Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 31: Chị ấy có phần riêng



"Có loại không cay không?"

"Có." Tôn Miểu lấy bánh kẹp thịt bò ra, hỏi Tô Thụy Hi muốn mấy cái.

Ban đầu Tô Thụy Hi chỉ định lấy 1 cái thôi, nhưng nghĩ ngợi một chút rồi lại nói: "Lấy hai cái đi."

Ăn một cái trước, nếu chưa no thì ăn tiếp cái còn lại, nếu no rồi thì đưa cái dư cho trợ lý của mình. Đỡ phải để cô ấy cứ nhìn cô như kiểu cô đang ăn vụng đồ nhà người ta vậy.

Tôn Miểu gật đầu, lúc gói bánh thì thuận miệng nói: "Hôm nay em có nấu canh, trưa chị cứ qua lấy là được. Em sẽ để sẵn hai cái bánh cho chị..." Cô nàng vừa nói vừa hơi lưỡng lự: "Chị ăn không?"

Hồi trước bán cơm chiên trứng, cô cũng chỉ ăn ba bữa là không thấy đến nữa, Tôn Miểu cũng không rõ lý do, chỉ đoán chắc là ăn ngán rồi. Bánh kẹp thịt bò cũng dễ ngán mà, ăn một hai bữa thì còn được, chứ ngày nào cũng ăn thì ngán muốn xỉu chứ ở đó mà không ngán.

Tôn Miểu nghĩ vậy là cô nàng đã đánh giá thấp tay nghề của mình rồi. Với trình độ như cô nàng mà ra đây bán vỉa hè, là đang ban ơn cho đám dân văn phòng đấy chứ. Đừng nói là ăn mỗi ngày, 3 bữa một ngày ăn hoài cũng chẳng ai than chán.

Đồ ngon thì có nhiều cũng không ngại. Hơn nữa, thịt bò dù dễ ngán, nhưng có cải thảo với hành lá trộn vào, vị ngấy bị trung hòa hết. Không ngán, một chút cũng không ngán.

Tô Thụy Hi cũng không thấy ngán, nên nghe Tôn Miểu hỏi câu đó thấy kỳ kỳ. Cô lắc đầu: "Ăn chứ, tối tôi cũng muốn ăn nữa." Sau chuyện tối qua, cô đã hiểu ra một chuyện, nếu không nhờ Tôn Miểu để phần riêng, thì rất có thể cô sẽ chẳng mua được cái nào.

Giờ giấc tan làm của cô không đều như dân văn phòng. Dân văn phòng dù có phải tăng ca, thì giữa chừng cũng có khoảng nửa tiếng ăn cơm, đủ thời gian ra mua bánh.

Còn cô, làm sếp của chính mình, mà đã bận thì là kiểu "bận vô cực", không có thời gian mà mua đồ ăn. Nếu cứ chờ vào cô, thì tám phần là tối đó nhịn đói. Tôn Miểu chủ động hỏi có cần để phần không, cô lập tức "Cần!"

Tôn Miểu lấy bánh đưa cho cô, đợi Tô Thụy Hi đi vào tòa nhà Kim Sa rồi, mới tuyên bố ca sáng của cô nàng coi như xong.

Nhìn thì thấy ngày nào Tôn Miểu cũng tất bật, trước hết là giờ làm dài đằng đẵng, Hệ Thống bắt cô nàng phải bám lấy xe đồ ăn suốt 12 tiếng. Chưa kể bán xong về nhà còn phải dọn xe, sáng hôm sau lại dậy sớm chuẩn bị đồ.

Nhưng cô nàng vẫn có kha khá thời gian nghỉ. Ví dụ từ bây giờ đến lúc bán buổi trưa là thời gian nghỉ; rồi sau khi bán xong buổi trưa, đến lúc dân văn phòng tan làm buổi tối, cô nàng cũng được nghỉ.

Bán đồ ăn mà, ngoài mấy giờ cao điểm thì là giờ nghỉ của cô nàng thôi.

Cách nghỉ ngơi của Tôn Miểu cũng đơn giản, lướt điện thoại. Hệ Thống cũng chu đáo, trên xe hàng có ổ cắm điện, không thì với cái điện thoại cũ rích của cô nàng, chơi tí là tắt nguồn mất tiêu.

Cô nàng đọc truyện, xem video, chơi game, chơi nhiều cũng mệt. Bỏ điện thoại xuống lại thấy mình vừa lãng phí thời gian.

Lúc đó, cô nàng sẽ bình tâm lại, lên mạng coi video nấu ăn, nghiên cứu xem họ làm thế nào. Thực ra, mấy video dạy nấu ăn trên mạng nhiều khi chỉ sai bét, ai nấu quen rồi thì nhìn biết liền.

Ví dụ kinh điển là món cà tím kho dầu, cho cả tương đậu(*), nước tương, hắc xì dầu, dầu hào, muối... tất tần tật vô nồi. Tôn Miểu coi mà nhíu mày, theo bản năng cảm thấy chắc chắn sẽ mặn chát.

