Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 20: Cay quá



"......"

Khi thấy gói satế bò, Tô Thụy Hi bỗng rơi vào trầm mặc. Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cô là: 'Chắc Tôn Miểu không keo kiệt đến vậy đâu!' Nhưng nghĩ lại, bên trong có tương ớt, chắc cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu, nên cũng không để bụng, chỉ lặng lẽ cầm phần satế bò và tô lẩu cay, đi đến chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống ăn.

Giờ này là buổi tối, hầu hết mọi người đều đã về nhà, ai nấy cũng ngại ngồi ăn ở bàn nhỏ ngoài trời, nên thường chọn mua mang về để ăn với gia đình.

Nhờ vậy mà Tô Thụy Hi mới may mắn kiếm được một chỗ ngồi ngay giờ cao điểm.

Tôn Miểu thấy Tô Thụy Hi ngồi sang bên cạnh thì tiếp tục phục vụ khách kế tiếp. Trong lòng cô nàng lại trồi lên một chút tò mò, không nhịn được mà thì thầm với Hệ Thống trong đầu:

'Tô Thụy Hi có thích món satế bò tôi làm không?'

Món satế bò này cô nàng không học từ hệ thống, chỉ là kinh nghiệm cũ của bản thân cộng thêm một chút linh cảm bây giờ.

Tôn Miểu đã nếm thử trước vài búng, thấy khá ngon, rất hợp để ăn với cơm. Nhưng không biết người không ăn cay như Tô Thụy Hi có chịu nổi hay không.

[Ký chủ, món satế bò này không phải học từ Hệ Thống, ngon hay không thì không đảm bảo đâu nhé.]

Hệ Thống đúng là keo kiệt, mấy món không qua tay nó thì chẳng bao giờ chịu công nhận. Tôn Miểu bĩu môi, không buồn đáp lại, tiếp tục chuyên tâm nấu ăn. Vả lại, Tô Thụy Hi cũng đến khá trễ, so với người trong khu dân cư thì còn trễ hơn.

Cô đã xếp hàng nửa tiếng mới đến lượt, nên sau lưng cũng chẳng còn nhiều người.

Tôn Miểu tranh thủ làm nốt vài phần cuối, xong xuôi thì rửa tay sơ, rồi đi về phía Tô Thụy Hi, vẫn còn muốn biết rốt cuộc món satế bò kia có được lòng cô hay không.

Ngay khoảnh khắc ấy, Tô Thụy Hi không cần nói, Tôn Miểu cũng biết cô thấy cay. Vì khi ngẩng đầu nhìn lên, môi cô đỏ rực, trong mắt còn đọng nước, cái kiểu biểu cảm ấy... nhìn cái là biết cay đến muốn khóc rồi.

Tôn Miểu hơi nghi hoặc. Sao mà cay được ta? Loại ớt cô nàng dùng đều là ớt ngọt không cay, ngay cả loại ớt đỏ cũng là ớt sừng, nhìn dày nhưng thật ra chẳng có tí vị cay nào. Nếu là khẩu vị của cô nàng, chắc chắn phải cho thêm ớt hiểm, ớt đèn lồng(*) mới được.

(*)Ớt đèn lồng: là tên gọi chung cho một số loại ớt có hình dáng giống chiếc đèn lồng, thuộc loài Capsicum chinense, nổi tiếng với độ cay cao và hương vị đặc trưng. Hai loại phổ biến nhất là ớt đèn lồng vàng Hainan và ớt Hot Paper Lantern.

- Ớt đèn lồng vàng Hainan (Hainan yellow lanternchili)

Nguồn gốc: Đảo Hải Nam, Trung Quốc.

Đặc điểm: Quả nhỏ, tròn, màu vàng tươi khi chín, dài khoảng 5 cm, rộng 3,1 cm.

Hương vị: Cay nồng, thường được dùng để làm nước sốt ớt đặc trưng trong ẩm thực Hải Nam.

