Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 25: Chị không ăn à



Ánh mắt của cô gái hiphop nhìn Tô Thụy Hi bỗng chốc trở nên khác lạ, rõ ràng đang nói: 'Chị chưa ăn thử mà tới quậy phá gì chứ? Còn hỏi em có ăn hết 10 cái không, em thấy rõ ràng là chị muốn gạt em ra để giành bánh kẹp thịt bò mà!

"Cô chủ nhỏ, đừng nghe chị ấy! Tôi lấy 10 cái!"

Tôn Miểu liếc nhìn Tô Thụy Hi, dù trên mặt chẳng có biểu cảm gì rõ ràng, nhưng cô nàng vẫn cảm thấy dường như Tô Thụy Hi có hơi giận. Cô nàng dịu giọng trấn an:

"Chị Tô, chị chờ một chút, tôi chiên xong mẻ này sẽ làm liền cho chị."

Dứt lời, cô nàng mới quay sang hỏi cô gái hiphop: "Có hai loại, cay và không cay. Nhưng loại cay cũng chỉ cay nhẹ thôi, nếu muốn ăn cay hơn thì tôi có thể thêm chút satế."

Dựa theo khẩu vị thêm cay của cô gái hiphop và cô gái làm theo giờ hồi trước, chắc chắn sẽ là thêm satế rồi. Cô gái hiphop lập tức nói:

"Vậy cho tôi 2 cái không cay, 8 cái cay, trong đó 4 cái thêm satế nha!"

Tôn Miểu gật đầu rồi bắt đầu làm. Cô nàng không thích nói chuyện khi đang nấu ăn, thế nên cô gái hiphop lại quay đầu tiếp tục trò chuyện với Tô Thụy Hi.

"Chị Tô, chị có muốn vô nhóm không? Em thấy chị cũng mê đồ ăn của cô chủ nhỏ dữ lắm mà. Nè, năn nỉ em một câu, em kéo chị vô nhóm liền!"

Không đời nào. Tuy Tôn Miểu không lên tiếng, nhưng tai cô nàng vẫn đang lắng nghe. Vừa nghe là biết Tô Thụy Hi tuyệt đối không thể làm ra chuyện "năn nỉ xin vô nhóm" như vậy. Đừng nói mở miệng năn nỉ, ngay cả chuyện chủ động muốn vô nhóm thôi cũng đã bất khả thi rồi.

Quả nhiên, đúng như Tôn Miểu đoán, giọng của Tô Thụy Hi lạnh tanh đáp lại: "Không cần."

"Đừng mà chị Tô, vô đi mà? Đợi tới lúc cô chủ nhỏ đổi chỗ bán lần nữa, chị có muốn ăn bánh cũng ăn không được đó."

Trước hết, Tô Thụy Hi nêu rõ lập trường: "Bánh kẹp thịt bò thì cũng bình thường thôi, mọi thứ tùy duyên. Có duyên thì ắt sẽ ăn được." Quan trọng nhất là, Tô Thụy Hi không mê mấy món do Tôn Miểu bán cho lắm.

Gặp nhau nhiều lần như vậy, Tôn Miểu cũng hiểu được một chút. Tô Thụy Hi không thích ăn thịt, lại càng không thích món có mùi vị nồng. So với những món như cơm chiên trứng bóng mỡ, hay lẩu cay nồng nghe thôi đã thấy đậm vị, hay bánh kẹp nhân thịt bò cũng vậy, Tô Thụy Hi chắc chỉ muốn ăn một chén canh trong veo hơn.

Thấy chọc ghẹo Tô Thụy Hi không vui mấy, cô gái hiphop quay sang chọc Tôn Miểu: "Cô chủ nhỏ, lần nào tôi cũng mua nhiều như vậy, bớt cho tôi chút đi mà. Bữa sau tôi giới thiệu bạn tới mua cho!"