(*)Tương đậu: một loại tương làm từ đậu lên men, thường có vị mặn, cay nhẹ và rất đậm đà. Tương đậu (đặc biệt là tương đậu cay Tứ Xuyên) thường được dùng trong các món xào, kho như 麻婆豆腐 (đậu hủ ma bà) hay 油焖茄子 (cà tím kho dầu) để tạo màu và hương vị đặc trưng.

Mà bình luận phía dưới cũng y chang, nhiều người bớt tương đậu hay nước tương, thậm chí không bỏ muối thì ăn lại ngon hơn. Người không biết nấu mà tin bừa mấy thứ đó, làm ra được món gì ăn được mới lạ.

[Cô cũng có thể thử quay video dạy nấu ăn mà, ví dụ như cơm chiên trứng, Mala xianggou, bánh kẹp thịt bò gì đó. Cô từng mở tiệm ăn sáng mà, chắc biết nhiều món lắm.]

"Tôi đào đâu ra thời gian? Một ngày bán hàng 12 tiếng, giờ còn quay clip nữa thì chẳng khác nào đuối luôn." Tôn Miểu lắc đầu với ý tưởng của hệ thống, lầm bầm: "Tìm dịp đổi cái điện thoại thôi, cái này camera tệ quá, bộ nhớ cũng nhỏ nữa. Xem có ưu đãi gì không đổi luôn một thể..."

Cô nàng lại lướt mạng xem giá điện thoại. Mấy cái mới thì đắt khỏi nói, cái nào cũng mấy ngàn tệ. Nghĩ đến túi tiền nhỏ bé của mình, cô nàng đành thở dài: "Thôi, cái này xài đỡ cũng không chết ai."

[Keo hết thuốc chữa.]

Hệ thống nói y hệt cô gái hiphop hôm bữa, mà lần này Tôn Miểu lại có lời đáp trả: "Không được, tôi không thể bị gắn mác keo kiệt được. Tôi là iron T."

[......]

Cô nàng đang kể chuyện cười gì thế này hả.

Tôn Miểu cũng thấy mình nói câu đó mắc cười muốn xỉu, cười tươi như hoa. Thời gian buổi sáng cứ vậy trôi qua chậm rãi, nhìn đồng hồ thấy sắp 11 giờ rồi, cô nàng vươn vai bắt đầu chuẩn bị bánh để bán buổi trưa.

Bánh kẹp thịt bò bán khá nhanh, cái dở chính là bán nhanh quá. Không như Mala xianggou bán lẻ từng phần, còn bánh này hết một mẻ là lại phải chuẩn bị mẻ mới. Buổi trưa hôm nay Tôn Miểu lại bán được 10 mẻ, cộng với buổi sáng là 18 mẻ, dọn sạch sẽ hết số bánh đã làm sẵn từ sớm.

Cô nàng cười nói với khách là hết rồi, thì một người khách lại đột nhiên hỏi: "Thiệt không đó?"

"..." Tôn Miểu nhìn kỹ, đây không phải là cái người hôm qua bắt gặp cô nàng để phần bánh cho Tô Thụy Hi sao?

Cô nàng cười gượng: "Hết thiệt rồi, hôm nay tôi có chuẩn bị thêm nữa mà cũng bán sạch."

Người đó nhìn Tôn Miểu chằm chằm, rồi giọng tự dưng cao vút: "Chị chủ ơi, không phải là chị để phần cho chị nào đó rồi chứ? Bánh kẹp thịt bò chị ấy có phần riêng, còn tụi em thì không được à?"

Hừ, hôm qua đã thấy người này không dễ ở rồi, quả nhiên hôm nay lòi ra cái bản chất!

Tôn Miểu chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại phải đấu trí với khách hàng. Người kia vừa nói mấy lời chua loét, vừa liếc mắt nhìn mấy cái khay đựng bánh. Tôn Miểu không muốn đôi co, chỉ trả lời: "Thiệt là hết rồi, hôm nay tôi làm nhiều hơn cả hôm qua mà vẫn hết sạch luôn rồi."

Khách nhìn mà chẳng hiểu gì, chỉ biết thở dài: "Sao lần nào tôi tới cũng không may vậy trời? Tối qua tới lượt tôi thì hết, trưa nay tới cũng không còn."

Cô gái mở to mắt nhìn Tôn Miểu: "Chị chủ, chị không thể thương tình tôi một chút à, tối nay để dành cho tôi hai cái bánh được không? Tôi mới ăn được đúng một cái hồi sáng hôm qua thôi đó."

"Từ sáng hôm qua tới giờ tôi chưa được ăn lại bánh của chị lần nào luôn. Tối qua về nhà còn phải đặt đồ ăn giao tận nơi, cái bánh kẹp thịt bò đó mà so với bánh kẹp thịt bò của chị thì đúng là đom đóm sánh với ánh trăng, tôi nhớ bánh chị cả ngày lẫn đêm."

