Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 51: Khẽ gọi



"À... ra là vậy."

Tâm trạng Tôn Miểu có hơi trùng xuống, ngay cả giọng điệu cũng mang theo sự uể oải. Tô Thụy Hi nhận ra được điều đó, ngạc nhiên thay, cô lại chủ động mở lời an ủi: "Cảm ơn em đã nhắc tôi, tôi biết là em quan tâm đến tôi mà."

Vừa được an ủi xong, tâm trạng Tôn Miểu đã tốt lên không ít.

Lần này Tôn Miểu không chuẩn bị riêng phần canh nào cho Tô Thụy Hi, cô nàng giải thích đơn giản: "Lần này lem bán miến huyết vịt, tự nó đã có nước lèo rồi, nên em không chuẩn bị thêm phần canh riêng."

Tô Thụy Hi gật đầu, nhưng thật ra trong lòng lại có chút kháng cự. Với người khẩu vị thanh đạm như cô, kêu cô ăn miến huyết vịt chẳng khác gì cực hình. Vì trong món đó thường đi kèm rất nhiều lòng như gan vịt, mề vịt, nghĩ tới là cô đã muốn nhăn mặt rồi.

Tôn Miểu biết rõ khẩu vị của cô, bèn giải thích thêm: "Những thứ đó em xử lý kỹ lắm rồi, đảm bảo không hề tanh, ăn cũng ngon nữa. Chị Tô Tô, nếu chị sợ tanh quá thì em sẽ bớt lòng lại, thêm nhiều đọt đậu Hà Lan cho chị."

Tôn Miểu còn có chút tâm tư riêng trong cách xưng hô, thấy nãy giờ Tô Thụy Hi không phản đối cách gọi "chị Tô Tô" thì cô nàng lại lén lút gọi thêm một lần nữa. Mà lần này, Tô Thụy Hi cũng không phản ứng gì, ngược lại, cô đang bận nghĩ đọt đậu Hà Lan là gì.

Tô Thụy Hi cũng giống cô gái hiphop, là kiểu người chẳng phân biệt được ngũ cốc, 10 ngón tay chưa từng đụng tới bếp núc. Cô đã từng ăn đọt đậu Hà Lan, nhưng kêu đúng tên thì chịu chết. Thấy biểu cảm có phần ngơ ngác của cô, Tôn Miểu đoán nếu cô nàng đặt đọt đậu Hà Lan bên cạnh cải ngồng(*), chắc chắn cô phân biệt không ra.

(*)Cải ngồng: còn được biết đến với tên tiếng Anh là Chinese Broccoli, ngoài ra còn được gọi là cải làn, cải rổ, thuộc họ thập tự, có mùi vị tương đối giống với cải bẹ xanh và thân lá giống như súp lơ. Loại rau này có nguồn gốc từ Trung Quốc và thường thích hợp với khí hậu se lạnh. Rau có hoa và tất cả các chất dinh dưỡng được hấp thụ sẽ tập trung để nuôi phần hoa này. Hoa của cải ngồng có màu vàng, cánh nhỏ nhắn và có thể ăn được.

Tôn Miểu bèn mang đọt đậu Hà Lan ra, giải thích thêm: "Là cái này nè, ăn ngon lắm, chị thử không?"

Đọt đậu Hà Lan đã được rửa sạch sẽ, đặt trong rổ trông xanh non mướt mát, nhìn thôi cũng thấy mát mắt.

Tô Thụy Hi thấy Tôn Miểu nhiệt tình như vậy thì cũng chịu thua, gật đầu nói: "Vậy cho tôi một phần ăn thử đi."

"Không tỏi, không rau mùi, chỉ nêm hành lá phải không? Chị có muốn thêm chút giấm không?"

"Được, em cứ làm theo ý em là được."

Tô Thụy Hi rất tin tưởng Tôn Miểu, dù gì đây cũng là lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm cô gặp được người nấu nướng hợp khẩu vị mình đến vậy. Trên đời này, chắc không ai hiểu vị giác của cô rõ hơn Tôn Miểu.

Cô ngồi ở cái bàn nhỏ bên cạnh đợi một lát, Tôn Miểu đã bưng tô miến huyết vịt tới. So với phần của cô gái hiphop cho thêm nhiều ớt cay xè, thì phần này nhìn thanh đạm hơn nhiều, phía trên còn lấp lánh một lớp dầu mỏng: "Là mỡ vịt nấu lên đó, không ngấy đâu."

"Ừm."

