Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 32: Mua hộp đựng cơm trưa



Thật ra, ngay cả Tô Thụy Hi cũng không hiểu tại sao cô cứ hết lần này đến lần khác hỏi Tôn Miểu đang ăn gì. Có lẽ... đúng là vì thèm cơm trưa của Tôn Miểu thật.

Tay nghề nấu nướng của Tôn Miểu là điều không thể bàn cãi. Từ cơm chiên trứng lúc đầu, tới Mala xianggou sau này, rồi bây giờ là bánh kẹp thịt bò, món nào món nấy đều là hàng top.

Với trình độ đó, mấy món xào đơn giản chắc chắn không thể dở được.

Cái câu "Một pháp thông, vạn pháp thông" không phải nói suông. Biết chiên cơm trứng là nắm được kỹ thuật căn bản, độ lửa và gia vị; nấu lẩu cay thì phải xử lý đủ loại nguyên liệu; thịt bò tẩm ướp là một trong những phần quan trọng. Tích lũy từng đó, món bò xào của Tôn Miểu sao có thể không ngon?

Nấu lẩu cũng vậy. Hai loại nước lẩu cay và không cay, cô nàng đều nắm rất chắc. Thêm vài nguyên liệu như gà nguyên con, củ cải, bí đao... nêm nếm chút là thành món ngon.

Còn mấy món xào hằng ngày thì khỏi bàn, Tôn Miểu cảm thấy tay nghề hiện tại của cô nàng đã "nghiền nát" phiên bản trước kia không biết bao nhiêu lần rồi.

Thêm nữa, Tô Thụy Hi rất biết rõ món Tôn Miểu nấu hợp khẩu vị của cô. Trong tình huống như vậy mà nói là không muốn ăn, thì đúng là tự lừa mình dối người.

Mấy câu hỏi kiểu "vô tình" kia, đã là giới hạn cuối cùng của Tô Thụy Hi rồi. Chẳng lẽ lại trơ mặt nói thẳng với Tôn Miểu:

"Em đã thuận tay nấu canh cho tôi rồi, thì nấu cơm cũng tiện nấu thêm một phần cho tôi luôn không được sao?"

Không được, tuyệt đối không thể nói vậy.

Tô Thụy Hi quay lại văn phòng, ngồi xuống ghế tiếp khách, mở hộp cơm, lấy bánh kẹp thịt bò ra ăn. Bánh chưa bị nguội hẳn, vẫn còn âm ấm, cô thấy ăn luôn cũng được.

Hôm qua mua bánh về, cô hâm lại bằng lò vi sóng. Đúng như Tôn Miểu nói, hâm bằng lò vi sóng thì bánh sẽ mềm hơn, ăn vào thấy không giòn lắm.

Hôm nay bánh vẫn còn nóng, nên cô quyết định không hâm lại. Dù gì công ty cũng không có lò nướng hay nồi chiên không dầu, hâm bằng lò vi sóng sẽ ảnh hưởng đến vị ngon. Cô không vội ăn bánh, mà mở hộp canh ra trước. Hôm nay là canh nấm trà(*) và xương hầm, có thêm vài hạt kỷ tử làm điểm nhấn.

Nấm trà 茶树菇: phiên âm: chá shù gū là một loại nấm ăn được, còn được gọi là:

Nấm trà tân (Agrocybe Aegerita) hay nấm tràm (tên gọi phổ biến ở một số vùng, nhưng không chính xác về mặt phân loại) hay Nấm hương đồng bằng (một cách gọi khác).

Đặc điểm của nấm trà: Có thân dài, mảnh, màu trắng hoặc nâu nhạt. Mũ nấm nhỏ, màu nâu, hình dù, khi chín mũ xòe ra. Thường mọc trên gốc cây trà (chè) hoặc các loại gỗ mục. Hương vị thơm nhẹ,giòn khi nấu, thường dùng để nấu canh, hầm xương, xào.-

Giá trị dinh dưỡng:Giàu đạm thực vật, vitamin nhóm B, khoáng chất và chất xơ, được cho là giúp tăng sức đề kháng, hỗ trợ tiêu hóa, và giảm cholesterol.

