Hai mẻ cuối cùng, bánh vừa ra khỏi chảo là bán sạch trơn. Vị khách cuối cùng thấy cô nàng còn 3 cái bánh, đã định gom hết một lượt. Chỉ 3 cái bánh thôi mà, chẳng đáng gì. Nhưng ánh mắt nóng bỏng phía sau khiến người đó chỉ dám mua 2 cái, để lại cái cuối cùng.
Cái cuối cùng cũng bán nốt, Tôn Miểu đã tuyên bố đóng quầy.
Khách hàng còn "ối dồi ôi" một hồi, nhưng rồi cũng tản ra ai về nhà nấy. Không ít người còn dặn dò cô nàng: "Mai nhớ làm nhiều hơn chút nha!"
——Biết rồi mà, mấy cô nàng háu ăn.
Dĩ nhiên Tôn Miểu không nói mấy lời trong bụng ra miệng, chỉ vẫy tay coi như đáp lại. Cô nàng bận rộn gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng mới tính ngồi nghỉ một chút, thế mà vẫn có người lục đục kéo tới.
Người đến trước đã biết bánh kẹp thịt bò hết rồi, nhưng người phía sau đâu có hay, vẫn ùn ùn kéo tới, định mua 2 cái bánh. Thấy Tôn Miểu vẫn ngồi bên trong, lập tức gọi: "Chủ quán ơi, cho tôi 2 cái bánh..."
"Xin lỗi nha khách ơi, hôm nay bán hết rồi, tôi nghỉ ngơi một chút rồi mới về."
Câu này Tôn Miểu lặp đi lặp lại suốt từ 6 giờ 20 tới tận 6 giờ 50. Có người đứng đợi xe buýt còn thắc mắc sao cô nàng vẫn chưa thu dọn về nhà. Chính Tôn Miểu cũng hơi lưỡng lự, mở điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Tô Thụy Hi, do dự không biết có nên nhắn hỏi cô một tiếng không.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì... thấy không ổn lắm. Gửi tin nhắn hỏi Tô Thụy Hi có muốn tới mua bánh không, nghe cứ như đang giục người ta vậy. Lỡ đâu tối nay người ta có tiệc tùng gì đó, căn bản chẳng có ý định ăn bánh của cô nàng thì sao?
Huống chi cô nàng nhớ, Tô Thụy Hi thường tới cổng khu vào khoảng 7 giờ rưỡi, nghĩa là cỡ 6 rưỡi cô đã tan làm về rồi. Kết hợp với chuyện buổi trưa nói, có lẽ lúc này Tô Thụy Hi đã rời bãi đỗ xe dưới hầm, đang trên đường về rồi.
Tôn Miểu gãi đầu, lại chờ thêm chút nữa nhưng vẫn không thấy Tô Thụy Hi, mới chịu cất điện thoại, chuẩn bị thu dọn về nhà.
Hôm nay lẽ ra cô nàng có thể về sớm hơn một chút, nhưng vì Tô Thụy Hi mà cô nàng cố nấn ná thêm nửa tiếng đồng hồ.
Đúng lúc Tôn Miểu đang dỡ cái mái hiên nhỏ phía trước quầy xe xuống thì, Tô Thụy Hi bước trên đôi giày cao gót xuất hiện. Tôn Miểu hơi sững người, khoảnh khắc sau đó, nụ cười như nắng sớm lập tức nở bừng trên mặt cô nàng.
Tháng Năm, trời đã bắt đầu tối sớm. 6 giờ 50 mấy, gần 7 giờ, trời đã chập choạng tối.
Tô Thụy Hi bước nhanh về phía Tôn Miểu, tiếng giày cao gót vang lên từng nhịp. Nhìn thấy Tôn Miểu vẫn còn ở đó, cô khựng lại một chút.
Chỗ mà Hệ Thống chọn cho Tôn Miểu đều nằm dưới đèn đường. Đúng lúc này, như đúng hẹn 7 giờ, đèn đường chớp 2 cái rồi bật sáng. Ánh đèn vàng dịu rơi xuống người Tôn Miểu, rồi dần rạng rỡ hẳn lên.
