Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 14: Ngồi chung với tôi đi



Ngay khoảnh khắc đó, Tô Thụy Hi thật sự không hiểu nổi, sao lại thành ra thế này?

Cô ăn một miếng mì, lập tức cảm thấy... có gì đó sai sai.

Sợi mì sao lại thế này?

Tại sao lại mềm nhũn, chẳng có chút độ dai nào, hơn nữa khi ăn còn lẫn một mùi vị kỳ lạ khó tả.

Sợi mì mềm oặt ấy hoàn toàn đối lập với nước súp thơm ngọt, theo lý thì mì càng thấm súp càng đậm đà, ai ngờ hai thứ này lại như nước với lửa, tuyệt nhiên không thể hòa quyện vào nhau.

Nước súp ngon lành một bên, còn mì dở ẹc một bên, chẳng khác nào hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau.

Tô Thụy Hi càng nghĩ càng thấy không ổn, bèn gắp thử một cọng rau xanh ăn thử, càng khó chịu hơn.

Có... mùi đất ngai ngái!

Cô chỉ đành lặp lại cảnh tượng "ăn như nhai sáp", cố gắng ăn thêm vài búng lấy lệ, rồi vội vàng chuyển sang húp nước súp.

May mà nước súp vẫn còn ngon, nhưng cũng không còn tuyệt vời như tối qua nữa, cứ như đã bị mì và rau làm vấy bẩn rồi vậy.

Tô Thụy Hi hít sâu một hơi, nhìn tô mì mà chẳng buồn húp hết bát súp, dứt khoát đứng dậy đi luôn.

Lúc ấy mới 7 giờ 38 phút sáng.

Cô nhanh chóng ra gara, nổ máy chiếc xe thường ngày mình hay lấy đi làm, ngồi lặng yên trong xe một lúc lâu, rồi mới uể oải lái xe ra khỏi nhà.

Trong khuôn viên nội khu, cô cũng chạy cực kỳ chậm, may mà bên trong biệt thự khu này đường xá rộng rãi, lại rất ít xe cộ qua lại.

Cũng phải thôi, nơi này toàn nhà giàu ở, hoặc là con ông cháu cha, hoặc là ông chủ doanh nghiệp.

Mấy người "con ông cháu cha" ấy thì khỏi phải nói, tiền bạc đâu cần lo nghĩ, thậm chí chẳng buồn kế thừa gia nghiệp, cứ ngủ nướng tới trưa cho khỏe. Chưa chắc giờ này đã ai dậy đâu.

Còn mấy ông chủ thì cũng chẳng ai giống Tô Thụy Hi, dậy sớm, đi làm đúng giờ như nhân viên. Đám đó cơ bản đều tới tận trưa mới lết tới công ty.

Ai đời giống cô, mới sáng bảnh mắt đã ngồi xe bon bon đi làm, chen lấn giờ cao điểm cùng nhân viên.

Bởi vậy nên dù cô chạy xe chậm rì như rùa bò trong khuôn viên, cũng chẳng ai bấm còi giục.

Tô Thụy Hi chậm rãi lái xe tới cổng khu, vừa khéo đúng 8 giờ sáng.

Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi rẽ xe ra từ cổng Tây.

Ai dè... chẳng thấy ai cả!

Tô Thụy Hi đành đậu xe ven đường, đứng bên lề chờ một lúc, vậy mà đợi suốt 5 phút vẫn chẳng thấy bóng dáng Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu đâu.

Cô hơi ngạc nhiên, do dự một hồi, rồi quyết định đi tìm bảo vệ khu:

"Cho hỏi, cô chủ quầy hàng rong kia đâu rồi? Sao giờ này chưa tới?"

Bảo vệ nghe vậy cũng ngớ người ra, đáp:

"Ba ngày nay cô ấy toàn tới từ 10 giờ sáng, rồi bán tới 10 giờ tối. Giờ này chắc... còn đang ở nhà chuẩn bị đó."

Tô Thụy Hi gật đầu, lịch sự cảm ơn một tiếng:

"Cảm ơn anh."

Nhưng trong đầu Tô Thụy Hi lúc này lại vang lên một tiếng gào thét:

"Tôn Miểu! Cô dám chơi tôi hả?!"

Hôm nay, cả buổi trưa cô cũng chẳng ăn được món gì ra hồn, chiều lại còn phải chạy đi gặp khách hàng, tới khi về đến khu biệt thự thì đã 7 giờ tối.

Từ đằng xa, còn chưa tới gần, lúc đang dừng xe chờ đèn đỏ ở ngã tư phía trước, Tô Thụy Hi đã nhìn thấy Tôn Miểu.

Qua đèn đỏ, cô đánh lái cho xe chạy thêm một đoạn rồi đỗ xe lại ngay ven đường. Bật đèn cảnh báo, kéo phanh tay, cô tháo giày lái xe ra, đổi sang đôi giày cao gót để sẵn trước ghế phụ. Sau đó, thuận tay cầm lấy áo khoác, mở cửa bước xuống, tiện thể vung áo một cái rồi mặc luôn vào người, đóng cửa xe lại.

