Khi Tô Thụy Hi đang ngồi làm việc trong văn phòng, thì ở dưới lầu, Tôn Miểu lại đang ngồi chơi điện thoại. Mãi đến 10 giờ rưỡi, cô gái hiphop mới lò dò tới nơi. Cô ấy không như Tô Thụy Hi nói, "chỉ nói chơi, chưa chắc đã đến", nhưng lại cũng đúng y như lời Tô Thụy Hi nói: "Sau 19 giờ mới tính là buổi sáng".
Lần này cô ấy không đậu xe ở trung tâm thương mại gần đó mà lái thẳng đến ngay trước mặt Tôn Miểu. Hôm nay lại không chạy chiếc siêu xe hào nhoáng kia, mà đổi sang lái một chiếc xe camping. Mà lại là loại xe đầu kéo, đầu xe là một chiếc bán tải.
Hai chiếc xe cộng lại, Tôn Miểu nhìn mà không dám nghĩ tới giá sẽ là bao nhiêu.
Cô gái hiphop ngồi ở ghế phụ phía trước, bước xuống xe cái rụp. Mắt Tôn Miểu tinh lắm, vừa nhìn đã thấy người ngồi ở ghế lái cũng là một cô gái, ăn mặc rất "ya-bi" (kiểu thời trang Nhật pha retro cá tính). Đúng là, "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", chẳng sai chút nào.
Hôm nay cô gái hiphop có vẻ nghiêm chỉnh hơn, mặc quần dài, nhưng lại là kiểu quần bó sát cực kỳ ôm, hoàn hảo khoe ra đường cong đôi chân. Phía trên thì lại tiết chế, chỉ mặc độc một cái áo hai dây đen, cả hai tay đều đeo đầy phụ kiện lấp lánh.
Vừa nhảy xuống xe, cô gái ở ghế lái liền bắt đầu làu bàu: "Tôi thật không hiểu cái bánh kẹp thịt bò này có gì mà ngon dữ vậy, đến nỗi phải đi đường vòng tới đây mua. Cậu có biết ở đây cách xa lối vào đường cao tốc cỡ nào không? Hôm nay kiểu gì cũng kẹt xe! Nếu không ngon, tôi vặn đầu cậu xuống cho coi!"
Phía sau xe còn có một nam một nữ, chàng trai cũng nhảy xuống theo: "Thôi mà, đừng chửi nữa. Tụi mình mang cả xe camping ra đây chẳng phải để tiện khi kẹt xe đó sao? Từ ngày cô chủ chuyển sang bán bánh kẹp thịt bò, tôi cũng chưa từng ăn thử, nên xuống xem sao."
"Cậu là đàn ông, kẹt xe cũng không được chui vô xe camping, cứ ngủ trong xe bán tải cho tôi!" Chàng trai lên tiếng nói giúp cô gái hiphop, cô ấy cũng không hề nể mặt, còn lườm cho một cái rồi cấm anh chàng bước lên xe camping.
Tôn Miểu nhìn thoáng qua, cũng là người quen, một cậu công tử trong khu chung cư, bạn của cô gái hiphop. Hai người tiến lại gần, cô gái hiphop mở lời trước:
"Cô chủ nhỏ, 2 mẻ bánh của tôi chuẩn bị xong chưa?"
Tôn Miểu chớp mắt: "Chưa đâu, mới làm được 8 cái thôi. Để tôi làm thêm một mẻ nữa."
Cô gái hiphop giận nói: "Ủa là sao? Hôm qua tôi nói sáng nay sẽ ghé mua 2 mẻ mà, sao cô không làm sẵn cho tôi?"
"Cô nói sáng nay mấy giờ ghé?"
"Sáng nay chứ còn gì nữa."
Tôn Miểu nhe răng cười, ánh mắt sáng rỡ: "Đúng rồi đó, mà giờ đã hơn 10 giờ rưỡi, tôi tưởng cô không đến nên không làm."
"......" Cô gái hiphop cứng họng. Quả thật, Tôn Miểu nói quá đúng. Ai lại coi 10 giờ rưỡi là "sáng" nữa chứ, sắp 11 giờ, gần trưa luôn rồi.
Cô gái hiphop không thèm tranh cãi nữa, xua tay: "Cho tôi 8 cái trước, rồi làm thêm 2 mẻ tôi gói mang đi."
Tôn Miểu lẹ làng gói 8 cái bánh đưa cho cô ấy, sau đó bắt đầu làm thêm. Cô gái hiphop nhận được bánh, chia cho hai cô bạn ngồi trên xe. Cô gái ya-bi ở ghế lái vẫn đang cằn nhằn, thì bị cô gái hiphop nhét luôn cái bánh vô miệng: "Nhiều chuyện quá, ăn đi!"
Ngay khoảnh khắc bánh kẹp thịt bò lọt vào miệng cô gái ya-bi, cả thế giới như yên tĩnh lại.
