Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 24: Tôi chưa thử



Đợi đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc Tô Thụy Hi mới chịu xuống lầu. Trợ lý "tốt bụng" đề nghị sẽ giúp cô đi mua bánh kẹp thịt bò, nhưng Tô Thụy Hi lại nhất quyết nói: "Tôi chỉ tiện đường mua chút gì ăn thôi, chứ đâu có định đi mua bánh kẹp thịt bò đâu."

Cái kiểu chối quanh co kiểu "giấu đầu lòi đuôi" này khiến trợ lý chỉ muốn trợn trắng mắt, ánh nhìn cũng không giấu được vẻ trách móc. Đến mức câu "Sếp Tô, nếu chị có mua bánh kẹp thịt bò thì mua thêm cho em một cái nha" của cô ấy cũng bị nghẹn lại trong cổ họng, không thể nào nói ra miệng được.

Lại nhìn dáng vẻ lén lén lút lút của Tô Thụy Hi, trợ lý càng chắc mẩm: 'Đúng là chị ấy xuống lầu để mua bánh kẹp thịt bò mà!'

Tô Thụy Hi đi thang máy xuống tầng trệt, vừa bước ra cửa đã đảo mắt nhìn quanh, liền thấy ngay Tôn Miểu. Quầy xe của cô ấy khá nổi bật, 6 chữ "Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu" được thiết kế đặc biệt, đơn giản mà đáng yêu. Cả chiếc xe cũng xinh xắn, cộng thêm việc xung quanh chẳng có xe hàng nào khác, bảo sao mà không nổi bật cho được?

Thỉnh thoảng Tô Thụy Hi cũng phải thầm khâm phục Tôn Miểu rất có bản lĩnh. Những chỗ người khác không thể bán hàng rong thì cô nàng lại có thể "dựng trại đóng quân" yên ổn nguyên một tuần.

Trước khi bước lại gần quầy của Tôn Miểu, Tô Thụy Hi còn cố tình nhìn trước ngó sau, xác nhận không có người quen nào quanh đây, mới thong thả đi tới.

Chưa đến nơi, tiếng giày cao gót đã lọt vào tai Tôn Miểu khiến cô nàng cảm thấy quen quen, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là crush của mình. Trong khoảnh khắc đó, Tôn Miểu cũng thấy đúng là có duyên, lập tức nở nụ cười thật tươi.

Tô Thụy Hi đi đến trước mặt cô nàng, trước tiên là quan sát chiếc xe bán hàng một lượt, phát hiện bố cục bên trong đã thay đổi kha khá. Cô lập tức hiểu ra, Tôn Miểu đã đặc biệt cải tạo lại quầy để bán bánh kẹp thịt bò.

Cô lập tức quyết định, tuyệt đối không thể để lộ chuyện mình đã ăn thử bánh và còn cố ý xuống mua lần nữa, thế là bắt đầu giả vờ bình thản hỏi: "Lần này không bán Mala xianggou nữa à? Bán gì vậy?"

Thực ra trước lúc Tô Thụy Hi tới gần, Tôn Miểu đã đang nhào bột và chia bột rồi. Nghe cô hỏi, Tôn Miểu mỉm cười đáp: "Bán bánh kẹp thịt bò đó." Thật lòng cô nàng rất muốn làm ngay một cái cho Tô Thụy Hi, nhưng tình hình thực tế là bánh kẹp thịt bò đã bán sạch rồi.

Tôn Miểu thật thà nói: "Nếu cô muốn mua thì chắc phải đợi hơi lâu chút. Qua giờ ăn trưa rồi, bánh bán hết sạch, giờ tôi còn đang nhào bột, nhân cũng chưa làm nữa."

"..."

Tô Thụy Hi thật sự rất muốn hỏi cô nàng: 'Sao cô không biết làm nhiều hơn một chút vậy? Lần trước bán cơm chiên trứng cũng vậy, tôi còn nghe mấy cô y tá nói Tôn Miểu hay bán hết hàng sớm rồi dọn về, chẳng biết chuẩn bị dư dả gì hết'.