Trong tưởng tượng của cô ấy, cô chủ nhỏ chắc sẽ vừa làm bánh vừa lơ cô ấy, hoặc là sẽ đồng ý rồi cô ấy sẽ bật cười nói: "Giỡn thôi, ai lại bắt cô giảm giá làm gì." Dù sao cô ấy cũng là kiểu người lái siêu xe, chạy mấy chục cây số để ăn lẩu, chuyển khoản một lần 50, 100 tệ là chuyện thường.

Chỉ là mấy cái bánh giá 100 tệ, cô ấy đâu tới mức cần cô nàng giảm giá cho bằng được.

Thật ra, Tô Thụy Hi đứng phía sau cũng nghĩ như vậy. Nhưng không ngờ phản ứng của Tôn Miểu lại lớn đến vậy. Tay cô nàng khựng lại, ánh mắt vốn chỉ chăm chăm nhìn bánh, giờ chuyển sang nhìn chằm chằm cô gái hiphop. Giọng dứt khoát hai chữ: "Không được."

"...Tôi giỡn thôi mà."

Tôn Miểu vẫn nghiêm túc nhìn cô ấy một hồi, rồi nghiêm túc trả lời: "Giỡn cũng không được."

Thái độ nghiêm túc này khiến cô gái hiphop cạn lời, đành bĩu môi rồi quét mã trả đúng 100 tệ: "Cào chết cô bây giờ."

Tô Thụy Hi đứng phía sau lại cảm thấy Tôn Miểu lúc này thú vị cực kỳ. Cô cũng như cô gái hiphop, hoàn toàn không nghĩ Tôn Miểu lại là kiểu người tính toán chi li. Nhìn cô nàng có vẻ rất rộng rãi mà, thường hay cho cô kẹo, thi thoảng còn tặng canh cho cô nữa mà.

Nhìn thế nào cũng không giống người nhỏ mọn.

Nhưng đối với một người mà rõ ràng không thật sự cần giảm giá, chỉ nói đùa một câu, mà cô nàng lại phản ứng y như thể bị giành mất tiền vậy.

Chỉ khi tiếng "đã nhận 100 tệ" vang lên, Tôn Miểu mới tiếp tục nghiêm túc chiên bánh. Tô Thụy Hi lại nhìn kỹ thuật của cô nàng một lúc, mới hiểu tại sao vỏ bánh lại ngon đến như vậy.

Tôn Miểu cầm đôi đũa dài, bình thường chiên bánh, nhất là khi bánh vừa đặt vào chảo, còn mềm oặt, rất khó lật, nhưng đôi đũa dài trong tay cô nàng lại linh hoạt đến mức xuất thần, khiến cái bánh cũng ngoan ngoãn nghe lời. Vừa mới đặt vào nồi được một lát đã dễ dàng lật mặt.

Không khí xung quanh yên ổn, không hề khói dầu khiến người khác thấy an lòng. Đôi đũa như bướm lượn xuyên hoa. Cả cái chảo lớn, ngoài lớp dầu mỏng ở đáy, không có thêm một giọt dầu nào dư thừa. Một lúc sau, Tôn Miểu cầm nắp gỗ lớn đậy chảo lại.

Cô nàng đặt đũa lên vành chảo, nhẹ nhàng gõ gõ, như đang gõ theo một nhịp điệu kỳ lạ nào đó.

Cô gái hiphop không nhịn được hỏi: "Cô chủ nhỏ, cô gõ như vậy là để bánh không dính chảo hả? Hay làm vậy bánh sẽ ngon hơn?"

Tô Thụy Hi cũng muốn hỏi y chang, vì cô từng ăn thử, biết bánh ngon cỡ nào. Hành động nhỏ này của Tôn Miểu biết đâu lại là bí quyết làm nên hương vị đó không chừng?

Tôn Miểu nghe câu hỏi, liếc thấy vẻ mặt của Tô Thụy Hi, mới đáp: "Không phải, chỉ là để dễ canh thời gian thôi."