Cả một chuỗi động tác liền mạch lưu loát, đẹp mắt đến nỗi khí chất cứ gọi là tràn đầy.

Tô Thụy Hi đi giày cao gót, bước từng bước vững chãi đến bên quầy xe lưu động của Tôn Miểu, phát hiện cô nàng đang bắt đầu trụng đồ ăn.

Nhìn sang bên cạnh, cô thấy có một cô gái đang ngồi chơi điện thoại, rõ ràng là khách đang đợi đồ ăn.

Tô Thụy Hi do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định ăn luôn tại chỗ. Vì cô nghĩ, đồ ăn mà mang về, kiểu gì cũng mất bớt vị ngon. Có thể là vì trong lúc gói mang đi, món ăn bị hấp trong hộp, khiến hương vị không còn như ban đầu nữa.

Thế nên lần này, Tô Thụy Hi chọn cách ăn luôn tại chỗ.

Cô gọi vài món rồi ngồi xuống một bên.

Cô gái đang ngồi chơi điện thoại, thấy khí thế của Tô Thụy Hi quá mạnh mẽ, bèn rụt rè dịch ra xa một chút.

Tô Thụy Hi liếc mắt đánh giá một chút, trông cô gái này còn trẻ, chắc là đến khu biệt thự làm giúp việc theo giờ.

Cô thầm nghĩ, còn nhỏ vậy mà đã phải làm công việc vất vả thế này.

Làm giúp việc, quét dọn nhà cửa, đâu phải chuyện đơn giản. Chỉ tính riêng căn biệt thự của Tô Thụy Hi thôi đã ba tầng trên, một tầng hầm, mỗi tầng cả trăm mét vuông, cộng thêm vườn, hành lang lối vào... tổng cộng hơn 400 mét vuông cần dọn dẹp.

Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy mệt!

Dù nhà cô đã thuê thêm đội dọn dẹp chuyên nghiệp mỗi tuần tới làm một lần, còn dì giúp việc chủ yếu phụ trách lau dọn thường ngày và nấu ăn, vậy mà công việc của dì cũng chẳng nhẹ nhàng gì cho cam.

Huống hồ là một cô gái nhỏ xíu thế này, công việc kiểu đó quả thật quá cực.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nghề nghiệp là lựa chọn của người ta, cô cũng chẳng quen biết gì, nên rốt cuộc Tô Thụy Hi không mở lời, chỉ im lặng cầm lấy chiếc ghế đẩu đối diện mà ngồi xuống.

Thật ra mà nói...

Ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ này mà giữ được thần thái đúng là khó thiệt.

Đã vậy còn mang giày cao gót nữa chứ, đúng là "hành xác"!

Phải công nhận, hôm nay đúng là không thoải mái bằng hôm qua lúc cô mang giày bệt.

Cô cũng lôi điện thoại ra chơi một lúc. Hôm nay tới sớm, đồ ăn còn khá đầy đủ.

Lần này, Tô Thụy Hi gọi rau chân vịt, khoai tây lát và giá đậu; món mặn thì chọn thịt bò lát và cá viên. Lúc gọi món, thậm chí cô còn có ý định bắt Tôn Miểu "đền bù" lại phần bún hôm qua đã bớt của mình.

Nhưng... Tô Thụy Hi là người biết sĩ diện, lời tới miệng rồi vẫn nuốt ngược vào bụng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Khi cô đang mải mê nghịch điện thoại, bỗng ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt, rất thơm... nhưng cũng rất cay! Ngay giây phút đó, Tô Thụy Hi nảy ra ý định muốn bỏ trốn.

Trái ngược với cô, cô gái làm theo giờ đối diện lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ phấn khích, thậm chí còn nghiêng người qua một bên để chừa khoảng trống cho Tôn Miểu.

Tôn Miểu nhanh chóng bưng tô bún cay nóng hổi đặt trước mặt cô gái làm theo, hương thơm cay nồng cũng theo đó xộc thẳng vào mũi Tô Thụy Hi.

Cô vô thức ngả người ra sau, còn vội vàng nghiêng đầu sang một bên để tránh đi.

Động tác của cô rõ ràng đến mức khiến hai người đối diện đều sững lại.

"Chị Tôn, hình như chị ấy không thích mùi ớt hả?"

"Ờ... chắc vậy."

Tôn Miểu đáp lời. Nghĩ lại, Tô Thụy Hi vốn chưa từng gọi món cay, thêm việc cô bị đau bao tử, tám phần là rất ghét mùi cay.

Tô Thụy Hi cứng đờ người lại, bị người khác biết mấy chuyện riêng tư như vậy, thật sự có chút xấu hổ...

Lúc này, cô gái làm theo giờ lại nói:

"Hay là em qua bên kia ngồi ăn nha? Em bưng tô ăn cũng được."

"Vẫn còn nóng đó."

"Không sao đâu!"

Cô gái nói xong bèn thu dọn điện thoại, chuẩn bị một tay bưng tô bún, một tay xách ghế đẩu dịch ra xa. Động tác rõ ràng thế kia, giờ mà Tô Thụy Hi còn không lên tiếng thì đúng là quá đáng.

