Tôn Miểu nghe câu hỏi ấy thì ngẩn ra một chút, rồi mới sực nhớ: 'hình như đúng là sắp đến lúc rồi'. Cô nàng gật đầu:
"Phải đó, thường thì tôi sẽ bán trong một tuần, còn hai ngày nữa thôi là tôi nghỉ bán ở đây rồi."
Tô Thụy Hi chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ lại đúng thật.
Cô chợt nhớ ra, mình đã ăn ba ngày liền Mala xianggou rồi, có lẽ cũng nên kiềm chế một chút, đừng ăn tiếp nữa. Nhưng rồi lại nghĩ tới vụ cơm chiên trứng lần trước, chỉ vì cô không tới ăn hai ngày, sau đó là cả một khoảng thời gian dài đến cái bóng của cơm chiên trứng cũng không thấy.
Tô Thụy Hi bình tĩnh lại, hỏi tiếp:
"Vậy sau này cô định bán ở đâu? Bán món gì?"
Vấn đề này, Tôn Miểu trả lời được liền:
"Tôi cũng không biết nữa."
Nhưng nghĩ lại thì câu trả lời này có vẻ... hơi vô trách nhiệm, đến mức khiến Tô Thụy Hi trừng to mắt, như thể muốn nhìn xem rốt cuộc Tôn Miểu đang nói cái gì kỳ cục thế. Tôn Miểu bèn cố chữa cháy:
"Tôi cũng chưa nghĩ ra sẽ bán ở đâu hay bán gì nữa... Chuyện tuần sau, thì tuần sau mới biết chứ!"
Tô Thụy Hi lại cảm thấy phục cô nàng này thật. Nghĩ kỹ một chút thì lời nói ấy nghe còn có chút... triết lý nữa. Chẳng qua vì đồ ăn của Tôn Miểu ngon, nên cô mới suy nghĩ nhiều như vậy. Chứ nếu là một người bán hàng rong bình thường, nấu ăn cũng chỉ tạm tạm, có khi cô đã nghĩ người ta đầu óc có vấn đề rồi.
Ngay khoảnh khắc này, thật ra Tô Thụy Hi rất muốn xin thông tin liên lạc của Tôn Miểu, để sau này cô nàng quyết định xong thì báo một tiếng. Nhưng mà... Tô Thụy Hi quá kiêu ngạo. Cô không hạ nổi cái mặt này xuống, cũng không muốn thừa nhận một quầy hàng rong nhỏ bé lại có thể khiến cô bận tâm đến vậy.
Tôn Miểu nấu ăn đúng là ngon, nhưng so với các đầu bếp chuyên nghiệp thì chưa chắc đã hơn đâu.
Tô Thụy Hi là người rất tinh tường. Cô từng ăn biết bao món của các đầu bếp nổi tiếng, Tôn Miểu đúng là có tay nghề với món cơm chiên trứng và Mala xianggou, nhưng nếu nói đến món ăn nghiêm túc như mấy món xào hôm qua chẳng hạn, thì lại thua xa. Cô không thể nếm ra mùi vị, nhưng chỉ nhìn sắc hương cũng có thể đánh giá được đôi phần.
Nhìn thì thấy Tôn Miểu ăn ngon lành đó, nhưng món ăn của cô nàng không thể nào so với đẳng cấp của đầu bếp chuyên nghiệp được.
Chưa kể đến loại satế bò này, Tô Thụy Hi công nhận là ngon, nhưng... cũng chỉ dừng ở mức "ngon" thôi.
Cô từng theo ông ngoại đi thăm khách hàng, có lần ăn trưa ở nhà người quen đầu bếp, loại satế bò mà người ta làm ăn ngon hơn cái này biết bao nhiêu lần.
Trong lòng Tô Thụy Hi lôi ra đủ thứ lý do, chỉ để tự nhủ bản thân rằng: 'không đáng đâu, thật sự không đáng. Chẳng lẽ chỉ vì một món cơm chiên trứng và Mala xianggou mà phải hạ mình đi hỏi người ta định bán ở đâu à?'
