Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 5: Cô ấy đẹp trai quá



Trợ lý của Tô Thụy Hi thấy cô đang ôm bụng, tay xoa nhẹ từng vòng, trong khoảnh khắc đó, cô ấy đã chắc chắn là bệnh đau bao tử của Tô Thụy Hi lại tái phát rồi. Cô ấy nói lớn trong khi vừa rót cho Tô Thụy Hi một ly nước ấm:

"Sếp Tô, đồ ăn đã đặt về tới rồi, chị có muốn ăn chút gì không?"

Tô Thụy Hi uống vài ngụm, nhưng bao tử vẫn co thắt từng cơn. Chút nước ấm này so với cái bao tử đang nhói đau của cô, chẳng thấm đâu vào đâu. Nghe trợ lý nói, chân mày cô hơi nhíu lại. Trong đầu đã mường tượng ra mùi vị của đồ ăn ngoài, hoặc là nhạt nhẽo vô vị, hoặc là ngập trong dầu mỡ.

Nhưng, "người là sắt, cơm là thép", không ăn thì đói, Tô Thụy Hi đành ăn một chút.

Thế mà đến lúc cô ngồi xuống ghế sofa trong văn phòng, nhìn hộp cơm đang đặt trên bàn trà trước mặt, lại không muốn đụng đũa. Hộp cơm mà trợ lý đặt cho cô đã là loại xịn nhất rồi, là phần ăn của một nhà hàng gia truyền nổi tiếng trong thành phố, không thể nào so sánh với mấy món đồ ăn ngoài bình thường trên ứng dụng được.

Bình thường cô vẫn ăn ở đó.

Chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đã vượt xa mấy món giao tận nơi khác. Hộp nhựa dày dặn, bên ngoài in hoa văn gốm sứ thanh hoa, nắp đậy là loại mềm, hộp còn được giữ trong thùng giữ nhiệt, nên giờ lấy ra vẫn còn ấm nóng.

Mở từng hộp ra, mấy món ăn nhỏ được bày biện gọn gàng thành hàng, nhìn sơ những món ăn tinh tế này thôi cũng đã khiến người ta thèm thuồng.

Thế mà Tô Thụy Hi vẫn chẳng có chút khẩu vị nào, bởi chỉ cần nhìn, cô đã đoán được mùi vị ra sao. Đĩa rau xanh kia, tám chín phần là bị chan thêm lớp dầu bóng loáng bên trên, nhìn thì đẹp mắt, nhưng khi ăn vào miệng rất có thể sẽ mềm nhũn, ngấy đến khó chịu.

Còn nấm trong món rau xào nấm, chắc chắn bị cho thêm đường, ăn vào sẽ ngọt, làm mất đi vị thanh mát vốn có của nấm.

Đừng nói chi đến mấy món thịt,  bí quyết nấu ngon của nhà hàng chính là "rộng tay với dầu", lượng dầu bỏ vào nhiều hơn ở nhà gấp mấy lần. Nhưng với Tô Thụy Hi, mấy món dầu mỡ như vậy chỉ khiến cô thấy ngán ngẩm.

Cơm trắng cũng chẳng khá hơn, để cơm được mềm dẻo, chắc chắn lúc nấu đã nhỏ thêm mấy giọt dầu. Thỉnh thoảng ăn thì không sao, chứ ăn nhiều thì ngán không chịu nổi.

Ngày nay, đặt đồ ăn ngoài thì nhiều dầu là chuyện bình thường, Tô Thụy Hi đã quá quen rồi. Nhưng cứ nghĩ đến phần cơm chiên trứng mấy hôm trước, cô lại càng thấy mấy món này chẳng có tí hấp dẫn nào.

Rõ ràng là đều xài dầu hết, và cô cũng từng thấy Tôn Miểu làm cơm chiên trứng, cũng biết trình tự làm. Đầu tiên cho dầu vào, tráng một vòng quanh chảo, rồi mới cho cơm vào. Về lý thì món này còn thuộc hàng "thảm họa dầu mỡ", vậy mà phần cơm chiên trứng của cô chủ nhỏ kia lại có hương vị cực kỳ thanh đạm.

Nghĩ đến đó, Tô Thụy Hi lại thấy mấy món ăn của nhà hàng kia không ổn chút nào, dầu mỡ lộ rõ khi nhìn bằng mắt thường.

Càng nghĩ đến cơm chiên trứng, cô lại càng không thể nuốt. Ăn được vài miếng, cô thực sự chịu hết nổi, đặt đũa xuống, nói với trợ lý:

"Tôi đi bệnh viện đây, vẫn chưa truyền dịch xong. Có gì thì gọi cho tôi."

Trợ lý gật đầu đáp "Dạ", nhưng chẳng hiểu sao, nhìn bóng lưng sếp mình rời đi... lại có cảm giác như là... 'cô đang chạy trốn?'

Trợ lý lắc đầu, mình đang nghĩ gì vậy trời, sao lại ví sếp kiểu đó được chứ?