Anh chàng kia vẫn còn đang đứng trước quầy của Tôn Miểu, vẻ mặt khó hiểu: "Cô chủ nhỏ, sao cô không bán Mala xianggou ở trước cổng khu chúng tôi nữa vậy? Bảo vệ làm khó cô hả? Tôi viết đơn khiếu nại, bảo công ty quản lý thay bảo vệ khác cho cô về bán lại! Không có Mala xianggou của cô, sao tôi sống nổi chứ!"
"Cho dù cô không bán ở cổng khu nhà tôi, thì bán ở chỗ khác cũng vẫn có thể bán Mala xianggou mà. Cô không biết đâu, tôi ngày đêm nhớ món đó..." Thấy cô gái hiphop đi lại gần, anh ấy kéo cô ấy vào hùa: "Cậu cũng mê món Mala xianggou cô chủ nhỏ nhất mà đúng không? Sao bây giờ lại phản bội, chuyển qua ăn bánh kẹp thịt bò rồi hả? Cái bánh này ngon gì mà ngon, sao sánh nổi với Mala xianggou chứ?"
Cô gái hiphop chẳng buồn đôi co, nhét luôn cái bánh vô miệng anh ấy.
Ngay khoảnh khắc đó, anh chàng cũng im bặt. Tròn mắt ngạc nhiên, như không tin nổi thứ vừa ăn ngon đến vậy. Còn bán tín bán nghi cắn thêm vài miếng, rồi nhanh như chớp, ăn hết sạch cái bánh.
Là người ăn cuối, nhưng lại ăn nhanh nhất. Ăn xong, còn đòi cô gái hiphop thêm cái nữa. Lại ăn sạch.
2 cái bánh vào bụng, vẫn chưa thỏa mãn, anh ấy còn định xin cái thứ ba.
"Biến." Đây là từ duy nhất cô gái hiphop đáp lại chàng trai phú nhị đại.
"Không phải cậu là tín đồ trung thành của Mala xianggou sao? Sao giờ quay sang bánh kẹp thịt bò chi?" Cô gái hiphop dùng chính lời của anh ấy để phản kích. Anh chàng mặt dày cười hề hề: "Tôi là tín đồ trung thành của cô chủ nhỏ. Không ngờ bánh này cũng ngon cỡ đó. Còn không? Cho tôi thêm cái nữa đi."
"Biến." Cô gái hiphop lại la làng.
Anh ấy đành quay sang Tôn Miểu: "Cô chủ nhỏ, cho tôi một mẻ luôn!"
"Vậy thì phải đợi chút nha, hai mẻ này là của cô ấy, làm xong rồi tôi mới làm cho anh."
Đang nói, 2 cô gái còn lại cũng xuống xe, vừa xuống đã nói: "Cô chủ nhỏ, cho tôi một mẻ nữa!"
Cô gái hiphop trừng mắt: "Gì vậy trời, thêm 2 người nữa hả!" Cô ấy túm lấy cô bạn ya-bi: "Nè nè, mới nãy không phải còn hối tôi lên cao tốc sao? Giờ không sợ kẹt xe nữa hả?!"
Cô gái ya-bi chẳng buồn đáp lại: "Tôi còn chưa tính sổ với cậu đó. Có đồ ngon vậy mà giấu kỹ, ăn một mình không rủ ai hết. Nếu không phải hôm nay đi chơi, tụi này còn chẳng biết có bánh này."
"Đúng đó đúng đó!"
Bị cả đám bạn vây công, cô gái hiphop có chút chột dạ.
Cả 4 người tụ tập trước quầy, vừa trò chuyện vừa chờ Tôn Miểu làm bánh. Ban nãy đã bán 8 cái, giờ lại thêm năm mẻ nữa, sáng nay Tôn Miểu bán cũng được kha khá. Từ hơn 10 giờ rưỡi đến tận 11 giờ rưỡi, năm mẻ bánh mới làm xong.
Tôn Miểu gói xong hết, rồi để cho anh chàng phú nhị đại chạy đi chạy lại mang từng phần lên xe. Đến lúc này, Tôn Miểu mới hiểu ra tại sao 3 cô gái ra ngoài chơi lại phải mang theo một tên con trai, là để làm "nhân viên khuân vác" chuyên dụng.
Làm xong 5 mẻ, cô gái hiphop quét mã trả tiền cái rụp, 600 tệ: "Đi nha, đợi tôi về rồi lại tới mua tiếp!"
3 người bạn cũng rối rít hùa theo: "Tôi nữa! Tôi nữa! Lần sau tôi cũng tới!"
Tôn Miểu vẫy tay tạm biệt, nhìn cả đám vèo cái lái xe đi mất. Vì muốn ăn bánh mà phải trả thêm một cái giá nữa, tiền phạt đậu xe trái phép. Cảnh sát giao thông đến dán biên bản ngay trước mặt họ, mà đám tiểu thư công tử ấy lười chẳng thèm nhúc nhích.
10 phút sau, cảnh sát quay lại, dán luôn giấy phạt.
50 tệ bay cái vèo, nếu là Tôn Miểu chắc tức muốn khóc.
Nhưng chỉ có họ thôi, não đơn giản, tiền nhiều.
Đáng! Đúng là phải phạt, phạt cho đau ví!