Cô không phải kiểu người hống hách bá đạo, đâu thể vì mình không thích mà bắt người ta đi chỗ khác chứ.

Tô Thụy Hi vội vàng gọi người lại:

"Không cần đâu, không sao, tôi không ghét đến mức đó."

Cô vốn muốn nói "tôi không ghét mùi cay đến vậy", nhưng nói ra lại có cảm giác như đang thanh minh rằng "tôi cũng không phải người đáng ghét đến thế"... nghe thế nào cũng kỳ kỳ.

Cô gái làm theo giờ tất nhiên không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cười tươi:

"Dạ, vậy em ngồi đây nha!"

Tôn Miểu lại nhìn sang, xác nhận cô thực sự ổn rồi mới yên tâm quay lại làm món cho Tô Thụy Hi.

Thực ra ban đầu Tô Thụy Hi cũng không đến mức quá khó chịu, nhưng cái mùi cay nồng ấy thực sự quá mạnh, cứ liên tục xộc vào mũi cô. Cô bắt đầu cảm thấy hơi ngứa ngáy ở đầu mũi.

Tôn Miểu vẫn luôn âm thầm quan sát bên này.

Ai bảo Tô Thụy Hi là người trong lòng cô nàng cơ chứ, đương nhiên phải để ý từng chút một. Thấy cô cứ nhấp nhổm không yên, Tôn Miểu nghĩ thầm:

'Nếu lát nữa Tô Thụy Hi ngồi ăn đối diện với cô gái làm theo giờ như vậy thì chẳng phải chịu cực chịu khổ à?'

Mà cô gái đó lại vừa ăn vừa chơi điện thoại, muốn ăn xong chắc cũng phải 20 - 30 phút. Tô Thụy Hi mà ngồi đối diện trong thời gian đó, chẳng khác nào hành xác.

Sau một hồi do dự, cuối cùng Tôn Miểu lên tiếng:

"Cô Tô, hay là cô ngồi chung với tôi đi? Bên này còn trống chỗ, chỉ là ngược gió nên hơi lạnh một chút."

Vừa nghe thấy lời "giải cứu" này, Tô Thụy Hi lập tức đứng dậy, chút kiêu kỳ cũng bay biến sạch! Cô thật sự chịu không nổi nữa rồi. Ngay lúc ngửi thấy mùi cay, bao tử của cô đã bắt đầu quặn lên từng cơn, nếu giờ còn giả vờ kiêu sa, chẳng phải thành ngốc sao?

Tuy Tô Thụy Hi có chút kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không bao giờ tự hành hạ bản thân.

Vừa lịch sự nói "phiền cô rồi", cô vừa nhanh chân đi sang phía Tôn Miểu.

Tôn Miểu nhanh tay gỡ xuống một tấm kim loại gắn bên cạnh xe, dựng chân chống lên, tạo thành một mặt bàn nhỏ.

Đây là bàn phụ trên xe, dùng để xử lý nguyên liệu khi quầy chính không đủ chỗ. Chất liệu làm bằng kim loại cũng là để dễ lau dọn, nếu dùng gỗ hay gạch, dính dầu mỡ thì đúng là thảm họa!

Trong bếp khách sạn cũng toàn dùng bàn kệ inox, vì lý do đó.

Chưa kể đến việc gỗ rất khó vệ sinh khi bị dính dầu mỡ, khe hở giữa các viên gạch cũng vậy. Chỉ có inox mới dễ lau chùi vệ sinh. Chỉ có điều ngồi ngay cạnh bàn ăn thế này, nhìn qua thì không được "sang chảnh" cho lắm.

Tôn Miểu dùng dung dịch cồn khử trùng bề mặt bàn, lau lại bằng khăn sạch rồi thêm một lượt khăn giấy ướt. Sau đó còn cẩn thận lau sạch cả ghế cao bên cạnh, rồi mới bưng ghế sang phía đối diện, mời Tô Thụy Hi ngồi.

Tô Thụy Hi gật đầu khẽ nói một tiếng:

"Cảm ơn."

Rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Vị trí này nằm ở góc trái phía sau xe, vừa vặn có thể thấy được Tôn Miểu đang chuẩn bị đồ ăn ở phía đối diện. Vì ngồi ngược gió, nên cũng không có mùi thức ăn hay khói bếp bay sang đây.

Áo khoác cô mặc đủ ấm, chẳng hề thấy lạnh.

Tô Thụy Hi rảnh rỗi không có gì làm, thế là dứt khoát nhìn ngắm Tôn Miểu nấu ăn. Cô nàng làm việc rất thuần thục: dùng đôi đũa dài đảo qua đảo lại trong nồi, từng động tác đều có kỹ xảo riêng.

Đảo xong, cô nàng mới gác đũa sang một bên.

Cả quá trình uyển chuyển, nhẹ nhàng tự nhiên, cứ như nước chảy mây trôi, nhìn mà thấy thích mắt vô cùng.