Chưa kể đến thực tế, lỡ đâu chỗ Tôn Miểu bán sau này lại hoàn toàn không thuận đường với cô, mà còn rất xa nữa thì sao? Chẳng lẽ cô phải bỏ cả công việc, hay hi sinh thời gian nghỉ ngơi, lái xe nửa tiếng, một tiếng, rồi cộng thêm thời gian quay về, chỉ để ăn vài món vặt thôi à?
Tô Thụy Hi tuyệt đối không làm mấy chuyện không hiệu quả như vậy.
Thế nên, cô chỉ khẽ gật đầu, nói với Tôn Miểu:
"Vậy thì... có duyên sẽ gặp lại."
Tôn Miểu hơi khựng lại, bất ngờ hỏi:
"Vậy... ngày mai chị không tới nữa sao?"
Nghe câu này, Tô Thụy Hi cũng lặng thinh một lúc:
"Ý tôi không phải vậy."
"Thế ngày mai chị còn tới không?"
Tô Thụy Hi nghiến răng nghiến lợi:
"Chắc là... còn."
Nói rồi, cô xách theo phần canh và túi kẹo quay người đi. Về đến nhà, việc đầu tiên là đi tìm thuốc đau bao tử, hôm nay ăn cay, kiểu gì cũng có khả năng bị khó chịu. Tô Thụy Hi vốn có bệnh bao tử, nên trong nhà lúc nào cũng thủ sẵn thuốc.
Nhưng trái với dự đoán của cô, cả buổi tối hôm đó, bao tử chẳng hề khó chịu gì cả. Ngược lại, sau khi ăn phần canh ngon lành kia, cả bụng ấm áp, người cũng thấy dễ chịu hẳn. Tô Thụy Hi nhìn túi satế bò bé tẹo, chỉ cỡ móng tay, thầm nghĩ: 'có khi tay nghề làm sa tế của Tôn Miểu cũng không tệ lắm...'
Tô Thụy Hi rời đi, để lại Tôn Miểu với tiếng thở dài:
"Có duyên thì gặp lại vậy..."
Thật ra cô nàng cảm thấy mình với Tô Thụy Hi cũng khá có duyên. Lần đầu bán hàng thì gặp được cô, lần thứ hai lại ngay ở cửa sau khu nhà cô. Thế chẳng phải là có duyên rồi sao?
Cũng vì thế, Tôn Miểu bất giác nghĩ: 'không chừng giữa cô và Tô Thụy Hi... thực sự có một chút khả năng?'
Đúng lúc ấy, cô gái làm việc giờ theo giờ tung tăng từ trong khu dân cư đi ra, chạy tới trước mặt Tôn Miểu, như thường lệ gọi một phần Mala xianggou đầy ắp hành và ớt. Tôn Miểu nghĩ, nếu Tô Thụy Hi vừa hỏi rồi, chi bằng bây giờ nói luôn cho mấy khách quen.
Nghe nói chỉ còn bán hai ngày nữa, cô gái sững sờ:
"Hả? Vậy chị định đi đâu bán tiếp vậy?"
Trong lúc họ đang trò chuyện, cô gái hiphop lái siêu xe cũng đến, đậu xe rồi xếp hàng ngay phía sau cô gái làm bán thời gian. Nghe lỏm được câu kia, cô gái hiphop cũng ngớ ra:
"Ủa? Vậy là cô bán xong rồi về quê luôn hả? Kiếm được tiền rồi nên không bán nữa à?"
Hai người này đúng là bị tay nghề nấu nướng của Tôn Miểu chinh phục hoàn toàn. Thật ra chỉ cần ăn thử một lần, gần như không ai thoát được sức hút, vì nó... quá ngon.
Nói ra thì hơi mất mặt, nhưng trong nhóm chat của cô gái hiphop, thậm chí có người còn nghi ngờ Tôn Miểu cho thêm "chất gì đó đặc biệt" vào đồ ăn. Có người thật sự đã lén mang Mala xianggou của cô nàng đi kiểm nghiệm, sợ bên trong cho mấy thứ như... thuốc phiện chẳng hạn.