Cô nàng đứng giữa ánh đèn, cả người cũng sáng lên theo.
Cùng lúc ấy, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô nàng cũng khắc sâu vào mắt Tô Thụy Hi.
Tô Thụy Hi hơi ngập ngừng bước chân, vuốt tóc mái một cái, rồi giả vờ như không có gì, chậm rãi bước tới. Cô đứng ở bên ngoài ánh đèn, sau lưng là tòa nhà văn phòng đã bật đèn sáng, cả người chìm trong ánh sáng ngược, đường nét hiện lên nhưng sắc mặt lại tối mờ.
Tôn Miểu theo bản năng nhìn kỹ hơn, thấy Tô Thụy Hi bước vào vùng sáng, lúc ấy mới thấy rõ mặt cô.
Vẫn là khuôn mặt mà Tôn Miểu thích, biểu cảm thản nhiên, lông mày cong nhẹ như núi xa, ánh mắt như sao trời, cằm hơi nhếch lên, cùng với tiếng bước chân dứt khoát như một chú mèo kiêu kỳ.
Quả nhiên, cô nàng đúng là có xu hướng "M" thật rồi...
Tôn Miểu âm thầm tự chọc mình một câu, rồi gọi Tô Thụy Hi: "Tô Thụy Hi, cô tới rồi." Gọi đầy đủ tên nghe cũng kỳ kỳ sao đó.
Tô Thụy Hi gật đầu, thấy cô nàng đang dọn dẹp thì hỏi: "Cô đang dọn về hả?"
Tôn Miểu đáp: "Ừm, cô chưa ăn cơm đúng không?"
Lúc Tôn Miểu trả lời dứt khoát như thế, thật ra Tô Thụy Hi đã tính quay về rồi. Dọn dẹp như vậy rồi thì chắc chắn là bán hết bánh hoặc lửa cũng tắt rồi, lúc này cũng đâu cần ép người ta vì mình mà làm bánh.
Thế nên cô không trả lời câu kế tiếp của Tôn Miểu, chỉ nói: "Vậy tôi cũng về luôn đây."
Tôn Miểu gọi giật lại: "Khoan đã, không phải cô tới để mua bánh kẹp thịt bò hả? Tôi có để dành hai cái, định để tối ăn. Nếu cô không ngại thì lấy hai cái này đi."
Tô Thụy Hi dĩ nhiên là không ngại rồi. Cô còn có thể đem canh về nhà hâm nóng lại mà ăn, huống hồ là hai cái bánh mới làm chưa bao lâu. Nhưng đó là bữa tối của Tôn Miểu, cô cũng thấy hơi ngại, không tiện nhận.
"Vậy... không ổn lắm đâu. Tôi lấy bữa tối của cô rồi thì cô ăn gì?"
"Tôi về nhà làm chút gì đó là được rồi, cơm chiên trứng cũng được mà."
"..." Tô Thụy Hi phát hiện ra bản thân không thể nghe ba chữ "cơm chiên trứng" từ miệng Tôn Miểu nữa. Không thì... cô sẽ thèm chết mất. Thật sự rất thèm. Đã gần hai tuần rồi cô chưa ăn món đó, sao mà không nhớ cho được?
Nhưng nghe cô nàng nói buổi tối định nấu gì đó, Tô Thụy Hi cũng không khách sáo nữa.
Dù sao giờ mà không mua bánh, chẳng phải cô cũng sẽ không có cơm tối sao? Thế nên cô nói thẳng: "Vậy lấy cho tôi hai cái đi." Thật ra cô từng nghĩ, dù sao đó cũng là phần ăn của Tôn Miểu, hay là chỉ lấy 1 cái chừa lại 1 cái cho cô nàng.
Nhưng nghĩ lại, Tôn Miểu còn có cơm chiên trứng mà! Vậy chừa làm gì nữa, gom hết luôn cho rồi!