Nhưng thực tế thì, dù Tôn Miểu có chuẩn bị nhiều đến mấy, vẫn sẽ bán hết.

Ngoài ra, hôm nay là ngày đầu tiên cô nàng bán bánh kẹp thịt bò, đã chuẩn bị rất nhiều, vậy mà vẫn bị khách tranh nhau mua sạch. Một cái chảo, mỗi một lần chiên được nhiều nhất là 10 cái, mỗi mẻ mất 5 - 6 phút, mà nguyên buổi trưa lúc nào quầy cũng có người xếp hàng, nên chuyện hết bánh cũng là điều dễ hiểu.

Hơn nữa cô nàng cũng đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu dự phòng, giờ chẳng phải đang làm tiếp đây sao?

Tô Thụy Hi hỏi tiếp: "Vậy bao lâu nữa mới có?"

Mặc kệ trong lòng đang rối như tơ vò, bề ngoài cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đúng chuẩn mỹ nhân lạnh lùng. Tô Thụy Hi không nấu ăn, cũng chẳng biết nấu nướng gì, càng không hiểu quy trình làm bánh kẹp thịt bò phức tạp ra sao.

Theo suy đoán của cô, một cái bánh kẹp thôi mà, cùng lắm chắc 10 phút là xong chứ gì.

Nhưng Tôn Miểu nói: "Khoảng một tiếng nữa."

Tô Thụy Hi suýt chút nữa không giữ nổi phong độ, mày khẽ nhíu lại: "Sao lâu vậy?"

Cô đã cố tình không ăn trưa, chỉ ăn mỗi cái bánh kẹp giành được từ trợ lý, giờ bụng đói meo kêu "rột rột", một tiếng đồng hồ đúng là quá sức chịu đựng. Nhớ lại lúc trước bán cơm chiên hay Mala xianggou đều rất nhanh, cơm chiên ba phút là xong, lẩu dù rau lâu chín cũng chỉ 7 – 8 phút, vậy mà bánh kẹp thịt bò phải đợi tới một tiếng?

Tôn Miểu kiên nhẫn giải thích: "Tôi mới vừa bắt đầu chia bột thôi, chỗ bột này còn phải ủ nữa, ít nhất cũng 40 phút. Sau đó còn phải làm nhân, rồi ủ thêm 10 phút nữa. Cuối cùng mới đem bánh đi chiên. Nguyên quy trình như vậy mới xong một mẻ."

Tôn Miểu nói rất hợp lý, mà Tô Thụy Hi lại chẳng biết gì về nấu nướng, chẳng có lý lẽ nào để phản bác, chỉ mím môi đáp: "Vậy một tiếng nữa tôi quay lại nhé?"

Lúc này Tôn Miểu mới chợt nhận ra, công ty của Tô Thụy Hi đúng là gần đây thật. Cô nàng vội gọi với theo một tiếng "Đợi đã", đợi Tô Thụy Hi dừng lại rồi hơi ngập ngừng hỏi: "Tối cô còn ăn không? Nếu tối cô muốn ăn, tôi để dành sẵn 2 cái cho cô, không thì tối lại hết mất."

Nghe vậy, Tô Thụy Hi mới nhớ ra mà hỏi: "À đúng rồi, lần này cô bán từ mấy giờ đến mấy giờ?"

"7 giờ sáng tới 7 giờ tối."

Tô Thụy Hi gật đầu, rồi trả lời câu hỏi trước đó của Tôn Miểu: "Không cần đâu, tôi tan làm lúc 6 giờ, chắc kịp mua."

Tôn Miểu hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng không cố gọi Tô Thụy Hi lại nữa, chỉ thầm nói trong lòng: 'Kịp gì mà kịp chứ, mấy tòa văn phòng quanh đây chỗ thì 6 giờ tan ca, chỗ thì 5 giờ đã ra về rồi, đến lúc đó người ta tranh nhau mua hết, tiểu thư cô chẳng còn bánh đâu mà ăn!'

