Dưới góc nhìn bình thường, nhà của Tô Thụy Hi giàu đến thế, trên đời này còn món ngon nào mà cô chưa từng nếm qua chứ. Nhưng vấn đề là, ba Tô là kiểu người đầu óc toàn mơ mộng yêu đương, còn mẹ Tô thì một lòng tin rằng mình nấu ăn rất ngon. Thế nên từ nhỏ đến lớn, những món ăn mà Tô Thụy Hi ăn vào bụng, hầu như đều là "mỹ thực" do mẹ Tô nấu ra.
Sườn rang muối là một trong số ít những món mẹ Tô làm mà chưa bao giờ bị "thất thủ".
Nhưng bản thân Tô Thụy Hi lại không thích mùi vị rang muối cho lắm. Làm con gái của mẹ suốt 27 năm trời, vậy mà mẹ cô vẫn không nhận ra rằng, so với những món đậm vị, Tô Thụy Hi lại thích ăn mấy món thanh đạm kiểu cháo trắng, đồ ăn kèm đơn giản hơn.
Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng mẹ Tô có quá nhiều sáng tạo trong nấu nướng nên mới khiến Tô Thụy Hi thích món nhạt như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến tối phải về nhà ăn sườn rang muối là cô thấy dao động hẳn. Cô đảo mắt một cái, lại nhìn thấy phần cơm trưa Tôn Miểu chuẩn bị. Ngay khoảnh khắc đó, cô mới cảm thấy thế giới này cũng không đến nỗi đen tối như mình tưởng.
Tô Thụy Hi quyết định đi hâm lại phần cơm rồi mới bắt đầu ăn. Cô là người khá kỹ tính, phải hâm từng hộp một cho chỉn chu. Nhưng phòng trà riêng trong văn phòng cô chỉ có một lò vi sóng, nếu hâm từng hộp thì mất hơi nhiều thời gian, nên cô mang hộp cơm ra phòng trà, nơi nhân viên dùng chung.
Công ty cô không lớn cũng không nhỏ, có khoảng 150 người, thuê luôn hai tầng. Tầng này của cô có một phòng trà với 6 cái lò vi sóng, đủ cho cô dùng.
4 món mặn, một phần cơm, còn canh thì đựng trong hộp giữ nhiệt nên không cần hâm lại, tôm thì càng không cần. Thế là 4 cái lò vi sóng cùng lúc chạy lên, phát ra tiếng điện hoạt động è è. Sau khi hâm xong, Tô Thụy Hi cầm các hộp nhựa dùng một lần quay về văn phòng.
Cô đặt hộp cơm lên bàn trà trước ghế sofa, lấy đôi đũa đặt trong văn phòng ra chuẩn bị ăn. Thật ra cô muốn đổ hết các món ra từng tô riêng như ở nhà, nhưng đây là văn phòng, làm gì có nhiều chén đĩa như vậy, nên đành cho thẳng hộp vào lò quay luôn cho tiện.
Tô Thụy Hi nghĩ bụng, chắc phải kêu trợ lý mua sẵn vài bộ chén đũa đặt trong văn phòng, để lúc cần còn có cái mà dùng.
Nhìn hộp cơm bày ra trước mặt, Tô Thụy Hi thấy rất hài lòng. Cô biết đậu Hà Lan xào sẽ có vị thế nào, nhìn cách Tôn Miểu làm rất thanh đạm, gần như không thấy dầu mỡ, nhìn thôi đã cảm thấy ngon miệng rồi. Cô mở phần tôm, rồi mở luôn cả gói nước chấm đi kèm. Còn chưa kịp ăn thì điện thoại đã rung lên.
Cô cầm điện thoại lên xem thì thấy là tin nhắn của Tôn Miểu.
[Chị Tô ơi chị Tô! Quên nói với chị, tôm không cần hâm lại đâu, ăn nguội luôn! Chị hay đau bao tử mà, nên ăn vài miếng đồ nóng rồi ăn chút canh trước, xong hãy ăn tôm nha. Còn nước chấm thì chỉ để chấm thôi, đừng đổ thẳng vô tôm nha, ngâm lâu bị mặn đó!]
[Nãy em quên dặn chị, em xin lỗi xin lỗi!!]