"Được." Mắt mày Tôn Miểu đều mang ý cười, cô nàng vòng ra phía sau lấy 2 cái bánh kẹp thịt bò được cất riêng, đóng gói lại rồi đưa cho Tô Thụy Hi. Tô Thụy Hi định quét mã thanh toán, nhưng mã QR bị mái che chắn mất, đành nói: "Tôi chuyển khoản sau nha."
"Ừm."
Tôn Miểu còn dặn dò kỹ càng: "Nếu nhà cô có nồi chiên không dầu thì để bánh vào đó hâm nha, bánh sẽ giòn. Còn nếu dùng lò vi sóng thì vỏ bánh sẽ bị mềm, ăn không ngon nữa."
Tô Thụy Hi đồng ý, nhưng về nhà, cô chắc chắn sẽ dùng lò vi sóng. Một là vì tiện hơn, hai là... cô lại thích ăn bánh mềm.
Đến đoạn này, theo lý thì hai người nên tạm biệt nhau ai về nhà nấy, nhưng Tô Thụy Hi lại chần chừ không đi. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Miểu, như thể có chuyện muốn nói... nhưng lại không thốt nên lời.
Tôn Miểu hơi sững lại, nghĩ ngợi một chút mới hiểu ra lý do tại sao Tô Thụy Hi lại nhìn mình như vậy.
Nhưng cô nàng cũng không chắc lắm, nên giọng nói cuối câu mang theo chút nghi hoặc:
"Trưa mai tôi sẽ nhớ đem canh cho cô..."
Ánh mắt của Tô Thụy Hi lập tức dịu lại, khóe mắt cong cong:
"Ừm."
Quả nhiên là vậy... Cô sợ cô nàng quên đem canh cho cô.
Tôn Miểu âm thầm cảm thán trong lòng, cảm thấy cô nàng lại hiểu thêm một chút về Tô Thụy Hi rồi.
Một đại tiểu thư nhà giàu, ngoài cứng trong mềm, có chút kiêu kỳ, còn mang thuộc tính... mê ăn nữa chứ.
Lúc này thì hai người đúng là không còn gì để nói thêm nữa, Tôn Miểu chào tạm biệt:
"Vậy mai gặp lại nha?"
Cô gọi thêm một tiếng đầy đủ:
"Tô Thụy Hi."
Gọi cả họ cả tên như vậy, nghe sao mà lạ lạ, khiến lông mày của Tô Thụy Hi khẽ nhíu lại.
Cô cũng chưa vội nói "tạm biệt". Dù gì bánh kẹp thịt bò cũng phải về nhà hâm lại, không vội.
Tô Thụy Hi cảm thấy hôm nay nhất định phải chốt lại cách xưng hô, không thì lần nào cũng nghe gọi kiểu cứng nhắc đó, sớm muộn gì cũng ngại chết.
"Tôn Miểu, cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Tôn Miểu đáp ngay:
"Tôi 25, sắp 26 rồi."
Nghe vậy, Tô Thụy Hi chợt nhận ra, vậy là sắp đến sinh nhật của Tôn Miểu rồi.
Nhưng với mối quan hệ kiểu "gần như người xa lạ" của hai người hiện tại, đến lúc đó cùng lắm cô chỉ nói được một câu "Chúc mừng sinh nhật" mà thôi.
Xác nhận tuổi xong, Tô Thụy Hi tự tin hơn hẳn:
"Tôi lớn hơn em một chút, 27 rồi. Em gọi tôi là... chị Tô đi."
...Đây chẳng phải kiểu xưng hô của cô và cô gái hiphop à?
Tôn Miểu nghe vậy suýt bật cười. Nghĩ lại, trước giờ cô nàng toàn gọi là "cô Tô", nghe có chút... xa cách.
Giờ nghe Tô Thụy Hi nói mình lớn hơn hai tuổi, Tôn Miểu lại thấy vui vui.
