Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 38: Thật sự là cô à



Tô Thụy Hi không có ý định mời trợ lý ăn chung, trợ lý cũng không hỏi thêm, định rời đi để tiếp tục công việc của mình. Nhưng đúng lúc đó, Tô Thụy Hi gọi cô ấy lại. Trợ lý thề là, bản thân tuyệt đối không có tí xíu nào hy vọng rằng Tô Thụy Hi sẽ mời mình ăn đâu.

Chỉ là khi quay đầu lại, cô ấy nghe thấy Tô Thụy Hi nói:

"Em đã đến rồi thì tiện thể rửa giùm tôi cái chén nhé."

"...Vâng ạ."

Trợ lý đành nhịn xuống, ai kêu Tô Thụy Hi trả lương cao làm chi.

Chỉ cần lương đủ hấp dẫn, làm gì cũng được, trợ lý hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

Trong khi Tô Thụy Hi đang ăn trưa trên lầu, thì Tôn Miểu cũng đang ăn trưa của mình ở dưới lầu. Vẫn là cái hộp cơm giữ nhiệt quen thuộc, thiết kế hai tầng, riêng món tôm thì đựng riêng. Đồ ăn của cô nàng thì đơn giản hơn hẳn, chỉ túm đại một cái túi ni lông đựng vào là xong.

Cô nàng đang ăn được nửa chừng thì có người đến hỏi mua bánh kẹp thịt bò. Tôn Miểu đứng dậy, thu hộp cơm lại trước rồi mới báo giá cho khách.

"10 tệ một cái..." Vẫn là câu nói quen thuộc. Người đàn ông đó vừa nghe đến giá đã thốt lên: "Hả? Mắc vậy á? Ở trung tâm thương mại chắc còn rẻ hơn!"

Dù bị nói như thế, Tôn Miểu chẳng hề tức giận, vẫn cười tươi trả lời:

"Nguyên liệu của tôi rất chất lượng, đảm bảo ăn ngon, đáng đồng tiền lắm."

Người đó lắc đầu: "Tôi thà xuống trung tâm thương mại ăn còn hơn."

Tôn Miểu không đáp thêm câu nào, chỉ chờ người đó rời đi rồi tiếp tục ăn phần cơm của mình. Hệ Thống thì bắt đầu càm ràm trong đầu cô nàng:

[Kêu anh ta đi trung tâm thương mại mà mua! Nếu 10 tệ mà mua được cái bánh kẹp thịt bò chất lượng như bên mình, tôi ăn cái bánh đó luôn cho cô coi!]

"Tôi nghĩ cậu chỉ muốn kiếm cớ ăn chùa thôi."

Sau khi ăn xong, Tôn Miểu tráng sơ hộp cơm, vứt rác vào thùng, rồi đậy nắp lại. Cô nàng hơi lo lắng:

"Trời sắp nóng rồi, cái thùng rác để ngay xe bán hàng như vậy, không biết có bốc mùi hôi không nữa?"

[Cô lo gì mấy chuyện đó, thùng rác này là sản phẩm do tôi chế tạo mà! Yên tâm đi, bên dưới có cơ chế phân giải mùi hôi, không nặng mùi đâu. Nếu cô vẫn thấy khó chịu thì đem theo hai cái túi rác, xong buổi trưa thì buộc chặt lại, để xuống đáy, đảm bảo không mùi gì có thể tràn ra được.]

[Vả lại, thùng rác của tôi còn có chức năng tự làm sạch. Quan trọng là không dính dơ, tối về cô chỉ cần xả nước sơ là xong, bên trong sạch bong sáng bóng luôn!]

"Mi nói cũng có lý ha."

Nghe vậy, Tôn Miểu yên tâm hơn, không nghĩ thêm nữa.

Ăn xong thì mới hơn 12 giờ rưỡi, Tôn Miểu thấy hơi rảnh, nên ngồi chơi điện thoại. Ai ngờ mới đến 12 giờ 45 thì đã có khách, mà còn là người quen.

Là Chu Linh và mẹ của cô bé.

Hai người xuống xe, tài xế vẫn ngồi trong xe không xuống. Chu Linh bước đi rất nhẹ nhàng, vui vẻ chạy về phía Tôn Miểu, mẹ cô bé theo sau, vừa đi vừa nhắc: "Đi từ từ thôi con."

Chỉ cần nhìn dáng hai mẹ con sóng vai bước tới, Tôn Miểu đã biết, chắc chắn mối quan hệ giữa họ đã dịu đi không ít.

Chu Linh đến gần, cười tươi như hoa:

"Chị chủ ơi, em đến mua bánh kẹp thịt bò đây!"

"Được, 10 tệ một cái. Có cay và không cay, em muốn mấy cái?"

"Vị cay có cay nhiều không chị?"

"Không cay lắm đâu, chỉ hơi cay nhẹ thôi. Nếu em thích cay hơn thì có thể cho thêm satế."