Lúc này, Tôn Miểu đang đợi nồi cơm điện nấu xong, ai ngờ lại hóng được một quả drama. Cô nàng đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, thì thấy một cô y tá trẻ đi ra từ bệnh viện. Buổi chiều trong con hẻm nhỏ phía sau viện rất yên tĩnh, gần như không có người qua lại, mấy tiệm xung quanh cũng đóng cửa nghỉ trưa hết rồi.

Lúc thấy cô y tá, ban đầu Tôn Miểu còn tưởng cô ấy định đi ăn. Y tá mà, ăn giờ nào cũng không phải chuyện xa lạ. Nhưng nhìn vẻ mặt cô y tá không vui, lại đứng ngay cửa ngó nghiêng, là biết không phải định ăn uống gì.

Không phải khách tiềm năng, Tôn Miểu lại cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Chưa bao lâu, người mà cô y tá đợi đã tới. Tôn Miểu cũng chẳng để ý, nhưng khóe mắt liếc thấy là một thanh niên. Cô nàng đoán chắc là bạn trai người ta, cũng không có hứng nghe mấy chuyện yêu đương trai gái nên lấy cái tai nghe dỏm ra đeo vào, tiếp tục cày video.

Nhưng tai nghe dỏm thì có giới hạn, tiếng bên ngoài vẫn lọt vào tai cô nàng.

Có gì đó... sai sai. Hình như là đang cãi nhau.

Tôn Miểu biết chuyện này không liên quan gì đến mình, không nên nghe, đó là việc riêng của người ta. Nhưng cô nàng vẫn hơi lo cho cô y tá nên tắt tiếng điện thoại đi. Tai thì vẫn đeo tai nghe, nhưng thực chất là đang lắng nghe cuộc nói chuyện bên cạnh.

Ban đầu cô nàng chỉ định nghe thử xem sao, nếu chỉ là mâu thuẫn tình cảm thông thường thì sẽ không xen vào.

Ai ngờ, vừa mới tắt tiếng video đi, lại dính ngay quả bom, giọng cô y tá bén ngót như dao:

"Anh phiền quá nha?! Chúng ta chia tay rồi mà, sao còn mò tới tận chỗ làm của tôi?!"

Giọng người thanh niên cũng không nhỏ:

"Chia tay? Tôi chưa đồng ý thì sao tính là chia tay được?! Nếu muốn chia tay, thì mấy đồng tiền cô moi từ tôi trước kia cũng phải trả lại hết!"

Cô y tá ngơ ra một lúc, rồi hét còn sắc hơn trước:

"Moi tiền anh?! Chúng ta đi ăn, đi xem phim đều chia đôi tiền, anh tới chỗ tôi đúng hai lần, đem hai bịch snack! Mua đồ online, tính gộp lại chắc chưa tới hai trăm tệ! Anh nói tôi moi tiền?!"

Hừm, đúng là một tên tra nam đỉnh cấp.

Hãy yêu quý cuộc sống, cách xa đàn ông.

Tôn Miểu không khỏi cảm thấy may mắn, hên ghê, hên là mình mê gái, không cần phải đụng trúng mấy thằng cha keo kiệt kiểu này. Dĩ nhiên, không thể nói trong đám con gái không có người kỳ cục, nhưng xét về tỉ lệ... thì đám đàn ông vẫn áp đảo.

Cô nàng vẫn luôn để mắt đến bên đó, sợ cô y tá chịu thiệt. Cãi vã thì không sao, cùng lắm là vài câu, nhưng lỡ như căng thẳng quá mà động tay động chân thì cô y tá sẽ thiệt thòi. Tuy giờ là xã hội pháp trị, phần lớn mọi người không hỡ tí là ra tay, nhưng không loại trừ vẫn có thằng dở hơi bị cơn điên chụp đầu.

Tôn Miểu cũng là con gái, nếu thật sự đối đầu với đàn ông thì cô nàng cũng đâu có lợi gì. Nhưng cô nàng nghĩ, hai người vẫn hơn một người, hơn nữa bản thân từng mở tiệm ăn sáng, giờ lại bán hàng ngoài đường, ngày nào cũng vất vả từ sáng tới tối, cường độ công việc lẫn sức lao động đâu phải dân văn phòng sánh được.

Nói gì thì nói, chắc cũng không quá yếu thế.

Mà cô nàng cũng không nghĩ tên đó dám làm gì, thời buổi này ai mà còn dám đánh người chứ?

Bên kia đang cãi cọ ầm ĩ, Tôn Miểu còn tưởng cùng lắm là cãi nhau thôi, ai dè tên thanh niên kia lại thật sự nổi điên, bắt đầu có hành động. Cô nàng lập tức nhận ra có vấn đề, giật phắt tai nghe xuống rồi chạy nhanh về phía đó.

Khoảng cách giữa Tôn Miểu và hai người đó cũng chẳng xa, chỉ tầm mười mấy bước chân. Gã thanh niên đang túm lấy tay cô y tá, cô y tá bị bóp đau, đang giãy giụa thoát ra, cả hai bắt đầu đẩy qua đẩy lại, tình thế có xu hướng xấu đi.

