Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 33: Gói hết



Cô gái ấy cười lên như một mặt trời nhỏ, khiến lòng Tôn Miểu cũng ấm áp theo. Dễ thương ghê, quả là đứa con hiếu thảo, đi xa như vậy rồi mà vẫn nhớ mang đồ ngon về cho người nhà. Hễ ăn được cái gì ngon là lập tức muốn mang về chia sẻ, trước kia khi còn ở ghép với người khác, cũng từng có một cô gái như vậy, ăn được gì ngon là mang về cho cô nàng một chút.

Còn Tôn Miểu thì... không được như vậy. Tất cả là do quá khứ tạo thành.

Viện mồ côi nơi cô nàng lớn lên không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc, cũng không tối tăm như trong mấy quyển tiểu thuyết hay viết, chỉ là một nơi rất bình thường.

Ăn no mặc ấm thì có, nhưng muốn ăn chút vặt vãnh ngon miệng thì khỏi phải nghĩ tới. Thỉnh thoảng có người tới thăm tặng chút đồ ăn vặt, bọn trẻ con đều lén cất đi, chờ lúc không ai thấy mới lôi ra ăn từ từ. Chỉ có mấy đứa thân thiết lắm mới chịu chia sẻ cho nhau.

Ra khỏi viện rồi, lại thêm tính tình vốn lặng lẽ, Tôn Miểu càng không có thói quen chia sẻ đồ ăn với người khác.

Tuy nhiên, cô nàng lại gặp được quá nhiều người tốt. Từng chút từng chút, Tôn Miểu cũng dần trở nên ấm áp, cũng học được cách chia sẻ với người khác, tất nhiên là, với điều kiện đừng tốn quá nhiều tiền. Có thể chia cho Chu Linh hay Tô Thụy Hi mấy viên kẹo, đã là mức cao nhất cô nàng có thể làm rồi.

Dù vậy cũng đã tốt lắm rồi, vì ngay từ đầu, cô nàng cũng đâu có gì nhiều. Vậy mà vẫn có thể từ cái túi tiền bé tí teo của mình, lôi ra một phần nhỏ để chia với người khác, chỉ riêng chuyện đó thôi, cũng đã là một loại lương thiện rồi.

Tôn Miểu vừa cười vừa nhìn cô gái đang líu lo trước mặt, đến khi bánh kẹp thịt bò chín rồi, cô nàng đóng gói cẩn thận, tiễn khách rời đi.

Chưa được bao lâu, lại có khách quen tới. Tôn Miểu vừa nhìn đã nhận ra cô gái hiphop.

Y như hôm qua, vẫn gọi 10 cái. Thấy còn 2 cái đã chiên sẵn để bên cạnh, cô ấy cũng lấy luôn, còn yêu cầu thêm một lớp satế dày nữa.

Nhân lúc Tôn Miểu đang chiên bánh, cô ấy trực tiếp mở bánh ra ăn luôn. Bánh kẹp thịt bò thật sự ngon quá chừng, trong mắt cô ấy bây giờ, bánh đã ngang hàng với Mala xianggou rồi, mặc dù cô ấy vẫn nghiêng về Mala xianggou vì ăn đã miệng hơn.

Cái bánh này tuy không to, nhưng ăn 2 cái là no bụng, 2 cái rưỡi là căng luôn. Ngon thì ngon, chỉ là không đã như Mala xianggou.

May mà satế của Tôn Miểu rất cay, lại còn có vị giống nước lẩu cay nữa, bù lại được chút cảm giác đó.

Cô gái hiphop vốn không phải người biết giữ im lặng, vừa ăn vừa nói chuyện liên hồi, chẳng buồn để ý Tôn Miểu có đáp lời hay không. Khách quen mà, cô ấy biết lúc Tôn Miểu nấu ăn thường không nói chuyện với ai. Vậy nên cô ấy tự nói một mình: "Hôm qua tôi thấy cô đăng khoảnh khắc đó, tôi vừa like vừa comment luôn, nhưng không thấy cô trả lời gì hết."

"Nhưng mà cô chủ Tôn à, sao cô lại là bạn bè với chị Tô vậy? Tôi thấy chị ấy cũng like nữa. Nói thật chứ, muốn kết bạn với chị Tô khó lắm đó, tôi cá là danh bạ của chị ấy chắc chưa tới 100 người đâu!"

Thật ra... chuyện này cũng chẳng lạ. Danh bạ của Tôn Miểu còn chưa tới 20 người nữa kìa. Nhóm chat với khách thì có hơn 30 người, nhưng khách vào nhóm rồi thì đâu có add riêng bạn nữa. Cũng vì Tôn Miểu đến thế giới này chưa lâu, không thì đã chẳng ít ỏi vậy.

Nhưng mà nghĩ lại, Tô Thụy Hi làm giám đốc một công ty lớn, danh bạ chỉ lèo tèo mấy chục người thật đúng là...

Tôn Miểu không lên tiếng, nhưng vẫn nghe hết.