Dù nói thế, nhưng Tôn Miểu biết cô bé này chắc chắn sẽ không xin thêm satế đâu. Chu Linh là người địa phương, mà người vùng này ít ăn cay, cùng lắm là ăn chút xíu cay nhẹ. Trước đó cô bé từng thử ăn lẩu cay nhẹ, cảm thấy mình ăn được, lần này nói luôn:

"Vậy lấy cho em 2 cái cay nha!"

Mẹ Chu Linh vừa đi tới, nghe rõ hai người nói chuyện:

"Trời, sao con lại ăn cay vậy, coi chừng viêm họng! Hay là lấy loại không cay đi."

Chu Linh bĩu môi, làm nũng:

"Mẹ~~!"

Mẹ cô bé đành chịu thua, chỉ đành nói:

"Thôi thì lấy 1 cái cay, hai mẹ con chia nhau ăn."

"Dạ!"

Cuối cùng hai mẹ con mua một mẻ bánh, 9 cái không cay, 1 cái cay.

Khi Tôn Miểu đang chiên bánh, Chu Linh còn thủ thỉ:

"Em thấy chị đăng lên vòng bạn bè, nên đòi mẹ đưa đến đây. Thật ra mẹ em cũng muốn ăn lắm, chỉ là ngại không chịu nói."

Bị con gái vạch trần, mẹ Chu Linh hơi lúng túng, giơ tay đấm nhẹ vào vai cô bé:

"Chuyện này mà con cũng nói ra hả?"

Cú đấm không mạnh, Chu Linh chỉ cười khúc khích coi như không có gì:

"Cháu gái nhà bà Lý còn chưa biết chị dọn qua đây bán bánh đâu. Con bé đó kén ăn lắm, hôm chị nghỉ bán lẩu là hôm sau nó khóc khàn cả giọng luôn. Bà Lý sốt ruột muốn chết, mẹ em cũng không biết. Sáng nay ra ngoài gặp bà ấy, nói chuyện một hồi thì hai bà cháu mới biết chuyện chị bán bánh ở đây."

"Em có nói là chị không bán lẩu nữa, con bé lại khóc tiếp. Em nói sẽ mua về cho nó 2 cái bánh kẹp thịt bò, vậy mà nó còn gào lên kêu không thèm bánh, chỉ muốn ăn lẩu!"

Nghe cô bé nói chuyện, khóe mắt đuôi mày Tôn Miểu cũng cong lên theo.

"Hì hì, lát nữa em sẽ đưa cho con bé 2 cái bánh, nếu nó còn đòi nữa, em sẽ hỏi nó muốn ăn bánh hay ăn lẩu cay. Đến lúc đó mà nó vẫn còn đòi, em sẽ nói hết rồi. Biết đâu con nhóc đó lại khóc um lên nữa."

Chu Linh bây giờ đúng là đã khác hẳn trước kia. Lúc mới gặp, cô bé cứ rụt rè co ro, nhìn mà thấy thương. Tôn Miểu chỉ cần nhìn qua là biết tâm trạng cô bé tệ đến mức nào. Nhưng giờ thì sao, Chu Linh không chỉ nói cười vui vẻ, còn biết đùa giỡn, trêu chọc người khác nữa chứ.

Dù Tôn Miểu không đáp lại, nhìn qua thì có vẻ rất lạnh lùng. Nhưng khí chất quanh cô nàng lại không hề xa cách. Dù cô nàng không nói gì, nhưng dáng vẻ tươi cười hiền hòa ấy cũng đủ khiến người ta cảm thấy dễ chịu, ấm áp. Có lẽ cũng vì thế mà nhiều khách mới dám tự nhiên kể đủ điều, mặc cho cô nàng chẳng đáp lấy một câu.

Một mẻ bánh vừa được chiên xong, Tôn Miểu phân loại kỹ càng rồi gói lại cho khách. Cô nàng còn lục trong túi lấy ra một viên kẹo trần bì:

"Bánh kẹp thịt bò khá mặn và béo, đừng ăn nhiều quá trong một lúc. Ăn xong mà thấy hơi ngấy thì ngậm viên này vào cho đỡ."

Chu Linh quay đầu nhìn mẹ mình một cái. Bình thường mẹ cô bé không cho ăn mấy loại kẹo rẻ tiền thế này. Nhưng lần này, bà ấy lại mỉm cười gật đầu. Có lẽ vì những suy nghĩ cố chấp đã dần được gỡ bỏ, mẹ Chu Linh đang nhìn nhận lại mối quan hệ giữa bà ấy và con gái theo một góc độ hoàn toàn khác.

Dạo gần đây, hai mẹ con họ trở nên thân thiết hơn hẳn, cũng là nhờ vào nỗ lực từ cả hai phía. Mẹ Chu Linh còn âm thầm xem không ít video về cách giao tiếp với giới trẻ.

Chu Linh nhận lấy viên kẹo, gương mặt rạng rỡ hẳn lên:

"Chờ đến đợt nghỉ tiếp theo, em lại tới mua bánh nha chị!"

Tôn Miểu nhìn sang mẹ Chu Linh:

"Chị cũng có thể tới mua mà, mang về ăn tối cũng được. Dùng nồi chiên không dầu hâm lại là ngon nhất, chứ dùng lò vi sóng thì vỏ bánh dễ bị nhão mềm lắm."