Tôn Miểu vừa chạy vừa la lớn:

"Anh làm gì vậy?! Buông ra mau! Ở chỗ công cộng mà giằng co kéo đẩy như thế là sao hả? Không thấy người ta không muốn sao? Mau buông tay!"

Có lẽ vì thấy có người tới, tên kia theo bản năng buông tay. Tôn Miểu kéo cô y tá về phía mình rồi nhìn thẳng vào anh ta:

"Tôi đứng gần đây nghe lâu rồi đó. Anh bị gì vậy? Người ta không muốn mà còn cố tình lôi kéo? Đây là bệnh viện, ngay cổng cơ quan người ta, cô ấy hô lên một tiếng là sẽ có người tới ngay đó biết chưa?!"

Cổng sau này không có bảo vệ, vì bình thường chỉ mở một cửa nhỏ cho người đi bộ, bảo vệ chỉ đi tuần qua chốc lát, bình thường chỉ quan sát tổng ở phòng kiểm soát thông qua camera. Nếu mà có bảo vệ trực, lúc cô y tá bị lôi kéo chắc chắn đã có người ra can thiệp rồi.

Nghe Tôn Miểu nói vậy, tên tra nam khựng lại, ban đầu có vẻ hơi chột dạ, nhưng sau khi nhận ra Tôn Miểu chỉ là người bán hàng rong hôi hám gần đó, anh ta lập tức thẳng lưng lên lại, gằn giọng:

"Liên quan gì tới cô? Mau lo về bán hàng của cô đi, chuyện cãi nhau giữa hai người yêu nhau thì liên quan gì tới cô mà phải làm anh hùng rơm?!"

—— 'Đồ thần kinh!'

Tôn Miểu mắng thầm một câu. Cô y tá bên cạnh thấy Tôn Miểu bênh vực mình mà còn bị tên đó nói thế, lập tức phản pháo ngay:

"Người ta thấy bất bình nên giúp tôi thì sao?! Anh đòi tôi trả tiền đúng không? Được! Gửi hóa đơn hai bịch snack đó qua đây, tôi chuyển khoản trả anh liền!"

Nhìn cũng biết cô y tá này thật sự muốn dứt điểm với tên tra kia, đến đồ ăn dở tệ không đáng bao nhiêu tiền cũng muốn trả cho xong.

Ai ngờ tên kia còn trơ hơn mặt đá, há mồm ra hét luôn:

"Hai ngàn! Còn cả lần sinh nhật cô nữa, hôm đó tôi mời cô ăn, còn đặt phòng khách sạn, cô không tới khiến tôi mất tiền phòng, mấy cái đó cũng tính vào hết!"

Không chỉ cô y tá mà cả Tôn Miểu cũng trợn tròn mắt:

'Cái ngữ gì đây trời?!'

Cô y tá thì sắp không tin nổi: "Anh điên rồi hả? Hôm đó là anh bảo sinh nhật anh với tôi sát nhau, nên chúng ta mừng chung! Còn cái phim xem sau đó là tôi trả tiền! Mắc mớ gì tôi phải đi khách sạn với anh? Cái bàn tính trong đầu anh bung ra rớt hết vào mặt tôi luôn rồi đó!"

"Tôi không quan tâm! Cô nhất định phải trả số tiền đó!"

Vừa nói, anh ta vừa muốn với tay kéo cô y tá, Tôn Miểu lập tức giơ tay gạt phắt tay anh ta ra:

"Làm gì đấy? Muốn nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, đừng có động tay động chân!"

Tôn Miểu ra tay rất mạnh, bàn tay anh ta đỏ ửng lên trong nháy mắt, tên đó tức đỏ mặt tía tai:

"Là cô động tay trước đó! Cô báo cảnh sát đi, tôi mới là người đúng!"

Cái gì?! Ý anh ta là định đánh lại cô nàng hả?

Tôn Miểu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ cần anh ta động thủ là cô nàng phản đòn liền. Nhưng đúng lúc đó, cô nàng nghe thấy tiếng giày cao gót dẫm lên nền xi măng, âm thanh quen thuộc vang lên, hòa với một giọng nói cũng quen vô cùng.

"Không cần anh báo đâu, tôi báo rồi."

Tên tra quay đầu lại, Tôn Miểu và cô y tá cũng nhìn theo. Chỉ thấy "crush" của Tôn Miểu đang sải bước đi tới, khí thế ngút trời. Tô Thụy Hi lạnh mặt, thẳng lưng, bước chân dứt khoát, cả người tỏa ra khí thế cao đến hai mét tám.

Tên tra nam mới nãy còn vênh váo, giờ lập tức cụp đuôi.

Dù thời điểm này có hơi... không đúng lúc, nhưng Tôn Miểu vẫn không nhịn được mà nghĩ thầm:

'Ù ôi, đẹp trai quá trời dzậy... tui mê quá xá rồi đó nha!'