Nhưng vì Tô Thụy Hi đã từ chối, cô nàng cũng không tiện lải nhải như keo dính, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Sau đó, hai người không nói thêm gì nữa, Tô Thụy Hi bị kêu lại, nhưng cô cũng không vội rời đi, mà đứng yên tại chỗ nhìn thêm một lúc.

Lúc này đã sắp sang tháng Năm, thời tiết ban ngày bắt đầu nóng dần lên. Nắng cũng khá gắt, dù có mái che của xe hàng chắn bớt, nhưng đứng làm việc lâu thì cũng khó tránh đổ mồ hôi.

Tôn Miểu buộc tóc đuôi ngựa, vấn lại sau đầu, tóc mái phía trước được kẹp gọn gàng, chỉ còn vài sợi tơ nhỏ bướng bỉnh rũ xuống nhưng không hề che khuất tầm mắt. Trán cô nàng lấm tấm mồ hôi. Cô nàng đeo khẩu trang trong suốt chuyên dùng cho chế biến thực phẩm, đôi mắt sáng lấp lánh còn hơn sao trời, chăm chú nhìn chằm chằm vào bàn bột trước mặt.

Nhào bột vốn đã là việc tốn sức. Dù Tô Thụy Hi không tự vào bếp, nhưng cô cũng từng thấy người giúp việc nhà mình làm rồi, nhào không đủ lực thì bột chẳng dẻo dai được. Nghĩ đến đây, cô bỗng hiểu ra, chắc là mồ hôi trên trán Tôn Miểu cũng vì nhào bột mà ra.

Lúc này Tôn Miểu đang chia bột thành viên nhỏ, hai tay không đeo bao tay, trực tiếp chạm vào khối bột. Nếu là trước đây, Tô Thụy Hi mà thấy cảnh này thì đã quay đầu bước đi ngay lập tức, vì cô vốn rất ngại dơ. Nhưng cô biết Tôn Miểu là người cực kỳ sạch sẽ, nhất định đã rửa tay kỹ càng trước khi vào bếp.

Huống hồ, cô cũng từng tiếp xúc với không ít đầu bếp chuyên nghiệp, ai nấy đều nói, nếu nhào bột mà đeo bao tay thì bột không thể nào ngon được như nhào bằng tay trần. Chỉ khi tiếp xúc trực tiếp, ngón tay và lòng bàn tay mới cảm nhận được từng thay đổi nhỏ nhặt nhất của bột.

Lệch một ly, lỡ một dặm, chẳng sai tí nào.

Nếu người bình thường mà nói mấy lời này, chắc bị chê là "lắm chuyện, tay nghề không tới đâu". Nhưng Tôn Miểu thì khác, vì tay nghề của cô nàng thật sự xuất sắc, làm ra món nào là ngon món đó, nên cô nàng nói gì cũng đều đúng!

Tô Thụy Hi cũng để ý thấy, sau khi Tôn Miểu bắt đầu bước vào chế độ "nấu ăn", thì dường như đã quên mất sự tồn tại của cô. Chỉ vừa nãy tranh thủ nói vài câu, còn bây giờ thì toàn tâm toàn ý chú ý đến từng cục bột trên bàn.

Tô Thụy Hi hơi lưỡng lự: 'chẳng lẽ cô nàng tưởng mình đi rồi?'

Nhưng đến nước này, Tô Thụy Hi cũng chẳng tiện làm phiền nữa. Bởi vì Tôn Miểu thực sự quá nghiêm túc, đôi mắt lấp lánh ấy ngoài động tác trên tay ra thì chẳng dung chứa được bất kỳ thứ gì khác, trong đầu trong mắt đều là mấy cục bột nhỏ xíu kia.

Thật ra Tô Thụy Hi rất ngưỡng mộ những người như vậy. Có lẽ cũng chính vì sự chuyên tâm ấy, nên đồ ăn cô nàng làm mới ngon đến thế.

Cô nhìn thêm một chút, rồi xem lại giờ, thấy mình không thể tiếp tục đứng đây nữa nên quay về công ty.