"......"

Không lẽ hai người họ thật sự nghĩ cô nàng có thể dùng hai cây đũa mà gõ nổi cái chảo to đùng kia hả? Cái lực tay phải mạnh tới cỡ nào chứ? Nhìn vẻ mặt của hai người họ, chính Tôn Miểu còn thấy cạn lời nữa là.

Khi thời gian gần đủ, Tôn Miểu mở nắp nồi ra, lúc này mùi thơm của bánh kẹp thịt bò bắt đầu tỏa ra, khiến cô gái hiphop bên cạnh đứng ngồi không yên.

"Cô chủ nhỏ, bánh được chưa?"

Tôn Miểu không trả lời, chỉ lẳng lặng lật bánh rồi đậy nắp lại ngay trước mắt cô ấy. Không cần cô nàng nói gì thêm, cả cô gái hiphop lẫn Tô Thụy Hi cũng hiểu là bánh chưa chín.

Lại đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng thì 10 cái bánh kẹp thịt bò cuối cùng cũng ra lò. Tôn Miểu chia bánh ra từng phần rồi bỏ chung vào một túi lớn, đưa cho cô gái hiphop. Cô ấy cũng chào Tô Thụy Hi một tiếng rồi nhanh chóng chuồn đi.

Đến lượt Tô Thụy Hi, Tôn Miểu lại cảm thấy hơi khó xử. Cô nàng đặc biệt nhắc nhở:

"Loại này là nhân thịt bò, nếu chị chưa ăn bao giờ thì thử trước một cái đi, thấy ngon thì tối quay lại mua thêm hai cái."

Lúc này, Tô Thụy Hi cũng tiến thoái lưỡng nan. Cô đâu thể nói thẳng với Tôn Miểu rằng thật ra cô đã ăn rồi, thấy ngon mới mua thêm. Đành cứng miệng nói cho qua:

"Không sao, lấy hai cái luôn đi."

Thấy Tô Thụy Hi đã quyết tâm, cũng hiểu cô không phải kiểu dễ lay chuyển, Tôn Miểu chỉ biết gật đầu:

"Được rồi, đợi một chút, sẽ có ngay 2 cái."

Tôn Miểu bắt đầu lau dọn chảo, rửa thật sạch rồi lau khô, sau đó rửa tay một lần nữa rồi mới lấy từ dưới tủ ra một cái khay inox hình chữ nhật. Cô nàng mở khay ra, lấy hai búng bánh còn sống từ trong đó.

Bánh chưa chiên dính dính mềm mềm, trông còn hơi dẻo dẻo, nhìn thôi cũng thấy dễ thương. Tôn Miểu rưới một ít dầu lên chảo, đợi dầu nóng rồi mới thả 2 cái bánh vào. Nghĩ một lát, cô nàng lại lấy thêm một cái nữa cho vào cùng.

Tô Thụy Hi thấy cảnh đó, cứ tưởng Tôn Miểu định làm thêm cho cô 1 cái nữa. Thật sự thì cô ăn không nổi 3 cái, nhưng nghĩ lại lúc trưa còn cướp cái bánh của trợ lý, giờ thêm 1 cái nữa, xem như là trả lại, cũng hợp lý.

Lúc Tôn Miểu làm bánh cho cô gái hiphop, Tô Thụy Hi cũng có mặt, biết là phải đợi một lúc nên không vội, cứ yên lặng đứng chờ. Chỉ là trong lúc đứng xem Tôn Miểu làm bánh, cô bỗng nảy ra một suy nghĩ: 'bánh kẹp thịt bò hình như không thể xin thêm gì ăn kèm, ít nhất thì... không xin được súp.'

Vì bánh kẹp thịt bò, làm gì có canh đâu mà xin.

Đang chờ, đột nhiên cô cảm thấy một cơn đau nhói phần bụng trên, sắc mặt lập tức tái mét. Cảm giác này quá quen thuộc, lại là cơn đau bao tử.

