Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 4: Ngày mai còn ghé nữa không?



Tô Thụy Hi hoàn toàn không biết, cô chính là "kẻ đầu têu" góp phần không nhỏ vào chuyện phải xếp hàng dài ở quầy ăn vỉa hè mà cô thích.

Nếu không phải cô giới thiệu cho cô y tá, thì cô y tá cũng chẳng giới thiệu cho đồng nghiệp của mình. Mà nếu không có bước lan truyền đó, cũng đâu gây ra cảnh tượng náo nhiệt thế này.

20 tệ một phần cơm chiên trứng, mới nghe thì ai cũng thấy đắt, chẳng ai muốn mua. Nhưng người mua càng lúc càng nhiều, hiệu ứng đám đông bắt đầu lan ra. Cộng thêm mấy người khách ngồi ăn ngay tại bàn kế bên quầy, ăn đến là ngon lành, hương thơm lan tràn...

Những người đang ăn tại chỗ giống như bảng hiệu sống vậy, mùi thơm lan tỏa khiến ai đi ngang cũng phải ngoái đầu nhìn.

Thế là bao nhiêu người từ "Cái gì? Cơm chiên trứng mà đòi hai mươi tệ? Chặt chém quá, không thèm mua đâu!" chuyển thành "Cái gì? Cơm chiên trứng mà đắt vậy á? Nhưng thơm quá chừng, phải thử xem sao!"

Ban đầu Tô Thụy Hi còn đứng ở cuối hàng, chưa được bao lâu đã có thêm một đống người xếp sau lưng cô. Cô đứng một lúc thì bắt đầu do dự, vì trước mặt vẫn còn quá nhiều người.

Cô chần chừ, bởi cảm thấy nếu giờ bỏ cuộc thì quá là uổng công chờ nãy giờ.

Tô Thụy Hi biết mình đang rơi vào cái bẫy của "chi phí chìm", theo lý mà nói thì đáng lẽ cô nên dứt khoát quay đầu. Nhưng mà cô cũng biết rõ cái món cơm chiên trứng kia ngon cỡ nào.

Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc, cô vẫn quyết định ở lại xếp hàng tiếp.

Cũng may là Tôn Miểu không phụ lòng mong đợi của cô. Tay nghề nấu nướng của cô nàng này đúng là không đùa được, làm cơm rất nhanh, chưa tới 20 phút đã tới lượt Tô Thụy Hi.

Dù vậy, trong mắt Tô Thụy Hi thì thời gian chờ đợi vẫn là quá lâu. 20 phút, đặt trong hoàn cảnh thường ngày thì cô chẳng thèm xếp hàng, thậm chí nghĩ cũng không thèm nghĩ luôn.

Cô không phải kiểu người coi trọng việc ăn uống. Với cô, đồ ăn dù ngon mấy cũng chỉ là đồ ăn, chẳng đáng để tốn thời gian quý báu của mình để xếp hàng chờ đợi.

Vậy mà giờ cô lại thật sự đứng đây, đợi suốt 20 phút chỉ để mua một phần cơm chiên trứng.

Lạ lùng là ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô chủ nhỏ, bao nhiêu khó chịu, bực bội vì phải chờ đợi, đều tan biến sạch sẽ.

Cô chủ nhỏ trước mặt nở một nụ cười rạng rỡ, trước tiên cô nàng cẩn thận lau chùi lại bếp và chảo, rửa sạch bong kin kít, nước bẩn và rác đều được đổ vào thùng chuyên dụng. Thấy Tô Thụy Hi, nụ cười trên mặt cô ấy càng thêm rực rỡ.

Tô Thụy Hi để ý, thấy ánh mắt của cô chủ nhỏ cong cong như trăng lưỡi liềm, lúc nhìn người khác thì trong trẻo sáng ngời. Trên mặt còn đeo khẩu trang trong suốt chuyên dùng cho đầu bếp, mỗi lần cười lên lại lộ ra cái răng khểnh mờ mờ ẩn ẩn.