- Ớt Hot Paper Lantern

Nguồn gốc: Là một giống ớt habanero có nguồn gốc từ Peru.

Đặc điểm: Quả dài, hình nón, màu đỏ cam khi chín, dài khoảng 7–10 cm.

Độ cay: Rất cao, từ 150.000 đến 400.000 đơn vị Scoville (SHU), cao hơn so với ớt habanero thông thường.

Hương vị: Ngọt nhẹ, thích hợp để làm tương ớt hoặc sấy khô.

Cả hai loại ớt này đều được sử dụng trong nấu ăn để tạo vị cay và hương thơm đặc trưng. Tuy nhiên, do độ cay rất cao, nên cần sử dụng cẩn thận, đặc biệt là đối với những người không quen ăn cay.

Chính vì nghĩ đến Tô Thụy Hi nên cô nàng mới chọn ớt cay nhẹ như vậy.

Vậy mà vẫn khiến cô cay đến thế này sao?

Vốn bình thường Tô Thụy Hi rất lạnh lùng, khó thấy cô biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng hôm nay lại khác, khuôn mặt cô, đôi mắt kia, cay đến rưng rưng, vậy mà lại trông... xinh thật.

Tôn Miểu vội dẹp hết mấy suy nghĩ "bách hợp" lung tung sang một bên, chỉ hỏi:

"Cay lắm hả?"

Tô Thụy Hi gật đầu: "Cay lắm." Không phải kiểu cay thường đâu. Ban đầu cô chỉ lấy một ít, bỏ lên nắp hộp để thử. Nhưng lúc ăn lại không kiềm được, gắp một đũa bỏ vào miệng.

Cô tin tưởng Tôn Miểu, nghĩ chắc sẽ không đến nỗi. Ai ngờ vừa vào miệng là cơn cay như pháo nổ xông thẳng lên.

Tôn Miểu khẽ nhíu mày: "Không thể nào, thật sự tôi không cho ớt cay mà..."

"Cô nói xạo! Cay thiệt mà!"

Tô Thụy Hi hít mũi một cái, nhìn vừa đáng thương vừa uất ức. Bình thường cô luôn có cảm giác xa cách, không dễ gần, nhưng lúc này lại khiến người khác thấy mềm lòng. Tôn Miểu cũng nhờ vậy mà trở nên gan to hơn, lấy luôn một cái ghế nhựa ngồi xuống bên cạnh.

Cô nàng lôi từ trong tạp dề ra đôi đũa dùng một lần:

"Cô không ngại tôi thử chứ?"

Lúc này Tô Thụy Hi còn đang tức, rõ ràng là vì tin cô nàng nên mới ăn thử, ai ngờ bị cay tới mức nước mắt mũi đều chực trào ra. Cho nên khi nghe Tôn Miểu nói muốn thử, cô chẳng thèm giữ khoảng cách sạch sẽ gì nữa, còn đẩy nắp hộp về phía cô nàng:

"Cô thử đi!"

Tôn Miểu bóc đũa, gắp một ít bỏ vào miệng. Tô Thụy Hi thì mắt tròn xoe, nhìn cô nàng đầy hy vọng, trong ánh mắt như đang nói: 'Thấy chưa! Cay lắm phải không! Tôi đã nói rồi mà!'

Ai ngờ, Tôn Miểu nếm xong, vẫn thấy vị giống như lúc nếm ở nhà, không cay gì mấy, không hề lên men hay bị nồng hơn.

Cô nàng do dự một chút rồi mới nói:

"Không cay mà..."

"Không thể nào không cay được!" Tô Thụy Hi càng không thể tin nổi, nhìn Tôn Miểu chằm chằm.

Tôn Miểu cũng nhìn lại, lần này cô nàng để ý kỹ hơn, quả thật nhìn như bị cay thiệt. Môi của Tô Thụy Hi đỏ ửng, còn hơi sưng nhẹ, nhìn giống như vừa tô son đỏ rực.