Sau khi 4 người họ đi rồi, Tôn Miểu lại ngồi xuống chỗ. Cả sáng bận rộn, thu về được 700 tệ, cô nàng thấy vậy là ổn rồi. Ít nhất hôm nay đã hoàn vốn. Nếu chiều bán thêm được nữa là lời lút cán.
Tới 12 giờ, Tôn Miểu thấy Tô Thụy Hi từ trong tòa nhà đi xuống. Cô nàng cứ tưởng Tô Thụy Hi có chuyện gì, ai dè thấy cô đi thẳng về phía mình, Tôn Miểu hơi bất ngờ, nhưng vẫn đứng dậy chào.
Tô Thụy Hi đi tới, vẫn như cũ: "2 cái bánh kẹp thịt bò."
Tôn Miểu hơi ngạc nhiên: "Chị Tô, không phải sáng nay có cơm hộp sao... sao chị còn ăn bánh nữa, ăn nổi không vậy?"
Nói tới đây, Tôn Miểu thấy Tô Thụy Hi sững người, rồi mặt đỏ lên, rõ ràng là quên béng vụ cơm hộp, cô chỉ theo thói quen đi xuống mua bánh thôi.
Bị vạch trần rồi, Tô Thụy Hi vội chữa thẹn: "Không phải mua cho tôi, tôi mua giùm người khác."
Tôn Miểu "à" một tiếng, rồi nói: "Chị Tô, giờ chưa có bánh sẵn đâu, phải làm mới, chị chờ chút nha?"
"Được."
Tô Thụy Hi thấy Tôn Miểu định chiên hai cái, nghĩ nghĩ rồi dứt khoát kêu cô nàng làm luôn nguyên một mẻ, mang về hết cho tiện.
Dù gì cũng phải giả bộ mua giùm người khác, thì giả cho tới nơi tới chốn, chứ chỉ mua 2 cái thôi, nhìn kiểu gì cũng giống cô muốn ăn.
Dĩ nhiên là Tôn Miểu không có ý kiến gì, khách mua càng nhiều thì cô nàng càng vui. Giữa chừng lúc chiên bánh có chút thời gian rảnh, cô nàng bèn lấy cái hộp canh còn lại trong tủ ra:
"Chị Tô, chị mang luôn phần canh này về đi. Em cũng quên mất là chị có thể lấy luôn một lần. Tối nay hâm nóng lại bánh kẹp thịt bò là ăn được rồi, khỏi mất công chạy thêm một chuyến nữa."
Tô Thụy Hi nghe vậy thấy cũng hợp lý, như vậy ăn xong cơm trưa là có thể về nhà luôn.
Cô gật đầu nhận lấy hộp canh, chờ thêm một lúc, mẻ bánh ra lò, cô gom hết mang đi. Trước khi đi, Tôn Miểu hỏi:
"Chị Tô, ngày mai chị có ghé nữa không?"
Tô Thụy Hi cũng không chắc. Cô muốn ăn thật đó, nhưng nghĩ lại cũng chẳng cần tự chạy ra đây, kêu người mua hộ là được rồi... Tuy từng nghi ngờ mấy anh mua hộ ăn vụng bánh của cô, nhưng mà nghĩ kỹ thì người ta làm nghề chuyên nghiệp, ai lại làm mấy chuyện kỳ cục vậy!
Giờ muốn mua gì cũng dễ, có mua hộ thì tiện đủ đường, không nhất thiết phải tự đến.
Nhưng đúng lúc cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Tôn Miểu. Đôi mắt kia long lanh như nước, sáng rỡ lại có chút mong chờ, khoảnh khắc đó Tô Thụy Hi bỗng không thể nào nói ra được những lời như "không tới", "không chắc", hay "để xem đã".
Mấy lời định nói cứ nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng lại thành:
"Chắc... chắc là ngày mai tôi sẽ tới."
Nói xong, Tô Thụy Hi lại vội vàng rời đi, lúc bóng lưng khuất dần kia, không hiểu sao lại mang theo chút dáng vẻ lúng túng như tối qua.
Cô trở lại văn phòng, để hộp bánh sang một bên, định bụng đi hâm cơm trưa. Ai ngờ đúng lúc đó lại nhận được điện thoại của mẹ:
"Hi Hi à, sao hôm nay con không về nhà vậy?"
Tô Thụy Hi nhìn cái văn phòng trống không, mặt không đổi sắc mà nói dối:
"Hôm nay còn chút việc chưa xong, con phải tăng ca ở công ty."
"Tối nay con có về ăn cơm không? Mẹ làm món sườn rang muối mà con thích nhất nè."
Thật ra cô cũng không thích món đó tới mức vậy, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột nấu, cô không nỡ thẳng thừng chê dở. Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời:
"Dạ, con sẽ về ăn."
Hai mẹ con lại nói thêm đôi câu nữa rồi mới cúp máy.
Tô Thụy Hi liếc nhìn bánh kẹp thịt bò mình mua, đưa ra một quyết định:
Tối nay nhất định phải ăn cái này!
Cơm nhà thì... thôi miễn!