Tô Thụy Hi chu môi nhẹ một cái, thiệt tình, Tôn Miểu coi cô là kiểu người gì vậy? Cô đâu có ngốc trong khoản kiến thức sống thường ngày, ai mà không biết tôm luộc hâm lại sẽ tanh chứ? Cô là người kén ăn đến mức nào chứ, những chuyện làm đồ ăn trở nên tanh hoặc có mùi là cô đều rõ ràng rành mạch!
Nên tất nhiên cô sẽ không làm mấy chuyện như vậy rồi.
Nhưng được người khác quan tâm, cảm giác cũng... không tệ chút nào. Tô Thụy Hi gõ lại tin nhắn trả lời Tôn Miểu: [Biết rồi, cảm ơn em.]
Vừa gửi xong, Tôn Miểu lập tức đáp lại bằng một sticker con thỏ dễ thương. Tô Thụy Hi thấy đáng yêu quá, không nhịn được mà bật cười khẽ. Sau đó Tôn Miểu không nhắn gì thêm, còn cô thì bắt đầu ăn. Làm đúng như lời Tôn Miểu dặn, cô ăn vài miếng cơm, rồi húp mấy ngụm canh.
Canh thì vẫn ngon như mọi khi, đến cơm trắng cũng ngon bất ngờ. Ngay khi vừa ăn một miếng, Tô Thụy Hi đã cảm thấy khác biệt, cô nhớ tới mùi vị của món cơm chiên trứng hôm trước. Chắc chắn Tôn Miểu không dùng loại gạo thượng hạng gì đâu, Tô Thụy Hi là kiểu người từng ăn không biết bao nhiêu loại gạo mắc tiền rồi.
Có loại còn là gạo cống(*), hạt căng bóng như ngọc trai, ăn vào đúng là tuyệt phẩm.
(*)Gạo cống (贡米 / 貢米) là một loại gạo đặc biệt, có nguồn gốc từ Trung Quốc thời phong kiến, dùng để dâng lên vua chúa, hoàng thất, vì thế gọi là "cống", nghĩa là "cống nạp". Đây không phải là một giống gạo cụ thể, mà là cách gọi để chỉ những loại gạo ngon nhất, chất lượng nhất, được tuyển chọn kỹ lưỡng từ nhiều vùng khác nhau, chỉ để cung cấp cho triều đình. Trong ngữ cảnh hiện đại hoặc tiểu thuyết, khi nói đến "gạo cống", người ta thường dùng để nhấn mạnh sự cao cấp, thượng hạng, kiểu như "gạo ngon nhất", "đẳng cấp quý tộc", thường để so sánh với những loại gạo phổ thông.
Loại gạo đó có sản lượng cực thấp, so với lúa lai thì đúng là cách biệt trời vực, hương vị dĩ nhiên cũng bỏ xa các loại gạo phổ thông. Còn loại mà Tôn Miểu dùng, chắc chắn là thứ mà siêu thị bán theo bao lớn mấy chục ký, giá 50, 100 tệ một bao 10 – 20kg.
Nhưng kỹ thuật nấu cơm của Tôn Miểu lại hoàn hảo đến mức hoàn toàn bù trừ được nhược điểm của gạo.
Cơm này rốt cuộc là nấu kiểu gì nhỉ... Tô Thụy Hi thật sự không hiểu. Cô nhìn kỹ lại, thấy hạt gạo không hề bóng dầu. Cô từng đọc tin tức trên mạng, nói rằng có một số quán cơm trong trung tâm thương mại, để làm cơm thơm hơn sẽ nhỏ vài giọt dầu vào khi nấu.
Loại cơm đó nhìn rất bắt mắt, ăn vào cũng béo béo thơm thơm.
Nhưng thật ra, cách đó là để che giấu việc họ dùng gạo cũ.
Tô Thụy Hi không thấy kiểu cơm ấy ngon chút nào, có mùi dầu, cô chỉ cần ăn một miếng là biết ngay. Nhưng rõ ràng, phần cơm hôm nay không hề như vậy. Cơm sạch sẽ, hạt gạo căng bóng ngậm nước, nhìn vào là thấy hấp dẫn.