Nhưng Tô Thụy Hi vốn không thích son màu sặc sỡ. Dù quen biết chưa lâu, nhưng Tôn Miểu đã phát hiện ra điều đó. Cô thường chỉ dùng màu son nhẹ, gần với màu môi thật, hoặc loại có chút ánh nhẹ nhàng. Loại màu đỏ rực rỡ thế này, thật sự chưa từng thấy cô dùng qua.

Tô Thụy Hi không thích những thứ quá nồng đậm, không thích vị nồng, không thích màu đậm, ngay cả trang phục cũng thường chọn tông nhạt. Tuy thỉnh thoảng cũng mặc đồ công sở màu đen, nhưng khi ấy lại toát ra khí chất tổng tài lạnh lùng, rất ra dáng.

Khí chất của cô là thứ phát ra từ trong xương, chẳng cần phải dùng son phấn tô vẽ thêm.

Vậy mà giờ đây, Tôn Miểu lại nghĩ, có khi son đỏ cũng hợp với Tô Thụy Hi... Nhìn khí chất càng thêm áp đảo. Ừm, nhưng mà mắt thì đừng long lanh nước như bây giờ nữa, kiểu này thì khí chất gì cũng bị "lụi tàn" hết.

Tô Thụy Hi không nhận ra, giọng nói của cô lúc này còn mang theo chút... làm nũng.

Bị phản bác như vậy, Tôn Miểu chỉ có thể ngập ngừng nói: "Vậy... chắc đúng là cô Tô ăn cay không được rồi."

Một câu khiến cả hai lặng thinh mất một lúc. Mãi sau Tôn Miểu mới lên tiếng: "Hay là đừng ăn cái satế bò đó nữa? Trả lại tôi nhé?"

Phản ứng đầu tiên của Tô Thụy Hi là không được! Cô đáp dứt khoát: "Tặng rồi sao còn lấy lại?" Với lý lẽ chắc như đinh đóng cột đó, Tôn Miểu đành gật đầu: "Ừm thì... thôi vậy..."

Nhưng trong lòng vẫn thấy lạ, cô bị cay đến mức đó rồi, sao vẫn muốn giữ lại satế bò làm gì?

Nếu phải nói ra lý do thật sự, thì chắc chỉ có Tô Thụy Hi mới biết rõ: cái satế bò này đúng là cay, nhưng mà nó ngon.

Y như lời Tôn Miểu nói, đây đúng là món "bắt cơm". Cô mới ăn có một miếng mà đã nghĩ, tuy cay đó, nhưng hẳn sẽ cực kỳ bắt cơm. Dù là đồ ăn mua ngoài cũng có thể ăn ngon lành nhờ món sốt này.

Nên dù cay đến mức suýt khóc, Tô Thụy Hi vẫn không nỡ trả lại.

Tôn Miểu cũng không còn cách nào. Nhưng nhìn thấy Tô Thụy Hi cay đến tội, mà sốt lại do chính mình làm ra, cô nàng đành nghĩ cách cứu vớt. Cô nàng lục trong túi tạp dề, lấy ra một viên kẹo: "Ăn cái này đi, cho đỡ cay. Cô có muốn ăn chút canh không? Tôi múc riêng cho một phần."

Kẹo với canh hả? Với Tô Thụy Hi, cho... dại gì từ chối? Nhất là canh, hôm qua cô đã định xin mà quên mất. Nay Tôn Miểu chủ động đưa tới tận tay, cô dĩ nhiên gật đầu: "Được", rồi còn dặn dò, "Canh mang về, tôi ăn ở nhà."