Nhìn qua là thấy tô miến đã đạt tiêu chuẩn của Tô Thụy Hi, nhất là nhờ lớp đọt đậu Hà Lan tươi xanh phía trên. Nước lèo màu vàng nhạt lấp lánh, điểm chút hành lá xanh mướt, bên dưới còn có thêm đọt đậu Hà Lan càng xanh hơn nữa, nhìn thôi đã thấy ngon miệng. Cô cầm muỗng lên, húp một ngụm canh trước.

Cảm nhận của cô hoàn toàn khác cô em họ hiphop của mình, không có vị cay nồng, chỉ có vị ngọt thanh và đậm đà từ nước hầm vịt, thêm chút giấm nhè nhẹ khiến hương vị phong phú hơn hẳn. Sau đó cô gắp đọt đậu Hà Lan lên ăn thử, cũng thấy rất ngon.

Đọt đậu Hà Lan vốn có vị riêng, nhưng lại rất thấm gia vị, đặc biệt là rất hợp với nước lèo thanh ngọt. Ngay cả dân Tứ Xuyên thích ăn lẩu cay cũng có thể chấp nhận nồi nước lẩu thanh ngọt là nhờ món rau này. Vì sau khi nhúng qua nước lèo, nó vẫn giữ được vị thanh mát vốn có.

Tiếp đến là phần miến, cũng khiến Tô Thụy Hi hài lòng không kém.

Miến và bún gạo có kết cấu khác nhau, sợi bún gạo to và dai hơn, còn miến thì mảnh và mềm. Nhưng chỉ cần là đồ Tôn Miểu nấu, dù là loại nào, cô cũng thấy ngon hết.

Cô hơi lưỡng lự. Ăn xong miến và đọt đậu Hà Lan thì cũng đến lúc đụng tới những món cô không thích rồi, lòng và huyết vịt. Lúc này, Tôn Miểu cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Vừa nãy gọi "chị Tô Tô" không bị phản đối, giờ cô nàng càng hí hửng, định nhân cơ hội này cố định luôn cách xưng hô.

"Chị Tô Tô, thử miếng này đi, thật sự là không tanh đâu."

Tô Thụy Hi ngẩng đầu lên, thấy Tôn Miểu đã ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người không xa cũng không gần, giữ đúng khoảng cách xã giao nhưng không khiến người ta thấy xa cách. Cô cũng không khó chịu với việc Tôn Miểu ngồi cạnh mình. Dù nhìn thì lạnh lùng thiệt, nhưng cô vốn không phải kiểu "ăn không nói, ngủ không lời". Ở nhà cô, mọi người ăn cơm cũng vừa ăn vừa trò chuyện.

Dưới sự "dụ dỗ" của Tôn Miểu, Tô Thụy Hi cũng gật đầu, gắp một miếng huyết vịt cho vào miệng. Cô ngừng lại một chút, không biểu hiện rõ rệt như cô em họ hiphop, nhưng đôi mắt khẽ cong lên, rõ ràng là thấy ngon.

Cô không thích huyết vịt là vì không chịu được mùi tanh, hơn nữa cũng chẳng mấy khi ăn, nên càng không biết huyết vịt Tôn Miểu làm lại ngon đến vậy.

Tỷ lệ để làm ra món huyết vịt này là công thức được Hệ Thống chỉ dẫn đặc biệt, khiến miếng huyết chắc mà không vỡ, lại mềm và đậm đà. Sau khi nấu xong, trước khi cho vào tô, Tôn Miểu còn luộc sơ qua một lần, cho thêm muối iốt, rượu nấu ăn và vài lát gừng, có nghĩa là thêm một lớp xử lý khử mùi nữa.

Chính nhờ vậy nên huyết làm ra vừa không tanh, lại mềm mịn và săn chắc.

Tô Thụy Hi ăn rất chậm, cô gái hiphop chỉ mất hơn 5 phút là ăn xong, còn cô thì cần 15 - 20 phút cho một tô miến huyết vịt. Ăn xong, cô còn thong thả lấy khăn giấy lau miệng, rồi mới nói: "Ngon lắm."

Tôn Miểu lại tranh thủ quảng cáo món khác: "Em còn làm ít đồ kho từ vịt, vị ngũ hương, không cay đâu. Chị có muốn mua ăn thử không?"