Con gái mà, thích gọi người mình thích là "chị", chuyện này bình thường.
Huống chi thực tế cũng chỉ cách nhau hai tuổi, vẫn coi như cùng thế hệ mà.
"Được, chị Tô!"
Lúc này hai người mới thật sự tạm biệt nhau.
Tô Thụy Hi xách hai cái bánh kẹp thịt bò, xoay người rời đi, định xuống bãi xe ngầm lấy xe.
Còn Tôn Miểu thì ở lại thu dọn xe hàng rồi mới chuẩn bị về nhà.
Nhưng đúng lúc đó, một vị khách đang đợi xe buýt đi ngang qua, tiến lại gần với giọng trách móc:
"Chủ quán, chẳng phải cô nói là bán hết rồi à? Sao tự dưng lại có thêm 2 cái bánh vậy?"
Tôn Miểu hơi chột dạ, vô thức giải thích:
"À cái đó... cô ấy là bạn tôi. 2 cái đó tôi định giữ lại làm bữa tối. Nhưng cô ấy muốn ăn, nên tôi bán cho cô ấy luôn."
Ánh mắt của vị khách kia như "lên án mạnh mẽ" hơn nữa, nói:
"Tôi cũng có thể làm bạn của cô mà. Lần sau bán cho tôi nhé!"
"..."
Vấn đề không phải là bạn hay không bạn.
Mà là chị ấy là crush của cô nàng.
Nếu là người khác, cùng lắm cô nàng chỉ tốt bụng nhắc một câu: "Nhớ ăn uống đầy đủ nha."
Nhưng nếu là Tô Thụy Hi... cô nàng sẽ lo thật lòng, nếu ô không mua được bánh kẹp, có khi nào cô sẽ không ăn tối luôn không?
Đối mặt với yêu cầu của khách, Tôn Miểu dứt khoát từ chối:
"Không được đâu."
"Cô thiên vị vậy là không được rồi?"
"Không nói nữa, tôi tan ca về rồi, cô cũng về sớm nghỉ ngơi đi nha."
Tôn Miểu dắt chiếc xe điện xuống lề đường, sau đó phóng vèo đi luôn.
Hôm nay Tôn Miểu thấy rất vui, vì cuối cùng cô nàng cũng có được WeChat của Tô Thụy Hi!
Trên đường về, cô nàng cứ khe khẽ ngân nga hát một mình.
Bình thường cô nàng cũng hay nghêu ngao hát nhè nhẹ, nhưng hôm nay hát mà vui hơn hẳn.
Tôn Miểu là kiểu người luôn lạc quan yêu đời. Cho dù cuộc sống chưa từng đối xử dịu dàng với cô nàng, nhưng chỉ cần có một chút ngọt ngào nhỏ thôi, cô nàng cũng sẽ vui vẻ cả ngày.
Dừng lại ở đèn đỏ, cô nàng tranh thủ liếc điện thoại một cái.
Trên khung trò chuyện với Tô Thụy Hi, cuối cùng cũng có tin nhắn mới, kể từ sau khi kết bạn bằng lời chào hệ thống.
Là một dòng thông báo chuyển khoản lạnh tanh.
Nhưng là chuyển tới tận 50 tệ.
Tôn Miểu biết rõ, với Tô Thụy Hi mà nói, 50 tệ chẳng đáng là bao. Nhưng cô nàng vẫn mỉm cười nhắn lại:
[Chị Tô, chị lại chuyển dư nữa rồi]
Một lát sau, cô nàng thấy đối phương hiện "đang nhập"...
Nhưng Tôn Miểu cũng không rảnh ngồi chờ, vì đèn đã chuyển xanh, cô nàng lại chạy xe tiếp.
Đợi đến khi thấy không có người, cô nàng mới dừng xe bên lề, lấy điện thoại ra xem.
Thấy tin nhắn hồi âm của Tô Thụy Hi:
[Coi như bù cho phần cơm tối bị tôi cướp mất của em.]
— Hê hê.