Cô ấy nói tội nghiệp đến muốn rớt nước mắt, suýt chút nữa là Tôn Miểu mềm lòng rồi. Nhưng mà...

"Không được."

Cô nàng không thể mở cửa cho tiền lệ này. Một khi đã bắt đầu để dành bánh cho khách, thì sau này thể nào cũng có nhiều người đến xin như vậy. Chưa kể, lỡ đâu người ta đặt rồi mà không tới lấy thì sao? Cho nên Tôn Miểu nhất quyết không phá lệ.

Cô gái tỏ ra đáng thương, còn giả bộ lau nước mắt bằng tay áo: "A! Đồ keo kiệt! Có hai cái bánh thôi mà chị cũng không chịu để dành! Tôi không thèm tới mua bánh của chị nữa!"

Nói xong, cô ấy giận dỗi bỏ đi.

Ban đầu Tôn Miểu còn hơi buồn, nghĩ bụng: 'Mình vừa mất một khách ruột rồi...' Ai ngờ cô gái mới đi được vài bước thì lại quay lại hỏi: "Buổi tối chị bán mấy mẻ bánh vậy?"

"Hôm nay tôi mang nhiều lắm, chắc khoảng 15 mẻ."

"Vậy mà chị nói là nhiều hả..." Cô gái vừa lẩm bẩm vừa rời đi, lần này là đi thật.

Tôn Miểu hiểu rồi, lại là một cô gái dễ giận.

Đợi khách đi hết, Tôn Miểu mới ngồi xuống ghế, lấy hộp cơm giữ nhiệt trong ngăn kéo ra. Để chuẩn bị phần canh cho Tô Thụy Hi, cô nàng còn đặc biệt mua thêm hai hộp giữ nhiệt loại nhỏ, loại một ngăn, chuyên dùng để đựng canh.

Mấy hộp giữ nhiệt bây giờ giữ nóng khá lâu. Tuy không thần kỳ như đồ công nghệ cao của Hệ Thống, nhưng cũng đủ để giữ canh ấm nóng trong một khoảng thời gian.

Tôn Miểu mở hộp cơm của mình, dựng cái bàn nhỏ của xe lên rồi bắt đầu ăn trưa. Mới ăn được vài miếng thì thấy Tô Thụy Hi tới, cô tới vào lúc đã qua giờ cao điểm bữa trưa.

Tô Thụy Hi có thể thong thả đến giờ này là vì đã được Tôn Miểu chừa phần riêng. Nếu không, theo giờ đó mà tới, chắc chỉ có nước quay về đợi thêm 1 tiếng rưỡi nữa.

Thấy Tô Thụy Hi đến, Tôn Miểu vội lau miệng, lấy hộp canh đã chuẩn bị sẵn từ trong tủ ra, rồi gói thêm hai cái bánh.

"Chị Tô, của chị đây."

"Cảm ơn."

Tô Thụy Hi quét mã thanh toán, vẫn là 50 tệ. Tôn Miểu thấy hơi nhiều, định nhắc lại là phần canh chỉ 10 tệ một phần thôi.

"Em mang tận tay cho tôi, coi như phí vận chuyển đi." Tô Thụy Hi nhìn hộp canh trên tay, rồi hỏi: "Cái hộp này bao nhiêu tiền vậy?"

Tôn Miểu thành thật đáp: "50 tệ 1 cái."

Tô Thụy Hi liền chuyển thêm 100 tệ nữa.

Thật ra cô không ngờ Tôn Miểu lại đi mua loại hộp giữ nhiệt 50 tệ. Với Tô Thụy Hi thì số tiền đó không đáng kể, cô thường mua mấy cái còn mắc hơn nhiều. Nhưng với Tôn Miểu, đây rõ ràng là món đồ hơi mắc.

"Tôi ăn xong sẽ rửa sạch rồi mang trả em."

"Không sao, em rửa cũng được mà."

"Em đã nấu ăn cho tôi rồi, sao còn để em rửa chén nữa chứ."

Hai người nói chuyện vài câu, Tô Thụy Hi định đi lên lầu thì liếc mắt thấy Tôn Miểu đang ăn trưa, bước chân dừng lại, vô thức hỏi: "Trưa nay em ăn gì vậy?"

"Hả?" Tôn Miểu ngớ ra một lúc mới kịp phản ứng, rồi đáp: "Bò xào, cải thảo xào, với lại em có chiên thêm cái trứng."

Hình như lần trước cũng là bò xào thì phải?

"Em có vẻ thích ăn bò xào ha."

"À, cũng tạm. Tại dạo này em toàn làm bánh kẹp thịt bò, còn dư thịt vụn nên thuận tay xào luôn."

"Vậy cũng tiện."

Tô Thụy Hi hỏi xong thì xách hộp đồ ăn lên lầu. Đợi cô đi rồi, Tôn Miểu lại tiếp tục ăn phần cơm của mình. Đến lúc ăn xong trứng chiên, cô nàng mới đột nhiên giật mình: 'Chẳng lẽ... Tô Thụy Hi là đang... thèm phần cơm trưa của mình hả?'