Thật ra cô ăn không nhiều satế bò, bởi không ăn được cay nên mới thấy cay quá trời. Nhưng sau khi húp mấy ngụm canh, lại ngồi thêm một lúc, Tô Thụy Hi cũng dần dịu lại. Phần canh được tặng, cô không cần ăn tại chỗ, có thể mang về nhà, sáng mai hay trưa mai hâm lại ăn tiếp.

Lần này cô sẽ rút kinh nghiệm: ăn canh là ăn canh, không cho cô giúp việc trụng mì hay rau vào nữa, không thể phá hỏng mùi vị nguyên bản.

Tôn Miểu không nghi ngờ gì, quay về sau xe đẩy để chuẩn bị phần canh đem đi.

Tô Thụy Hi lại tiếp tục ăn bữa tối của mình. Cô ăn rất từ tốn, nên dĩ nhiên tốn thời gian hơn. Cô vốn tưởng mình ăn xong sớm, nhưng đến nửa bữa thì thấy mẹ con Chu Linh tới.

Mẹ Chu Linh vừa thấy Tô Thụy Hi thì hơi khựng lại, gật đầu chào. Sau đó mới quay sang con gái, với giọng điệu mẹ hiền mà nói: "Linh Linh, con chưa ăn Mala xianggou bao giờ phải không? Mẹ thấy chỗ này ngon mà sạch sẽ lắm. Mẹ cấm con ăn mấy quán bên ngoài là vì sợ không vệ sinh, chứ không phải ép gì con đâu. Đây, con xem, trưa mẹ mới ăn ở đây thấy ngon quá, liền dắt con tới ăn luôn nè."

Rồi quay qua Tôn Miểu, bắt đầu gọi món: "Hai phần, mang về hết. Của tôi thì..." Sau khi gọi xong, lại hỏi: "Linh Linh, con thì sao?"

Lúc này Chu Linh sợ bị lộ ra, dù gì cô bé cũng đã ăn ở đây mấy ngày rồi. Nhưng Tôn Miểu đã nháy mắt với cô bé một cái. Chỉ chừng đó thôi mà Chu Linh yên tâm ngay, còn không kìm được mà cười lên: "Con muốn ăn món này..."

Đây là bí mật nhỏ giữa Chu Linh và Tôn Miểu. Phát hiện này khiến cô bé vui lắm. Ở cái tuổi đó, có một bí mật nho nhỏ giấu ba mẹ, lại còn "đi trước" mẹ một bước khi tìm được một quán ngon, khiến Chu Linh cảm thấy cực kỳ tự hào.

Mẹ Chu Linh cũng vui vẻ, bà ấy để tài xế lái xe về trước, còn mình thì xách một phần, con gái xách một phần, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Đối với Chu Linh, hôm nay là một trải nghiệm hiếm thấy.

Từ trước tới nay, cô bé luôn sống dè dặt, không dám nói thật với ba mẹ. Nhưng khoảnh khắc này khiến cô bé nhận ra, nhiều khi mình còn làm được hơn cả ba mẹ, chẳng hạn như phát hiện ra quán lẩu cay ngon khiến cả nhà đều khen.

Nhờ có sự "buff tinh thần" từ đồ ăn ngon, bầu không khí giữa hai mẹ con cũng dịu lại thấy rõ.

Còn Tô Thụy Hi lúc này cũng đã ăn xong. Cô lau miệng, đứng dậy bước tới chỗ xe đẩy, Tôn Miểu cũng vừa lúc đưa phần canh cho cô. Tô Thụy Hi tiện miệng nói: "Dạo này tâm trạng con bé tốt ghê."

Tôn Miểu cười cười: "Ừm, chuyện tốt mà. Mong là hôm nay nhân cơ hội này, hai mẹ con có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau hơn."

Tô Thụy Hi xách canh, bước đi được vài bước, chợt như nhớ ra điều gì, lập tức quay ngược lại.

Tôn Miểu còn đang thắc mắc, đã nghe Tô Thụy Hi hỏi: "Cô sắp nghỉ bán ở đây rồi phải không?"