Mẹ Chu Linh cũng không phải người ngốc, vừa nghe là hiểu ngay Tôn Miểu đang "nhắc nhẹ" mình. Nên bà ấy cũng nhanh chóng nắm lấy cơ hội này để vun đắp thêm tình cảm mẹ con:

"Phải rồi, đợt này được nghỉ 3 ngày, mỗi ngày mẹ sẽ đưa con đến đây ăn!"

Chu Linh cười tươi rói, hai mẹ con chào tạm biệt Tôn Miểu rồi cùng nhau bước vào trung tâm thương mại bên cạnh dạo chơi.

Đợi hai người đi rồi, Tôn Miểu lại nghĩ, có người thân tốt biết bao. Dù đôi lúc có mâu thuẫn, chỉ cần bản chất vẫn còn tốt thì cuối cùng cũng sẽ quay về con đường đúng đắn.

Bản thân cô nàng chưa từng trải qua cảm giác được ở trong một gia đình thật sự, thế nên mới luôn khao khát có người thân bên cạnh.

Buổi chiều, Tôn Miểu cứ ngỡ mình sẽ rảnh rỗi, ai dè khách cũ lại kéo đến từng tốp từng tốp. Toàn là những vị khách quen từ lúc còn bán ở cổng khu nhà Tô Thụy Hi.

Hàng cô nàng chuẩn bị vốn không nhiều, gặp phải kiểu khách vừa đến là mua luôn nửa mẻ, thậm chí mua nguyên mẻ, thành ra mới hơn 5 giờ rưỡi đã bán sạch trơn.

Tôn Miểu đành dọn dẹp sớm, chuẩn bị về nhà.

Tuy Hệ Thống không hiểu lòng người nhưng cũng không phải kẻ vô tình. Tôn Miểu muốn về sớm, nó cũng chẳng nói tiếng nào.

Hệ Thống không nói gì, nhưng khách lại không im được.

Tôn Miểu đang lúi húi thu dọn thì nghe thấy có người gọi:

"Cô chủ nhỏ?"

Cô nàng ngó đầu ra nhìn, quen mặt ghê:

"Ơ, là cô à!"

Người đến là cô y tá, hồi đầu cô nàng từng giúp cô ấy lúc bán cơm chiên trứng. Thấy Tôn Miểu, cô y tá cũng bất ngờ không kém:

"Trời ơi đúng là cô rồi!"

Cô ấy giải thích:

"Hôm nay tôi nghỉ, đi chơi với bạn ở trung tâm thương mại kế bên. Từ xa xa đã thấy cái bảng 'Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu' của cô rồi. Nhưng nhìn xe thì thấy lạ, tôi còn sợ nhận nhầm nữa. Ai ngờ đúng thật!"

Nói đến đây, cô y tá bỗng đổi giọng, đầy ấm ức:

"Cô trốn mất tiêu luôn là sao hả? Bọn tôi chờ cô quay lại bán cơm chiên muốn chết luôn. Lúc cô nói sẽ đổi chỗ, ai mà ngờ là đi luôn không về nữa đâu? Cô có biết mấy ngày tụi tôi sống sao không? Ăn gì cũng thấy chán, uống gì cũng thấy nhạt, đầu óc chỉ nghĩ tới cơm chiên trứng của cô thôi!"

"Có mấy bệnh nhân nằm viện, cứ mở mắt ra là đòi ăn cơm chiên, dằn vặt tụi tôi phát khùng luôn! Còn cô thì bặt vô âm tín, không nhắn lấy một lời!"

Tôn Miểu gãi đầu, nghe mắng mà cũng thấy hơi áy náy. Cô y tá nhìn chiếc xe bán hàng của cô nàng, tranh thủ chốt đơn:

"Cô chủ nhỏ, làm cho tôi 1... không, 2 phần! Đóng gói luôn nha!"

Đúng lúc đó, bạn của cô y tá cũng chạy đến, vừa hay nghe thấy:

"Cái gì cơ? Chút nữa mình còn đi ăn lẩu mà, hai phần cơm chiên trứng? Cậu điên rồi à? Làm gì ăn nổi?"

Nhìn cái xe nhỏ nhỏ kia, cô bạn còn nghi hoặc:

"Cơm chiên trứng ở đây có ngon thật không đấy?"

"Cậu không hiểu đâu, đây là món ngon nhất mà tôi từng được ăn trong đời!"

Cô y tá phất tay cái rụp:

"Làm ngay cho tôi 2 phần cơm chiên đi!"

Tôn Miểu áy náy nói:

"Xin lỗi cô nha, giờ tôi không bán cơm chiên nữa rồi."

Cô y tá tròn mắt:

"Hả? Cơm chiên ngon như vậy sao lại không bán nữa? Thế giờ cô bán gì?"

"Bánh kẹp thịt bò."

Y tá kia do dự một lúc rồi nói:

"Thôi được... vậy lấy cho tôi một cái bánh kẹp thịt bò."