Chờ mẻ bánh ra lò, cô gái hiphop cũng ngừng ăn. Mở điện thoại ra quét mã QR, tay lướt lướt trên màn hình, đột nhiên khựng lại. Ngay sau đó, Tôn Miểu nghe thấy tiếng báo:

"Khách hàng hủy thanh toán 150 tệ."

"Đinh, đã nhận 120 tệ."

Cô gái hiphop lại cắn một miếng bánh, hừ một tiếng: "Ai biểu hôm qua cô keo kiệt, không chịu giảm giá cho tôi! Nay tôi không thèm trả dư nữa. Cho cô biết thế nào là mất nhiều vì tham nhỏ!"

Tôn Miểu chẳng mảy may bận tâm, khách có trả dư hay không là quyền của khách. Vui lòng thì cô nàng nhận, không thì cũng chẳng có gì phải khó chịu.

Nguyên tắc của cô nàng rất rõ ràng "không được trả thiếu, thiếu 1 xu cũng không được".

Thế nên trước lời trêu chọc của cô gái hiphop, Tôn Miểu vẫn tươi cười: "Không sao, miễn không trả thiếu là được."

Cô ấy suýt sặc bánh, chỉ đành vẫy tay chào tạm biệt: "Mai tôi lại ghé nha... Ngày mai cô vẫn mở quầy lúc 7 giờ sáng đúng không?"

"Đúng."

Cô gái hiphop thở dài thườn thượt: "Mai cô làm nhiều chút nha. Tôi hẹn bạn đi chơi lễ rồi, chắc mấy hôm nữa không được ăn bánh kẹp thịt bò của cô. Mai tôi mua nhiều, mang theo ăn dần."

Cô ấy nói xong còn quyến luyến không nỡ đi: "Cô chủ nhỏ, sau này cô vẫn bán bánh chỗ này hả?"

"Còn bán 5 ngày nữa."

Nghe vậy, cô ấy lập tức sáng mắt: "Rồi rồi rồi, sau 5 ngày thì sao? Cô đi đâu? Bán gì? Có phải đổi qua bán lẩu cay không? Trời ơi, tôi mê nhất là lẩu cay, nhất là bò viên, tôi nghiện luôn rồi."

Tôn Miểu trả lời: "5 ngày nữa hả? Tôi chưa biết bán gì và ở đâu nữa. Chắc không phải lẩu cay, cũng không phải bánh kẹp thịt bò."

"...Ủa là sao vậy trời?"

Cô gái hiphop ngửa mặt than trời, thiệt tình không hiểu nổi, sao Tôn Miểu cứ thích đổi chỗ, đổi món hoài. Tôn Miểu chỉ cười, đáp một câu: "Do tính cách của tôi thôi."

Cô ấy búng tay cái tách, giơ ngón cái: "Ok, câu này tôi thích! Sau này cô bán gì nhớ hú tôi nha, chắc chắn tôi sẽ ủng hộ!"

Chờ đến khi cô gái hiphop đi rồi, Tôn Miểu lại được một khoảng thời gian nhàn rỗi. Nhưng không rảnh được bao lâu, vì đã 4 giờ rưỡi rồi, chỉ lát nữa thôi là tới 5 giờ, dân văn phòng được tan làm, sẽ ùn ùn kéo tới, Tôn Miểu lập tức bắt tay vào làm bánh kẹp thịt bò không ngơi nghỉ.

Làm bánh với Tôn Miểu không tính là khó, chỉ là hơi tốn công chút thôi. Lúc từng mẻ bánh ra lò được xếp sẵn qua một bên, đám người tan làm lúc 5 giờ cũng ùa tới. So với hôm qua, hôm nay đám người văn phòng càng thiếu kiên nhẫn hơn, đa số đều hỏi phải đợi bao lâu, nếu vượt quá thời gian họ dự trù thì quay lưng bỏ đi luôn.

Ai nấy đều chỉ muốn mau chóng về nhà, nào còn lòng dạ đâu mà ngồi chờ Tôn Miểu chậm rãi làm bánh nữa chứ.

Những ai nhà gần hoặc không tính về quê thì còn có thời gian đứng đây chờ, thế nên bánh kẹp thịt bò của Tôn Miểu cũng bán được không ít, 6 mẻ bị dọn sạch trơn. Tính luôn vài mẻ bán lẻ buổi chiều, tổng cộng hôm nay cô nàng đã bán 8 mẻ vào buổi chiều.

Tổng cộng hôm nay bán được 26 mẻ, mỗi mẻ 100 tệ, tức là đã kiếm được 2.600 tệ.

Cũng may hôm nay chuẩn bị nhiều nguyên liệu, nếu không là không đủ bán cho khách rồi.

Ngày mai chắc có thể giảm lượng nguyên liệu lại một chút, dù gì mọi người cũng đều về quê nghỉ lễ, lượng khách chắc chắn sẽ ít hơn nhiều. Tôn Miểu tính toán trong đầu, tay vẫn không ngừng làm bánh. 5 giờ 50, cô nàng bắt đầu chuẩn bị bánh cho đợt tan làm lúc 6 giờ.

Người tới sớm nhất lần này, lại chính là cô gái từng bắt gặp Tôn Miểu lén chừa bánh cho Tô Thụy Hi.