Trên mặt Tô Thụy Hi thoáng hiện nụ cười, cô nhấp một ngụm đầu tiên. Hộp giữ nhiệt 50 tệ đúng là ổn thật, canh vẫn còn nóng, khiến cô rất hài lòng.

Văn phòng lúc nào cũng có sẵn đũa, Tô Thụy Hi gắp một cây nấm trà cho vào miệng, thấy cũng khá ngon. Không đến mức xuất sắc, nhưng nấm trà không bị khô, nhờ ngấm đầy nước dùng nên rất mọng. Vị hơi đắng nhẹ của nấm hòa quyện với chút ngọt ngọt của nước canh, ăn vào lại thấy ngon bất ngờ.

Dù không phải ngon nhất, cô từng ăn món nấm trà hầm vịt ở nhà hàng lớn, nấm ở đó mới gọi là ngon rớt cả lông mày nhưng khẩu vị của Tôn Miểu lại hợp với cô nhất. Cô không thích đồ ăn có vị quá nồng, mà món Tôn Miểu làm thì cái gì cũng vừa vặn.

Đúng lúc đó, trợ lý gõ cửa, cô cho vào.

Trợ lý chưa thấy người đã bắt đầu khuyên: "Sếp Tô, hôm nay cũng không bận lắm, chị không thể không ăn trưa được đâu. Dù không đói lắm thì cũng ăn chút cho có sức. Hay là để em gọi đồ ăn cho..." Chưa nói hết câu đã thấy Tô Thụy Hi ngồi húp canh ngon lành trên ghế sofa, bên cạnh là túi bánh rất quen mắt.

Ủa, túi bánh kẹp thịt bò kìa!

Lúc nghỉ trưa, cô ấy cũng vừa mới đi mua hai cái, một cay một không cay, ăn đến nỗi miệng đầy dầu.

Khoan đã, sáng nay hình như Tô Thụy Hi cũng ăn bánh kẹp? Lại còn hai cái? Lúc đó cô ấy còn thắc mắc liệu cô có ăn hết nổi không, ai ngờ ăn sạch không chừa miếng nào.

Nhưng mà... Tô Thụy Hi đi mua bánh hồi nào chứ?

Mới nãy cô ấy còn nghe mấy đồng nghiệp buôn chuyện ở phòng trà, nói bánh kẹp thịt bò dưới lầu đang siêu hot, tối qua với trưa nay đều có người không mua được. Tô Thụy Hi trưa nay thì ở lì trong văn phòng, chỉ mới bước ra có một chút.

Không lẽ? Không thể nào? Bánh người ta bán hết rồi cơ mà?

Trợ lý thoáng có ảo giác rằng Tô Thụy Hi có "người chạy bàn riêng". Chẳng lẽ cô nhờ người khác mua hộ? Thế thì vị trí trợ lý tổng giám này còn giữ được nữa không đây?

Đang lo lắng thì nghe Tô Thụy Hi lên tiếng: "Lát nữa em đi mua giùm tôi hai cái hộp giữ nhiệt, giống cái hộp này nè..." Cô chỉ vào hộp canh trước mặt, rồi đổi giọng: "Nhưng phải to hơn cái này một chút xíu."

Canh ít quá, ăn như gà mổ thóc chẳng đã gì cả.

Trợ lý vội ghi lại: "Dạ được, em sẽ đích thân đi mua."

Tô Thụy Hi gật đầu hài lòng, vẫn chưa hết chuyện:

"Lúc em về, thuận tay rửa luôn cái hộp này giùm tôi. Với lại mua thêm một cái túi đựng riêng cho nó, phải nhỏ nhắn xinh xinh, đừng để người ta nhìn cái là biết ngay trong đó đựng hộp cơm."