Trợ lý thấy cô đi ra chưa bao lâu đã quay lại, còn tưởng cô đã ăn xong, không ngờ chưa đến một tiếng sau, sếp lại chuẩn bị xuống lầu tiếp.

Trợ lý sửng sốt hỏi: "Sếp Tô, chị lại định đi đâu thế?"

"Đi mua chút đồ ăn."

Tô Thụy Hi cứ như sợ trợ lý hỏi thêm gì nữa, bước đi thoăn thoắt, giày cao gót gõ xuống sàn vang dội, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Lúc cô tới quầy xe dưới lầu, Tôn Miểu cũng vừa làm xong khâu chuẩn bị. Mấy cái bánh kẹp thịt bò chưa chiên được xếp một bên, đậy kín bằng màng bọc thực phẩm.

Nhưng Tô Thụy Hi không phải người đến đầu tiên, trước cô còn có một người nữa, mà lại là người quen, cô gái hiphop, hôm nay cô ấy đeo kính râm màu khoai môn, gọi một lần 10 cái bánh kẹp thịt bò. Mỗi cái 10 tệ, 10 cái là 100 tệ, đối với Tôn Miểu, là khách vip!

Nhưng đối với Tô Thụy Hi thì... không vui chút nào.

Cô hỏi thẳng: "Một mẻ chiên được mấy cái?"

Cái chảo của Tôn Miểu cũng khá to, nhưng một lần cũng chỉ chiên được... 10 cái. Cô nàng trả lời, rồi Tô Thụy Hi quay sang nhìn cô gái hiphop phía trước: "Em mua 10 cái, ăn hết không?"

Đổi lại là người khác thì câu này chắc không dám hỏi. Nhưng vì hai người cũng quen, nên mới hỏi thế.

"Ăn không hết."

Tô Thụy Hi định nói "chia cho tôi hai cái", thì đã nghe cô ấy nói tiếp: "Em mua giùm bạn nữa, mỗi người hai cái, ăn loáng cái là hết sạch. Trưa nay em định tới, nhưng chị chủ nói bán hết rồi, phải đợi lâu nên giờ em mới tới."

"Hehe, em canh giờ kỹ lắm nha, vừa dạo xong trung tâm thương mại bên cạnh, giờ qua là vừa đẹp, thành người đầu tiên!"

Tô Thụy Hi lập tức nhận ra có gì đó sai sai: "Em nói cô chủ nhỏ nói hết hàng? Trưa em có tới à?"

Cô gái hiphop lắc đầu: "Không có, em đọc trên nhóm, chiều còn nhiều người muốn tới mua nữa đó."

Khoảnh khắc ấy, Tô Thụy Hi thật sự mơ hồ, vô cùng mơ hồ. Cô hỏi theo bản năng: "Nhóm gì?"

Cô gái hipgop hớn hở ra mặt, còn tỏ ra thần bí:

"Ui cha, chị Thụy Hi không biết à? Mấy khách ruột ăn Mala xianggou của chị chủ lập hẳn một nhóm riêng, chuyên để theo dõi chỗ chị ấy bán đồ ăn. Tuần trước nghe nói chị ấy đổi chỗ, đổi món, em còn buồn muốn khóc ấy. Nhưng chị ấy làm bánh kẹp thịt bò chắc chắn cũng rất ngon, em mua về cho bạn bè thử luôn."

Không hiểu sao, Tô Thụy Hi bật ra một câu: "Cũng không ngon lắm đâu."

"?" dấu chấm hỏi này hiện rõ trên mặt cô gái hiphop.

"?" dấu chấm hỏi khác hiện trên mặt Tôn Miểu.

Đến cả Tôn Miểu cũng hơi khựng lại, nụ cười trên mặt cô nàng có phần... tủi thân. Không phải chứ? Crush của mình còn chưa ăn mà đã vội chê không ngon?

Cô gái hiphop thẳng thắn hỏi: "Ủa, chị ăn rồi hả? Không bằng Mala xianggou hả?"

"...Tôi chưa ăn." Tô Thụy Hi... vẫn còn cố chấp cứng miệng.