giỏi lắm được 50.000, nghe thôi đã thấy hai thế giới cách biệt ngút ngàn rồi. Người ta tính tiền theo đơn vị triệu, cô nàng phải cân nhắc từng đồng tiền lẻ.
Dù rằng cũng không chắc anh bảo vệ có chém gió không...
Biết là không có hy vọng, nhưng crush vẫn là crush, nhịp tim thình thịch sao ngăn cản nổi, nhất là lúc crush cứ lẳng lặng nhìn mình chăm chú như vậy, Tôn Miểu có cảm giác phải cố gồng mình lên mới không phạm sai sót.
Cô nàng còn nghĩ: may mà khách ảo trong hệ thống đều là những người không quen biết, chứ nếu cho một trăm Tô Thụy Hi đứng đó nhìn mình nấu ăn... chắc cô nàng bị "ngộp thở" chết mất!
Tôn Miểu nhanh chóng làm xong phần lẩu của Tô Thụy Hi, nêm nếm gia vị đúng khẩu vị của cô, đặt qua một bên, ra hiệu đã có thể ăn được rồi.
Thấy Tô Thụy Hi bắt đầu ăn, Tôn Miểu cũng lấy hộp cơm giữ nhiệt từ dưới bàn bếp ra, tìm một góc yên tĩnh để ăn tối. Cô nàng không dùng hộp cơm dùng một lần, mà là hộp cơm giữ nhiệt hẳn hoi, bên trong đựng món ăn nhà làm.
Tôn Miểu ăn rất ngon lành. Tay nghề nấu nướng bây giờ của cô nàng thật sự đã lên tầm cao mới, tuy mấy món xào không đỉnh như cơm chiên trứng hay lẩu cay, nhưng tay nghề đã vững thì kiểu gì cũng ổn cả. Một thông thì trăm thông, đâu thể kém cỏi được.
Hôm nay, cô nàng chuẩn bị cho mình món bò xào ớt xiêm, thêm một quả trứng chiên, một dĩa cải thảo xào, rồi ăn với cơm trắng tự tay nấu.
Chỉ một câu thôi "ăn đi, bảo đảm ăn xong im re chẳng nói nổi câu nào."
Ăn được một lúc, Tôn Miểu lại phát hiện ra một chuyện khác. Ban đầu Tô Thụy Hi còn ăn rất đàng hoàng, nhưng không biết từ khi nào, lại bắt đầu... nhìn cô nàng chằm chằm.
Tôn Miểu cảm thấy mình sắp ăn không nổi nữa, cô nàng còn cố ý dịch người qua một chút, đứng nép qua một bên vì bên đó không có chỗ ngồi. Theo lý mà nói, mùi đồ ăn bên cô nàng cũng đâu có bay tới chỗ Tô Thụy Hi được đâu chứ?
Tôn Miểu còn tưởng mình nhầm, bèn cúi đầu ăn thêm mấy miếngg. Ai dè vừa ăn lại phát hiện ra cô nàng không hề nhầm, Tô Thụy Hi đang nhìn cô nàng thiệt.
Tôn Miểu ngẩng đầu lên, quay sang nhìn thẳng Tô Thụy Hi. Nhưng vừa bị bắt quả tang, Tô Thụy Hi lại cúi đầu giả vờ chăm chú ăn lẩu.
Tôn Miểu đành quay về tiếp tục ăn. Thế mà chưa kịp yên ổn được mấy miếng, lại cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ đối diện.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Tô Thụy Hi lại đang cúi mặt ăn.
Lần này, Tôn Miểu nhịn không nổi nữa, lên tiếng trước:
"Ờm... Chị Tô, chị có chuyện gì à?"
Bị bắt tại trận, Tô Thụy Hi vẫn giữ vững bình tĩnh, mặt không chút biểu cảm thừa, như thể đang trò chuyện về thời tiết vậy:
"Cô đang ăn gì thế?"
"À... bữa tối tôi tự làm."
"Có món gì vậy?"
"Mấy món xào thôi."
Tô Thụy Hi khẽ mím môi, đã mở miệng hỏi rồi, lòng hiếu kỳ bị khơi lên, không hỏi cho rõ thì cứ ngứa ngáy khó chịu. Cô dứt khoát hỏi luôn:
"Là món gì xào vậy?"
Lúc này Tôn Miểu mới hiểu ra ý, bèn thật thà đáp:
"Là thịt bò xào ớt xiêm, thêm trứng chiên với cải thảo xào."