Tô Thụy Hi không có răng khểnh, mọi người xung quanh cô cũng chẳng ai có. Xuất thân của cô tốt, từ nhỏ đã niềng răng, bạn bè xung quanh cũng thế. Răng khểnh đối với họ là dấu hiệu của răng mọc không đều. Thế nhưng, đối với gương mặt của cô chủ nhỏ, chiếc răng khểnh ấy lại khiến người ta thấy đáng yêu vô cùng.

Cũng chính vì thế mà nụ cười của cô nàng trông càng thêm rạng rỡ, chói lóa.

"Không phải cô mới mua cơm hồi trưa à? Ăn không đủ no hả? Tôi làm thêm cho cô một phần nữa nha. Lần sau cô tới, tôi chắc chắn sẽ làm nhiều cơm hơn cho cô!"

"..." Không cần thiết, bao tử cô đâu có lớn đến vậy.

Tô Thụy Hi lắc đầu, thấy tâm trạng mình cũng tốt hơn hẳn. Rõ ràng là cô chủ nhỏ vẫn còn nhớ cô, nhớ rõ cô đã mua một phần hồi trưa. Tô Thụy Hi cũng chẳng giấu gì, nói thật luôn: "Không phải tôi đói, tôi mua để tối ăn. Giống lúc trưa, gói mang về giùm tôi."

Nghe vậy, Tôn Miểu hơi khựng lại, cô nàng lên tiếng nhắc nhở: "Cơm để nguội rồi hâm lại sẽ không còn ngon nữa đâu..."

"Không sao, cô cứ làm đi."

Dứt lời, Tô Thụy Hi không cho đối phương có cơ hội từ chối, lập tức quét mã thanh toán, chuyển khoản 20 tệ. Nghe tiếng 'ting'  báo đã nhận tiền, Tôn Miểu cũng hết cách, chỉ đành bắt tay vào làm phần cơm cho cô.

Giống như lúc trưa, Tôn Miểu làm rất nhanh. Cơm chiên trứng vốn là món làm nhanh, chỉ cần vài phút là xong, mà cô nàng lại đã quá quen tay, động tác nhanh hơn nhiều so với đầu bếp bình thường. Tuy nhanh, nhưng chất lượng món ăn vẫn không hề giảm sút.

Chẳng bao lâu sau, phần cơm chiên trứng đã được Tôn Miểu cho vào hộp, gói gọn gàng rồi đưa cho Tô Thụy Hi. Cô cầm lấy, định rời đi, nhưng đúng lúc ấy, Tôn Miểu bỗng như bị ai xúi giục, bất giác hỏi một câu:

"Ngày mai cô còn ghé nữa không?"

Tô Thụy Hi bước chân khựng lại một nhịp, đáp khẽ:

"Không biết nữa."

Thật ra là cô định mai sẽ tới. Chỉ là không chắc mình có muốn ăn cơm chiên trứng nữa hay không. Dù ngon cỡ nào đi nữa, cũng không thể ăn mỗi ngày được.

Tô Thụy Hi rời đi. Tôn Miểu vốn còn muốn nhìn theo bóng lưng cô một lúc, nhưng khách tiếp theo đã lên tới, cô nàng đành mỉm cười bảo khách chờ một chút, nhanh chóng rửa sạch chảo rồi bắt đầu làm phần kế tiếp.

Số khách hôm nay vượt xa dự tính của Tôn Miểu. Cô nàng chuẩn bị không nhiều cơm, nên mới tới 2 giờ chiều mà cơm chiên trứng đã bán hết sạch. Dù đã qua giờ cơm trưa, nhưng vẫn còn đông nghẹt người xếp hàng.

Tôn Miểu có chút ngại ngùng, vội vàng nói lớn: "Cơm chiên trứng bán hết rồi! Lần sau mọi người lại tới nhé! Ngày mai tôi nhất định sẽ chuẩn bị nhiều hơn!"