Cô giao việc khá chi tiết, trợ lý cũng hiểu ý ngay. Dù sao... tổng giám đốc đường đường là một người trọng sĩ diện, làm sao có thể lôi lôi kéo kéo một cái túi đựng hộp cơm đi khắp nơi được chứ?

Tô Thụy Hi là kiểu người rất giữ thể diện.

Trợ lý rụt rè giơ tay làm dấu OK, rồi nhanh chóng rút lui. Hành động rất nhanh, khi Tô Thụy Hi vừa ăn xong cơm trưa và xem tài liệu được một chút thì cô ấy đã quay lại. Mang theo hai hộp cơm mới và chiếc túi đựng như yêu cầu.

Tên chính thức của cái túi này là "túi đựng cơm bento", món đồ không thể thiếu của dân văn phòng. Giờ trên thị trường có đủ loại mẫu mã, kiểu dáng. Nhưng nói chung vẫn phải có lớp giữ nhiệt bằng giấy bạc, không gian đủ lớn, quai xách chắc chắn.

Đồ ăn vốn nặng, quai yếu một chút là đứt ngay. Ngoài ra túi cũng cần phải dễ làm sạch, vì lớp giấy bạc bên trong rất dễ hư nếu giặt quá nhiều, mà một khi hỏng thì hiệu quả giữ nhiệt giảm thấy rõ. Cho nên loại túi này thường rẻ, dơ thì lau, dơ quá thì vứt.

Chỉ là... túi cơm trưa của Tô Thụy Hi không hề rẻ. Khác hẳn mấy loại nhìn qua đã biết là túi đựng hộp cơm, cái này nhìn giống túi da thời trang loại nhỏ. Bên ngoài làm giả da cao cấp, chỉ cần lau bằng khăn ướt là sạch. Còn có thể đeo vai, mang ra đường chẳng ai nhìn ra là túi đựng cơm cả.

Tuy cái túi cơm này khiến Tô Thụy Hi không còn tay xách thêm túi nào khác, mà giá cũng chỉ vài trăm tệ, chẳng thể nào sánh với mấy cái túi nhỏ mười mấy, hai mươi mấy, thậm chí hàng trăm nghìn tệ mà cô vẫn thường xách. Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc nó dùng để đựng hộp cơm, chức năng "đè bẹp" cả đám túi hiệu kia, Tô Thụy Hi lập tức thấy... xách cái này cũng không có gì là vấn đề cả.

"Ừm, tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Trợ lý đưa cho cô xem hóa đơn thanh toán trên điện thoại, nhỏ giọng nói: "Của sếp là 980 tệ, còn 120 tệ phía sau là em tự mua hộp cơm cho mình."

Tô Thụy Hi bỗng hứng thú: "Hộp cơm em mua trông thế nào?"

Làm trợ lý cho Tô Thụy Hi bao nhiêu năm, cô ấy quá hiểu tính tình của sếp mình rồi. Hỏi câu này hoàn toàn không có mục đích gì sâu xa, đơn giản là tò mò thôi. Mà nếu không cho cô xem, lòng tò mò đó sẽ cứ thế mà lớn dần. Trái lại, nếu được xem rồi, thì cô sẽ thỏa mãn.

Vậy nên trợ lý dứt khoát đưa hộp cơm của mình ra.

Tô Thụy Hi nhìn xong, cảm thấy cũng được đấy chứ.

Hộp cơm chia 2 tầng, chất liệu tốt, có thể bỏ thẳng vào lò vi sóng. Cô nghĩ nghĩ, rồi đột nhiên nói: "Được đó, đưa cho tôi đi."

"...?"