Cô nàng chỉ trả lời vậy thôi, cũng không ngỏ ý mời Tô Thụy Hi ăn thử. Vì trong lòng cảm thấy, tự dưng mời người ta ăn cơm riêng của mình, có hơi kỳ.
Huống hồ, nhìn Tô Thụy Hi cũng là người sạch sẽ ngăn nắp, đồ mình đã ăn mấy miếng rồi, sao tiện mời nữa?
Quả nhiên, Tô Thụy Hi cũng chẳng đòi ăn thử, chỉ gật đầu nhè nhẹ:
"Ừm, ngon không?"
"..."
Câu này đúng là khó trả lời ghê. Tôn Miểu thầm nghĩ, đương nhiên là ngon rồi, tay nghề cô nàng ở đó mà! Tuy không dám so với đầu bếp bậc thầy, nhưng món gia đình thế này mà còn thua người ta thì cũng quá kỳ cục.
Có điều, nếu thẳng thắn tự khen thì nghe cũng tự luyến quá. Thế là Tôn Miểu đành khiêm tốn đáp:
"Cũng được, bình thường thôi."
Tô Thụy Hi nghe vậy cũng thôi, không hỏi thêm, tiếp tục cắm cúi ăn lẩu. Nhưng lúc nhìn thấy Tôn Miểu ăn ngon lành bên kia, cô vẫn không nhịn được mà âm thầm suy nghĩ:
'Không biết đồ cô nàng nấu, có thật sự ngon vậy không nhỉ?'
Tô Thụy Hi đang chậm rãi ăn thì bên tai bỗng vang lên tiếng động cơ xe gầm rú. Cái tiếng này trong khu biệt thự của họ vốn chẳng hiếm, Tô Thụy Hi nghe riết quen tai, chẳng buồn để ý nữa. Ban ngày thì còn ầm ĩ, chứ đến tối, đám phú nhị đại này cũng biết điều, rón rén đạp ga mà vào khu, không thì bị toàn khu ghim cho thì khỏi sống yên.
Nhưng Tôn Miểu cũng ngẩng đầu nhìn theo, vì những người đi siêu xe này, phần lớn đều là khách ruột của cô nàng.
Quả nhiên, một chiếc siêu xe cực ngầu rẽ tới, phanh kít bên đường. Một người phụ nữ từ ghế lái bước xuống, đôi chân dài miên man đập ngay vào mắt, lướt thẳng tới trước xe đồ ăn của Tôn Miểu.
Trời tháng Tư, 7 giờ tối gió lạnh buốt, vậy mà cô ấy lại mặc quần siêu ngắn, áo hai dây, khoác ngoài là một chiếc jacket kiểu hiphop, nhìn vào không biết nên hỏi là cô ấy sợ lạnh hay sợ nóng nữa.
Tôn Miểu thì chẳng bận tâm lắm, khách hàng thích gì mặc nấy, cô nàng không ý kiến.
Cô gái hiphop đó tươi cười chào hỏi rất tự nhiên:
"Yo, cô chủ nhỏ, tôi lại tới rồi nè!"
"Chào cô, muốn ăn gì nào?"
Cô gái lướt mắt qua quầy đông lạnh, báo xong món mình chọn, vốn định đi tìm chỗ ngồi, nhưng vừa đảo mắt đã thấy Tô Thụy Hi. Cô ấy lập tức kéo kính râm màu hồng xuống, cười toe:
"Ủa, chẳng phải chị Tô của em đó sao? Sao chị cũng ngồi đây ăn lẩu lề đường vậy nề?"
Ồ, hóa ra là người quen!
Tôn Miểu liếc qua Tô Thụy Hi bên cạnh, nhìn mặt cô thì chẳng có gì thay đổi, nhưng Tôn Miểu lại vô thức cảm thấy biểu cảm của Tô Thụy Hi có chút khó chịu. Cảm giác giống như hồi tiểu học, cô nàng lén lút dùng tiền giấu trong cặp đi mua mì cay, rồi bị cô giáo ở trại mồ côi phát hiện vậy.
Quả nhiên, cô gái hiphop bên cạnh lên tiếng:
"Chẳng phải chị bị đau bao tử sao? Hôm trước trong buổi tiệc tôi còn nghe nói chị đau đến mức mặt mày toát mồ hôi lạnh, sao bây giờ lại ăn lẩu lề đường vậy?"