Ăn thêm vài miếng mà vẫn không nghĩ ra nổi, nên thôi kệ. Cơm mềm vừa phải, không quá dẻo cũng chẳng bị cứng, hạt nào ra hạt nấy, ăn vào còn có mùi thơm đặc trưng của gạo. Thật khó tin là từ loại gạo phổ thông mà có thể nấu ra cơm ngon đến vậy, nếu dùng loại gạo nhà Tô Thụy Hi hay ăn thì chắc chắn phải ngon đến mức "thăng thiên".
Ăn xong cơm và canh, Tô Thụy Hi càng mong đợi mấy món mặn tiếp theo. Cô biết đôi khi việc nâng kỳ vọng quá cao là không tốt, vì sẽ dễ thất vọng. Nhưng chỉ cần nghĩ người nấu là Tôn Miểu, cô lại thấy biết đâu kỳ vọng cao cũng không uổng phí.
Tô Thụy Hi đặc biệt tò mò về món tôm, thấy tôm đã được lột sẵn. Cô có chút e dè, vì không thích tôm đông lạnh, tôm đông lạnh vừa tanh vừa nhạt. Cô gắp một con chưa chấm nước sốt ăn thử, thấy thịt chắc, tươi ngon, chỉ là... không có vị gì hết.
Bảo sao Tôn Miểu lại chuẩn bị riêng nước chấm, thì ra là vậy.
Chỉ với một miếng, cô đã nhận ra đây tuyệt đối không phải tôm đông lạnh, mà là tôm tươi được lột riêng từng con một. Tô Thụy Hi hơi sững người. Cô không biết hoàn cảnh gia đình Tôn Miểu cụ thể ra sao, nhưng nhìn cách cô nàng "tiết kiệm từng đồng" thì chắc chắn không giàu có, càng không thể nào có người giúp việc lột tôm cho.
Nói cách khác, mớ tôm này là do Tôn Miểu tự tay bóc từng con.
Biết được điều này, trong lòng Tô Thụy Hi bất giác dâng lên một tia vui mừng khó tả.
Cô còn âm thầm thở phào, tôm do Tôn Miểu lột thì không cần lo về vấn đề vệ sinh nữa rồi. Tôn Miểu là người rất sạch sẽ, lại còn cực kỳ chú ý vệ sinh ăn uống, không thể nào để tay bẩn mà lột tôm được.
Tô Thụy Hi lại gắp thêm một con, nhúng vào nước chấm rồi ăn thử. Vừa đưa vào miệng, mắt cô sáng rực lên. Không hề có mùi tanh, chỉ còn lại vị ngọt thanh đặc trưng của thịt tôm, hòa quyện với vị mặn nhẹ của nước tương, hương thơm của hành lá, thêm chút nồng của tỏi băm, khiến con tôm nhạt nhẽo ban nãy ngay lập tức bùng nổ trong khoang miệng.
Hương vị không hề nồng, độ cay của tỏi cũng khác hoàn toàn so với ớt, là kiểu cô có thể chấp nhận được. Ăn vào một miếng, chỉ thấy đúng chuẩn khẩu vị của mình.
Tô Thụy Hi chắc chắn rằng mình đã từng ăn qua những món tôm luộc ngon hơn, ít nhất về mặt nguyên liệu thì con tôm này là loại tôm thẻ bình thường. Nhưng chưa từng có phần tôm luộc nào... lại hợp khẩu vị cô đến mức này, như thể là món được chế biến riêng cho cô vậy.
Món đậu Hà Lan cũng không làm cô thất vọng, vị thanh nhẹ nhưng không nhạt nhẽo, vị mặn và ngọt hoà quyện vừa đủ. Mà cái trứng ốp la mới đúng là tuyệt phẩm, không hề nhiều dầu nhưng lại chiên rất đẹp mắt. Viền trứng hơi giòn, lòng trắng ở giữa lại mềm mại, còn phần lòng đỏ thì vẫn còn lòng đào.
Cũng không hẳn là lòng đào hoàn toàn, một bên đã chín, còn một bên vẫn hơi lỏng nhẹ. Thời gian hâm trong lò vi sóng không lâu nên phần lòng đỏ ấy vẫn còn ấm nóng, viền ngoài cũng nóng, nhưng lại không bị chín quá.