"Bữa nay tôi đến sớm nhỉ?"

"Đúng vậy, cô muốn mấy cái?"

Cô gái vung tay hào sảng: "2 mẻ, gói hết luôn."

Một câu này gần như đã quét sạch toàn bộ bánh có sẵn của Tôn Miểu. Người xếp hàng phía sau vừa nghe xong liền kêu oai oái: "Gì vậy trời? Cũng phải chừa phần cho tụi tôi nữa chứ, bụng cô cỡ nào mà đòi 20 cái?"

Cô gái này rõ ràng không phải dạng dễ chọc, lập tức phản pháo: "Tôi mua nhưng không phí phạm là được mà. Với lại sắp nghỉ 5 ngày đó, tôi ăn mỗi ngày 4 cái là vừa đẹp."

Tôn Miểu không nhịn được hỏi: "Ý cô là... mỗi bữa đều ăn bánh của tôi á?"

"Đâu có, tối nay tôi chưa ăn, hồi sáng cũng nhịn luôn, chia đều ra là vừa. Tôi còn phải để bụng ra ngoài ăn lẩu, ăn nướng nữa chứ."

Người phía sau vẫn tiếp tục than thở, nhưng cô gái này rất kiên quyết, Tôn Miểu cũng đành chịu, chỉ có thể tranh thủ chiên mẻ thứ ba rồi gói bánh cho cô gái ấy. 20 cái bánh kẹp thịt bò, cái nào cũng bằng bàn tay, gom lại cũng 4 túi nilon.

Cô gái cầm mấy cái túi trong tay, nặng trịch nhưng vẫn cười tít mắt: "Bánh kẹp thịt bò của chị, chị nhớ tụi em muốn chết luôn!"

Thích bánh kẹp thịt bò tới cỡ này luôn hả?

Cô gái hơi vất vả mang bánh rời đi, người thứ hai trong hàng thì mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Tôn Miểu, chỉ đành chờ mẻ tiếp theo ra lò.

Lúc đang chiên bánh, Tôn Miểu lại tranh thủ chừa ra 2 cái cho Tô Thụy Hi. Lần này cô nàng thật sự phải lén lút như ăn trộm, vốn dĩ đã chuẩn bị dư ra 2 mẻ, mà bị cô gái kia mua sạch trơn. Sau đó thì từng mẻ đều bị khách giám sát sát sao, muốn chừa lại 2 cái cũng khó vô cùng.

May là Tôn Miểu mắt lẹ tay nhanh, không thì đến 2 cái này cũng không giữ được.

6 giờ 50, Tôn Miểu chính thức thông báo hết bánh. Đám khách thở dài ai oán, lục tục giải tán về nhà ăn lễ Quốc tế Lao động.

Tôn Miểu cũng tự ước lượng thử, một ngày cô nàng chiên bánh kẹp thịt bò, tối đa cũng chỉ được khoảng 35 mẻ. Một mẻ mà chiên không thôi đã mất 10 phút, 35 mẻ tính ra đã ngốn mất 6 tiếng đồng hồ rồi, cộng thêm thời gian nhào bột, ủ bột... cũng gần 7 tiếng.

Một ngày bày bán 12 tiếng, thì 7 tiếng là cắm đầu làm việc không ngơi nghỉ.

Tôn Miểu thở dài cảm khái, rồi ngồi nghỉ một chút. Đúng 7 giờ, Tô Thụy Hi xuất hiện. Hôm nay có hơi khác thường, Tô Thụy Hi còn xách theo một cái túi, kiểu dáng đẹp mà còn rất hợp với cô nữa, vừa nhìn là Tôn Miểu để ý ngay.

Chờ người bước lại gần, đặt túi xuống, một tay giữ túi một tay mở ra cho Tôn Miểu xem, lúc đó cô nàng mới biết, hóa ra đây là túi đựng cơm trưa.

Tô Thụy Hi đưa túi cho Tôn Miểu: "Trong này có 3 hộp cơm, một hộp của em, 2 hộp để luân phiên đổi. Mỗi ngày em nấu cho tôi 2 hộp, hôm sau tôi rửa xong đưa lại là được, đỡ cho em phải rửa thêm. Hai hộp mới cũng đã rửa sạch rồi, cứ dùng luôn."

"Được."

Tôn Miểu lấy từ trong tủ ra hộp đựng canh, với 2 cái bánh kẹp thịt bò, định mở túi lấy hộp bên trong ra để xếp đồ vào, thì nghe Tô Thụy Hi nói: "Không cần lấy ra đâu, em đưa tôi cái túi ni lông là được, tôi lấy canh đi trước. Còn túi này em cầm luôn đi, đỡ tốn thời gian. Không phải em sắp dọn xe để về à?"

Tô Thụy Hi nói cũng có lý, Tôn Miểu gật đầu: "Ừm, em cũng chuẩn bị dọn về rồi."

Tô Thụy Hi quét mã QR, chuyển 50 tệ, rồi nói với Tôn Miểu: "Ừm, vậy em tranh thủ về sớm đi. Mai gặp ha."

Nói rồi cô quay người bỏ chạy luôn.