Tôn Miểu cảm thấy mình phải giải thích một chút cho quầy lẩu và crush:
"Tôi có làm món không cay, lại còn rất dễ tiêu, phù hợp với bao tử, rất thích hợp với chị Tô."
Cô gái hiphop cười hì hì hai tiếng:
"Được, đúng rồi. Vậy tôi vẫn như mọi khi, thêm nhiều gia vị, thêm cay nữa. Mang đi nhé."
Nói xong, cô ấy đút tay vào túi, ngồi xuống một bên chơi điện thoại. Tôn Miểu tiếp tục làm lẩu cho khách, trong khi cô gái hiphop vừa ngồi vừa đợi. Tôn Miểu mở nắp nồi lớn, Tô Thụy Hi vô thức cảm nhận mùi cay sẽ bay qua, bèn ngả người ra sau một chút. Nhưng không hề có mùi nào bay tới.
Tô Thụy Hi nhìn kỹ, thấy nắp nồi của Tôn Miểu chỉ mở một nửa, lại còn mở về phía bên kia. Cô nàng lấy cái vá lớn múc một muỗng nước lèo, còn cố tình đứng chặn trước để không để mùi bay qua phía cô. Hơn nữa, Tô Thụy Hi ngồi ở hướng gió ngược, nên cũng không ngửi thấy gì cả.
Tô Thụy Hi ngẩn người, không ngờ cô chủ nhỏ lại chu đáo đến vậy.
Khi lẩu của cô gái hiphop đã làm xong, cô ấy cầm hộp đồ ăn, quay sang chào Tô Thụy Hi:
"Chị Tô, lần sau gặp lại nhé, tôi đi trước đây!"
Nói xong, cô ấy lên siêu xe, nhấn ga, nhanh chóng biến mất.
Tô Thụy Hi cảm thấy hơi mơ hồ, có chút lo lắng Tôn Miểu sẽ nghĩ mình và cô gái hiphop giống nhau, thế là vội vàng giải thích:
"Cô ấy là con của người nhà tôi, tôi không thân với cô ấy đâu, cô ấy cũng không sống ở đây."
Ẩn ý là cô không hiểu sao cô gái hiphop lại đến đây và gặp được cô.
Tôn Miểu gật đầu:
"Đúng là cô ấy không sống ở đây, mỗi lần mua xong đều lái xe đi luôn, chẳng vào nhà bao giờ."
"... Cô ấy đến mấy lần rồi?"
"Khoảng ba lần, đều vào giờ này mà."
Có vẻ như món Mala xianggou thật sự rất hút người, đến mức có thể khiến người ta vượt qua cả nửa thành phố chỉ để mua một phần. Tô Thụy Hi hít một hơi dài, trong lòng không khỏi mắng cô gái hiphop là "hảo ăn". Cô chọn sống trong khu biệt thự này cũng có lý do, chính là để yên tĩnh, lại xa cả gia đình lẫn những người quen.
Nếu gần quá, chắc chắn sẽ bị quản thúc.
Ai ngờ, cô bé ấy lại vượt nửa thành phố, chỉ vì một tô lẩu mà đến tận đây! Tô Thụy Hi tự hỏi, chắc con bé sẽ kể chuyện này với gia đình, nói là nhìn thấy mình ăn lẩu lề đường, rồi ba mẹ lại gọi điện dặn cô chú ý sức khỏe, đừng ăn đồ không sạch sẽ.
Nhưng cho dù ba mẹ có nói thế nào, Tô Thụy Hi cũng vẫn sẽ ăn.
Nếu không ăn, cô thật sự sẽ bị bệnh bao tử hành hạ cho đến chết. Miệng cô lại rất kén ăn, những món không thích thì chẳng bao giờ động đến, mỗi ngày làm việc mệt đến chết đi sống lại, thường xuyên bỏ bữa, có khi qua giờ ăn rồi thì chẳng có gì để ăn. Giờ cuối cùng cũng có món gì đó "thích thích" rồi, dù ba mẹ có nói gì, cô vẫn sẽ ăn.
Chỉ là, cô không ngờ cô gái hiphop lại thường xuyên ăn hơn cô.
Cô mới ăn có hai bữa, hôm nay đã là bữa thứ ba con bé ăn rồi!
Tô Thụy Hi nghĩ: không được, không thể thế này được.
Ánh mắt của cô lại rơi vào cái thùng lớn của Tôn Miểu, quyết định hôm nay sẽ mang thêm một phần lẩu về nhà.