Gia vị thì cực kỳ đơn giản, chỉ rắc chút ít muối. Suốt bao năm làm con gái của mẹ mình, Tô Thụy Hi chưa từng thấy ai nêm muối như cách của Tôn Miểu, muối không mặn mà lại rắc đều đến khó tin, miếng nào ăn vào cũng vừa vặn.
Khi trộn chung với cơm, hương vị ấy hoàn toàn không thua kém gì cơm chiên trứng, thậm chí còn có nét riêng biệt.
Tô Thụy Hi ăn trong vui vẻ, đến mức trong khoảnh khắc đã quên mất mình đang ở đâu. Mãi đến khi cửa văn phòng bị đẩy ra, cô mới giật mình nhận ra có người bước vào.
Khoảnh khắc kế tiếp, ánh mắt cô chạm phải trợ lý của mình.
"Sếp Tô? Sao chị lại ở công ty?"
"..." Tô Thụy Hi mặt không đỏ tim không đập mạnh, nói dối tỉnh rụi, y hệt lần trước lừa mẹ của Chu Linh: "Tôi còn chút công việc chưa xử lý xong, nên quay lại làm cho xong."
Trợ lý tin liền, vì trong mắt cô ấy, Tô Thụy Hi là kiểu người "nghiện việc có chứng nhận quốc gia".
Cô trợ lý gật đầu: "Ra là vậy."
Tô Thụy Hi lại hỏi ngược: "Còn em thì sao? Tự nhiên chạy đến công ty làm gì?"
"Em đang ở nhà thì nhận được tin từ phía đối tác, có một tập tài liệu còn ở công ty. Em quay lại gửi cho họ."
Tô Thụy Hi gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với tinh thần làm việc của trợ lý, còn dặn cô ấy nộp đơn xin tăng ca hôm nay, nói với bộ phận nhân sự tính theo chế độ lương gấp ba cho ngày nghỉ.
Những lời cô nói khiến trợ lý nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ, chỉ tiếc là... cái ánh sáng lấp lánh ấy bị cái tô cơm trên tay cô giảm đi vài phần. Ánh mắt trợ lý vô thức dừng lại trên cái tô, thấy Tô Thụy Hi có vẻ chột dạ mà co người lại.
Cô trợ lý thuận miệng hỏi: "Sếp Tô, chị đang ăn gì vậy ạ?"
Khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, cô ấy đã kịp nhìn thấy biểu cảm "ăn cơm vui vẻ như mở hội" của Tô Thụy Hi, điều này khiến cô ấy vô cùng ngạc nhiên. Vì Tô Thụy Hi là người cực kỳ kén ăn.
Trên đời này chắc không có ai kén ăn như cô đâu. Dù cho cô có điều kiện để kén thật đấy, nhưng vẫn thấy quá mức! Cái tiệm cao cấp Viên Phúc Lâu, nơi mà cả giới nhà giàu đều biết tiếng, còn nổi tiếng có bếp trưởng từng làm ngự trù thời xưa, Tô Thụy Hi cũng chẳng thèm ăn. Trợ lý thường xuyên đặt đồ ăn ở đó cho cô, vậy mà cô vẫn chẳng buồn động đũa.
Thậm chí trợ lý đã từng nghĩ, chắc trên đời này không còn món gì có thể khiến Tô Thụy Hi thấy ngon miệng nữa rồi. Thế mà hôm nay, lại tận mắt thấy cô ăn đến mức ánh mắt rạng rỡ như vừa trúng số.
Điều này khiến cô ấy không kiềm được sự tò mò, buộc miệng hỏi.
Tô Thụy Hi đáp tỉnh bơ: "Không có gì, chỉ là mấy món xào đơn giản thôi."
"Món xào gì cơ?"
"Tôm luộc, đậu Hà Lan xào, cải thìa xào, trứng ốp la. Có thêm canh nữa."
"...Ồ."
Trợ lý vẫn dán mắt nhìn cái tô trong tay Tô Thụy Hi, nhưng cô chẳng hề có ý định mời cô ấy nếm thử. Không hiểu sao cô bỗng nhớ đến đoạn trò chuyện của mình với Tôn Miểu lúc nãy.
Ừm... cũng khá giống nhau.