Đám khách ai nấy đều tiếc nuối thở dài. Có cả mấy y tá vừa từ phòng mổ ra nữa. Một cô y tá trẻ vừa nghe đồng nghiệp bên khoa khác tấm tắc khen ngợi cơm chiên trứng ở cổng sau, nên sau khi kết thúc ca mổ, cô ấy đã vội vã rửa mặt rồi chạy đến, nào ngờ xếp hàng chưa được bao lâu thì nghe thấy cô chủ nói đã hết sạch rồi.

Cô y tá kia kêu trời: "Hả? Tôi còn đang đói nè, sao chị nỡ lòng nào!"

Tôn Miểu là nữ đồng, bản thân cũng là con gái nên đối với người cùng giới lúc nào cũng mềm mỏng hơn một chút. Nhìn cô y tá nhỏ tội nghiệp như vậy, trong lòng cô nàng cũng thấy áy náy. Tôn Miểu nhẹ nhàng an ủi:

"Thật xin lỗi, hôm nay tôi chuẩn bị ít cơm quá, không ngờ lại được nhiều người thích như vầy. Ngày mai, ngày mai tôi nhất định chuẩn bị nhiều hơn!"

"Vậy mai cô nhớ phải tới đó nha!"

Tôn Miểu gật đầu đồng ý. Những người xếp hàng phía sau thấy cô nàng đã bán hết thiệt rồi, cũng đành chuyển sang mấy hàng quán khác kiếm đồ ăn.

Tầm này đã quá giờ ăn trưa, những người đang đói phần lớn là nhân viên bệnh viện hoặc là người nhà đi chăm bệnh. Họ phải đợi người thân trong phòng bệnh ăn xong mới chạy ra kiếm gì đó lót dạ. Thấy đông người xếp hàng, muốn thử một lần cho biết, ai ngờ chưa kịp ăn thì đã hết mất rồi.

Nhìn thấy cảnh này, Tôn Miểu chỉ có thể âm thầm hạ quyết tâm: ngày mai nhất định phải nấu cơm nhiều hơn. Cô nàng sẽ mang theo nồi cơm điện lớn mà Hệ Thống cung cấp, nấu một mẻ thiệt to.

Theo quy định của Hệ Thống, cô nàng phải bán đến tám giờ tối mới được tan ca. Nhưng giờ không còn gì để bán nữa rồi. May mà Hệ Thống cũng không đến mức quá cứng nhắc. Sau khi thương lượng với Tôn Miểu một chút, nó cũng cho cô nàng dọn dẹp để nghỉ sớm.

Tôn Miểu là người rất có trách nhiệm. Đồ đạc đã mang ra, nhất quyết không để lại bất kỳ thứ gì. Thậm chí còn đẩy cả xe ra ngoài, dùng nước rửa sạch khu vực mình buôn bán, chắc chắn không để lại chút rác nào mới rời đi bằng chiếc xe ba bánh chạy điện của mình.

Ngay cả rác thải, cô nàng cũng không bỏ vào thùng rác công cộng gần đó. Vì lượng rác của cô nàng khá nhiều, nếu nhét hết vào mấy cái thùng nhỏ sẽ làm khó cho mấy cô chú công nhân vệ sinh. Gần khu trọ cô nàng thuê có một trạm rác, trên đường về ghé qua vứt vào đó chẳng phải tiện hơn sao?

Về tới nhà, cô nàng bắt đầu tính sổ sách. Cơm chiên trứng giá 20 tệ một phần, hôm nay bán được 35 phần, tổng cộng 700 tệ. Tôn Miểu thở phào nhẹ nhõm, với đà này thì tiền nhà tháng sau sẽ không thành vấn đề.

Nếu kiếm được nhiều hơn chút nữa, cô nàng còn có thể dọn tới một nơi ở tốt hơn.

Thật ra ở nhà trọ cũng không phải không chịu nổi, trước khi xuyên không, Tôn Miểu còn ngủ luôn trong quán đồ ăn sáng của mình mà, điều kiện sống ở đó có hơn gì đâu. Nhưng con người sống là để hướng tới điều tốt đẹp hơn mà, nếu có điều kiện thì ai chẳng muốn sống sung sướng hơn một chút chứ?