Trợ lý ngơ ra, trước nay Tô Thụy Hi đâu có như vậy, cô chỉ ngó qua thôi, tuyệt đối không cướp của ai cả. Thế mà lần này, nhân lúc trợ lý còn đang ngơ ngác, cô đã vươn tay lấy hộp cơm về phía mình, còn chuyển tiền luôn: "1 ngàn mốt đúng không? Tôi chuyển cho em 1 ngàn rưỡi, tan làm em tự đi mua cái mới nhé."

Lương trợ lý tuy cao, nhưng tự dưng có thêm 400 tệ, ai mà không vui? Thế nên cô ấy cũng chẳng nghĩ vì sao sếp lại "giựt" hộp cơm của mình, chỉ vui vẻ nhận tiền.

Tô Thụy Hi kêu cô ấy rửa sạch hộp cơm trưa nay, trợ lý cũng đi làm ngay. Còn Tô Thụy Hi thì nhìn cái hộp cơm trên bàn, bắt đầu trăn trở: 'Làm sao để gợi ý với Tôn Miểu, nói với cô nàng làm thêm một phần đồ xào nhỏ cho mình đây?'

Câu hỏi này làm khó Tô Thụy Hi hơn cả đống kế hoạch trị giá cả tỷ đang nằm trên bàn chờ cô. Mở lời trực tiếp thì dễ bị từ chối; mà một khi đã bị từ chối, với tính cô thì chẳng đời nào nhắc lại lần hai; còn không nói thẳng, cứ vòng vo, cô lại thấy khó xử...

Trong lúc Tô Thụy Hi đang đau đầu suy nghĩ, thì bên phía Tôn Miểu đã bắt đầu nhào bột, chuẩn bị làm bánh kẹp thịt bò bán buổi tối. Cô nàng đợi ủ bột xong thì cho bánh vào chảo chiên, vừa chiên vừa cán bột, vừa gói nhân, cứ thế mà làm liên tục.

Hôm nay là 30/4, mai là kỳ nghỉ lễ 1/5, chắc chắn sẽ có không ít người tan ca sớm. Hôm qua lúc mấy anh chị dân văn phòng đi làm về, có nhiều người định mua bánh để mang đi ăn dọc đường, nhưng khi đó Tôn Miểu chưa làm xong, mà họ thì vội vã bắt xe, chẳng kịp chờ.

Rút kinh nghiệm từ hôm qua, hôm nay cô nàng tranh thủ làm bánh sớm.

Quả nhiên, khoảng 3 giờ là bắt đầu có người lục đục rời khỏi tòa văn phòng, thấy xe bánh của Tôn Miểu là rẽ ngay qua hỏi có bánh sẵn không.

Tôn Miểu đã chuẩn bị kỹ càng, lập tức trả lời: "Có nha, loại cay hay không cay đều có, 10 tệ một cái. Loại cay cũng chỉ hơi cay thôi, ai muốn ăn cay hơn thì có thể thêm satế."

Vì đã chiên sẵn rất nhiều, nên khách đến là có thể mua liền, không phải đợi, nhờ đó mà Tôn Miểu bán được kha khá. Nhưng đa phần mọi người chỉ mua 1 - 2 cái để ăn dọc đường, trừ những ai đi đường xa thì mới mua nhiều hơn.

Có một khách nữ, vừa tới là mua nguyên một mẻ.

Tôn Miểu không còn đủ bánh chiên sẵn, phải làm mới, nên hỏi khách có chờ được không.

"Không sao đâu, tôi còn lâu mới đi. Chị cứ từ từ làm."

Lúc chờ bánh, cô gái cũng tranh thủ trò chuyện: "Chị ơi, bánh của chị ngon thiệt đó, có điều hơi mắc. Tôi mua nhiều thế này không phải để ăn đâu, trên máy bay có suất ăn riêng rồi, không cần phải thêm đồ ăn."

"Tôi mua mấy cái này là để mang về cho ba mẹ ăn thử." Cô gái cười rất ấm áp: "Tôi muốn để họ cũng được nếm thử món ngon thế này."