May mà cô chủ nhỏ này là người đàng hoàng, kết quả kiểm nghiệm cho thấy trong thức ăn không hề có chất gì vượt chuẩn, càng không có dấu vết của thuốc phiện. Cô gái hiphop còn chọc quê người đã đem đi kiểm nghiệm, người kia chỉ biết gãi đầu: "Cẩn thận vẫn hơn mà..."
Cũng nhờ lần kiểm nghiệm đó, rất nhiều người vốn có ác cảm với hàng ăn lề đường đã bỏ được định kiến, vượt đường xa tìm đến để thưởng thức quán ăn được dân tình truyền miệng khen ngợi không ngớt này.
Bởi vì bản kiểm nghiệm rõ ràng ghi: Món ăn này hoàn toàn không nhiễm khuẩn, sạch sẽ thế thì còn ngại gì nữa!
Một quầy lẩu cay ngon cỡ này, có thể kiếm đủ để "về quê nằm chơi xơi nước" cũng không lạ, nên cô gái hiphop mới hỏi vậy. Giây phút đó, cô ấy thật sự thấy sợ, sợ nghe được câu trả lời chắc chắn từ Tôn Miểu rằng: "Còn bán gì nữa, tôi về nhà ngủ một giấc cho khỏe, bye mọi người!"
Thế giới này sao mà vô tình đến vậy được chứ! Mới phát hiện một hàng lẩu siêu ngon chưa bao lâu, cô chủ đã muốn "biến mất khỏi giang hồ" rồi?!
May mà mọi chuyện không tệ như cô ấy tưởng. Tôn Miểu không chỉ không định "giải nghệ", mà còn nói:
"Không đâu, tôi không có ý định về quê."
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: 'tôi cũng đâu có quê để mà về'. Dù là trước hay sau khi xuyên không, cô nàng cũng chưa bao giờ có cái gọi là "quê nhà".
Từ lúc đến thế giới này, cô nàng như bèo tấm(*) không rễ, trôi dạt khắp nơi, ngay cả chuyện bày quầy cũng là tùy hứng mỗi tuần đổi chỗ. Trước khi xuyên không, cô nàng cũng là một cô nhi, làm gì có quê quán?
(*)Bèo tấm: là loại bèo nhỏ nổi trên mặt nước, không có rễ cắm xuống bùn, dễ bị gió thổi trôi dạt, không cố định nơi ở. Bèo tấm không rễ ở đây ví một người sống bấp bênh, phiêu bạt, không nơi nương tựa, không gắn bó được với chốn nào, cũng có thể chỉ sự cô đơn, lạc lõng, hay số phận lênh đênh.
Chính vì vậy, cả quãng thời gian nỗ lực trước khi xuyên không, cô nàng chỉ mong tìm được một nơi để mình có thể ổn định, một nơi... gọi là "nhà".
Nghe cô nàng nói vậy, cô gái hiphop thở phào, tinh thần cũng nhẹ nhõm hơn, giọng điệu cũng thoải mái hẳn lên:
"Vậy hả? Đổi chỗ bán thôi à? Cũng hay mà, gặp được thêm nhiều người. Bán hàng rong mà, quan trọng nhất là vui vẻ!"
Cô gái này là kiểu "phú nhị đại", quanh năm nhàn nhã, rảnh rỗi chạy đi tìm chỗ ăn ngon. Vốn dĩ chỗ này cũng cách nhà cô ấy xa lắm, vậy mà ngày nào cũng phóng chiếc siêu xe chói loà này đến chỉ để mua lẩu cay.
Biết đâu lần tới Tôn Miểu đổi chỗ lại gần nhà cô ấy hơn thì sao?
"Nên là... cô chủ nhỏ, tuần sau cô định bán ở đâu? Vẫn bán Mala xianggou hả?"