Ngẫm lại thì, sáng cô chẳng ăn được mấy, trưa cũng chỉ ăn có cái bánh. Từ trưa đến giờ đã qua một khoảng thời gian kha khá, cô đói đến mức bao tử bắt đầu phản kháng, nghĩ kỹ thì... cũng hợp lý thôi, hợp lý cái con khỉ, bao tử đau muốn xỉu luôn chứ ở đó mà hợp lý!

Tô Thụy Hi cố gắng chịu đựng, trên mặt chỉ hơi biến sắc, còn lại không để lộ chút dấu hiệu nào, thậm chí không phát ra chút âm thanh nào.

Nếu là người khác, có lẽ Tôn Miểu sẽ không phát hiện. Nhưng đây là crush của cô nàng. Khi vừa đậy nắp chảo lại, Tôn Miểu ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Thụy Hi.

Cô nàng gần như lập tức hiểu ngay, tám phần là đau bao tử, còn không thì là bà dì ghé.

Hôm nay Tô Thụy Hi mặc quần dài màu xám nhạt, nếu thật sự là bà dì ghé thì sẽ không mặc màu này. Nghĩ vậy, Tôn Miểu nhanh chóng kết luận, chắc chắn là đau bao tử.

Cô nàng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ nhìn người khác chịu khổ. Đừng nói gì đến chuyện có phải crush hay không, chỉ cần thấy một cô gái bị như vậy là cô nàng đã không chịu nổi rồi.

Lần này bán bánh kẹp thịt bò, Tôn Miểu không mang theo bàn ghế cho khách, nhưng cô nàng lập tức dựng bàn gập bên cạnh xe, rồi lấy ghế ra để sang bên kia, nói với Tô Thụy Hi:

"Chị Tô, có phải chị đang thấy không khỏe không? Nếu không chê thì lại đây ngồi một chút nhé."

Tô Thụy Hi nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không từ chối. Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói:

"Vậy thì... làm phiền rồi."

Nói xong, cô chầm chậm đi đến ngồi lên cái ghế cao bên cạnh. Sau khi cô đã ngồi yên, Tôn Miểu suy nghĩ một chút, rồi lấy từ tủ bên dưới ra một hộp cơm giữ nhiệt. Cô nàng mở nắp, lấy ra cái chén nhỏ ở tầng trên cùng, đặt xuống trước mặt Tô Thụy Hi.

Chưa đến gần, chỉ ngửi mùi thôi Tô Thụy Hi đã biết là nước súp của món Mala xianggou mà cô từng ăn đến nghiện hồi tuần trước.

Đến khi Tôn Miểu đặt xuống trước mặt, quả nhiên không sai. Nhưng lần này, phần súp lại giống canh hơn là nước lẩu. Trong chén súp trắng ngà có hai búng bắp và một búng sườn, trong suốt và thơm phức, nhìn mà chảy nước búng.

Tôn Miểu còn nói thêm bên cạnh:

"Chị Tô, nếu thấy khó chịu thì húp chút canh cho ấm bụng nhé. Cái này vốn là tôi định để tối ăn, nhưng chị cứ ăn đi, cứ ăn từ từ trước, đợi bánh chín rồi ăn sau."

Lúc này thì Tô Thụy Hi cũng không còn nói mấy lời kiểu "không làm phiền" gì nữa. Làm sao mà chê được chứ? Đây là nước lẩu của món cô từng ăn đi ăn lại suốt cả tuần trước mà!

Chỉ là... chắc súp này đã để một thời gian khá lâu rồi nhỉ? Tôn Miểu bán từ 7 giờ sáng, bây giờ cũng mấy tiếng đồng hồ rồi... Nhưng mà nghĩ lại, nước lẩu bữa trước cô ăn chắc cũng đâu phải vừa mới nấu.

"Chị không ăn à?" Tôn Miểu hỏi.

"......"