Hơn nữa... cô nàng còn muốn mua mấy món dưỡng da. Ngày nào cũng đứng bếp, không sớm thì muộn da cũng sẽ sần sùi thô ráp thôi! Mà như vậy thì sao đi cua bạn gái được nữa chứ?

Không biết từ lúc nào, trong đầu Tôn Miểu lại hiện lên hình ảnh của Tô Thụy Hi. Cô nàng bất giác thở dài, còn vỗ nhẹ lên đầu mình:

"Phải giữ khoảng cách với gái thẳng, bắt đầu từ chính bản thân mình."

Nhưng mà... Tô Thụy Hi thật sự rất đẹp, lại đúng kiểu mà cô nàng thích. Lúc nằm trên giường, đầu óc Tôn Miểu vẫn cứ vương vấn chuyện này mãi. Nghĩ tới nghĩ lui, người ta là kiểu mà cô nàng chẳng với tới được. Cô không chỉ ăn mặc sang chảnh lại khí chất, cách nói chuyện cũng toát lên vẻ nhã nhặn và lịch sự.

Dù cô nàng có Hệ Thống hỗ trợ, nhưng bản chất vẫn chỉ là người bán đồ ăn vỉa hè thôi, làm sao nuôi nổi bạn gái xịn sò như vậy chứ?

Tôn Miểu là người lạc quan, nhưng không hề ảo tưởng. Mấy chuyện này, cô nàng vẫn tự biết thân biết phận.

Nghĩ tới đây, cô nàng quyết định: 'Thôi kệ, chuyện để mai tính. Giờ ngủ trước cái đã.'

Sáng hôm sau, Tôn Miểu lại chạy chiếc xe ba bánh điện ra đường, bắt đầu một ngày mới. Hôm nay cô nàng nấu hẳn một nồi cơm lớn, nhất định phải cho mấy thực thần đó ăn no. Từ sáng sớm, 'Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu' đã có người tới lui tấp nập, nhưng cơm chiên trứng vẫn rất mắc, một phần tới 20 tệ. Hôm qua có nhiều người ăn thử xong, hôm nay đổi sang món khác rẻ hơn, thành ra lượng khách mua không nhiều như cô nàng kỳ vọng.

May mà tới gần giờ cơm trưa, cô y tá nhỏ hôm qua đã xuất hiện, lần này là đại diện cho nguyên phòng ban của mình tới mua, một lần ôm luôn hơn chục phần. Lát sau các khoa khác cũng đến mua, mỗi lần đều lấy theo kiểu cả chục phần một lượt.

Nhờ vậy mà tới khi hết giờ ăn, cơm cũng gần hết sạch.

Cũng may hôm nay Tôn Miểu đã có chuẩn bị từ trước, đem thêm một phần gạo dự phòng. Cô nàng tranh thủ nấu thêm ngay tại chỗ. Vo gạo, nấu cơm, đâu vào đấy. Trong lúc nấu cơm, cô nàng ngồi sang một bên chơi điện thoại. Xe bán hàng của cô nàng là loại đặc chế do Hệ Thống cung cấp, không biết dùng pin gì mà chạy mấy ngày chưa cần sạc, còn đủ sức cung cấp điện cho nồi cơm điện nữa chứ.

Vừa lướt điện thoại, cô nàng vừa nghĩ:

'Khách quen hôm nay không thấy tới, xem ra nói 'không biết' là thật chứ không phải đùa.'

Nhưng Tôn Miểu đâu biết, Tô Thụy Hi thật sự muốn tới. Nhưng... công việc hôm nay quá bận, bận đến mức không có lấy một phút rảnh để ra ngoài.

Đến tận 2 giờ chiều, Tô Thụy Hi mới thấy bao tử mình nhói lên từng cơn, lúc đó cô mới chịu dừng tay.