Câu hỏi này với cô ấy thì chỉ là một, nhưng với Tôn Miểu thì lại là hai câu. Cô nàng đáp:
"Tôi cũng chưa biết bán ở đâu, đến lúc đó xem sao đã. Mà... chắc không bán Mala xianggou nữa, tính đổi món khác."
Cô gái hiphop đứng hình một chút, đầu óc cứ như lag nhẹ. Trong đầu cô ấy tự động hiện lên cái meme "không phải chứ bro?!", rồi một lúc sau mới lắp bắp hỏi lại:
"Cô... không bán Mala xianggou nữa hả?"
"Chắc là vậy."
Tôn Miểu trả lời cũng không chắc chắn lắm, vì Hệ Thống rất thất thường, cô nàng cũng không dám đảm bảo tuần sau sẽ bán gì. Lỡ đâu nó lại bắt bán Mala xianggou tiếp thì sao?
Cô gái hiphop vẫn chưa tiêu hóa nổi:
"Tại sao chứ? Tại sao lại không bán nữa? Trời ơi, Mala xianggou ngon như vậy mà! Cô không bán nữa, thì định bán cái gì?!"
Tôn Miểu nghĩ một chút rồi giải thích:
"Tôi cũng chưa chắc tuần sau bán gì, nhưng khả năng cao không phải Mala xianggou đâu. Tuần trước tôi bán ở sau cổng bệnh viện, lúc đó bán cơm chiên trứng, cũng ngon lắm."
Cô nàng cố tình nhắc tới cơm chiên trứng, mong làm dịu tâm lý tiếc nuối của cô gái hiphop, để đối phương hiểu rằng dù cô nàng bán gì thì cũng đều rất ngon. Cô nàng có niềm tin vào Hệ Thống và tay nghề của chính mình, đảm bảo đó đều là mỹ thực đỉnh cao.
Nghe vậy, cô ấy mới dần bình tĩnh lại. Nghĩ tới việc Tôn Miểu cũng chỉ nói là "có khả năng cao không bán", chứ đâu có nói "chắc chắn không bán", mà nghe khẩu khí cũng rất là tùy hứng... Đúng rồi, kiểu người như vậy, hên xui lắm.
Tóm lại là không thể để cô chủ nhỏ chạy mất được!
Cô ấy lập tức nói:
"Vậy đi cô chủ nhỏ, cô có WeChat không? Cho tôi xin thông tin đi, đến lúc cô quyết định xong chỗ bán mới, báo cho tôi một tiếng với!"
Cô gái làm theo giờ đứng phía trước cũng tiếp lời:
"Em nữa em nữa, nhớ báo cho em với!"
Ba người nghĩ nghĩ, chi bằng lập luôn group chat tại chỗ. Cô gái hiphop nhanh tay lẹ mắt tạo nhóm, đặt tên là "Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu", rồi giơ điện thoại lên lắc lắc:
"Nhớ đó nha cô chủ nhỏ, nhất định phải gửi định vị đó!"
"Rồi, tôi biết rồi."
Tôn Miểu cất điện thoại, trên mặt cũng nở nụ cười. Vì cô nàng cảm thấy, việc được các cô gái thích món lẩu cay mình làm đến như vậy, thật sự là một sự khẳng định rất lớn. Bán đồ ăn mà, nghe khách khen ngon, ai mà không vui?
Hai ngày sau đó, hễ có khách quen tới, Tôn Miểu đều sẽ nói về chuyện mình sắp đổi chỗ bán. Với những người luyến tiếc không nỡ xa, cô nàng sẽ mời họ vào nhóm. Từ lúc nào không biết, nhóm của cô nàng đã có hơn 30 người.
Hai ngày này Tô Thụy Hi vẫn tới mua lẩu cay. Thật ra Tôn Miểu cũng muốn kết bạn với cô, nhưng nghĩ lại, người ta đâu có thể hiện là quá thích ăn đâu, hơn nữa còn từng nói "có duyên sẽ gặp lại".
Tôn Miểu là người lạc quan, nhưng không phải kiểu tự tin vô căn cứ. Cho nên... cô nàng thật sự không kết bạn với Tô Thụy Hi.