Lần này Tôn Miểu không thèm nhắc gì đến việc "mỗi người chỉ được mua một phần", cô nàng biết Tô Thụy Hi chưa chắc sẽ mua đâu, cùng lắm thì mua một phần ăn thử là cùng. Sau khi do dự một lúc, Tô Thụy Hi nói: "Được, lấy cho tôi một phần."

Cuối cùng, Tô Thụy Hi xách phần vịt kho, quét mã thanh toán, chuyển thẳng 100 tệ rồi rời đi.

Sau 11 giờ, dần dần có vài khách quen cũ tìm tới, họ lần theo định vị của Tôn Miểu mà đến. Vừa gặp là bắt đầu than phiền nào là chỗ này xa quá, lái xe đến đây tốn bao nhiêu thời gian. Tôn Miểu cũng ngạc nhiên không kém, mấy người này không cần đi làm hả? Giữa trưa ngày thường mà cũng mò tới đây cho bằng được.

Đã vậy còn đông nữa. Đồ ăn của cô nàng bay sạch hơn nửa. Quan trọng là họ không chỉ ăn tại chỗ mà còn mua thêm mang đi. Nhất là món vịt kho, bán cái rụp hết sạch luôn. Đúng là món này rất hợp để mua về trữ, chiều tối buồn miệng thì gặm nhâm nhi, chẳng chiếm bụng là bao.

Mấu chốt là... làm mồi nhắm là hết bài!

Phần lớn là người lớn, Tôn Miểu cũng không lạ gì việc họ đến được. Huống hồ trong số đó có rất nhiều người ở khu Thúy Đình Nhã Uyển, toàn nhà giàu cả. Mà nhà giàu thì thường có cả tiền lẫn thời gian, chạy xa như thế này ăn món ngon cũng chẳng phải việc khó. Điều khiến Tôn Miểu bất ngờ nhất là... Man Man và Tiếu Tiếu cũng đến!

Vừa thấy hai người họ, Tôn Miểu hỏi ngay: "Hôm nay hai em không có tiết à?"

Hai người họ nhìn nhau, cười tít mắt: "Ồ, chị chủ quán, chị không hỏi tụi em có phải trốn học không hả."

"Chị biết hai đứa chắc chắn không có tiết, mà sinh viên cũng rảnh mà, chiều không có tiết nên tranh thủ ra ngoài ăn thôi."

"Hehe, đúng là chị hiểu tụi em quá chừng!"

Tiếu Tiếu bổ sung: "Nghe nói hôm nay chị bán miến nên tụi em không nhịn được. Man Man là người Kim Lăng, trước giờ toàn khoe vịt ở đó ngon tới mức không con nào bơi ra khỏi Kim Lăng nổi. Chị mà làm không chuẩn là cậu ấy chê liền á."

"Chuẩn hay không thì chị không dám chắc, nhưng chắc chắn là ngon."

Tôn Miểu làm 2 phần miến huyết vịt cho họ, Man Man thấy cô nàng cho thêm đọt đậu Hà Lan thì hơi bất ngờ: "Ủa, chị cho cái này vô nữa hả?"

"Ừm, rất hợp đó."

Hai người ăn xong, Man Man đánh giá: "Ngon á! Ngoài đọt đậu Hà Lan ra thì hương vị chuẩn khỏi chê, mà đọt đó cũng ngon nữa, không ngờ lại hợp như vậy. Lần sau tụi em sẽ quay lại!"

Tôn Miểu bán miến huyết vịt cực kỳ suôn sẻ, hơn hẳn kỳ vọng ban đầu. Nhưng phía bên Tô Thụy Hi thì lại không được như vậy.

Vào đến sân golf, cô đi thẳng đến khu nghỉ ngơi, ngồi chờ trong đại sảnh. Cô không thích đánh golf, đương nhiên là chưa từng tới đây, cũng không có phòng nghỉ VIP riêng, chỉ có thể ngồi ở ngoài đợi.

Cô không mang đồ ăn vào, chỉ gọi một chai nước khoáng rồi ngồi im đó. Tô Thụy Hi không có thói quen hễ rảnh là lướt điện thoại, cô là người cực kỳ kiên nhẫn, có phải ngồi chờ, không làm gì cũng không sao.

Hẹn là 12 giờ 30 trưa, cô đến cổng lúc hơn 11 giờ, ăn xong cũng vừa 11 giờ 30, vậy là cô đợi gần 1 tiếng rồi mà khách hàng vẫn chưa tới. Tô Thụy Hi hơi cau mày, cô rất đúng giờ, nên hy vọng người khác cũng như vậy.

Nhưng hiển nhiên, người khách hàng kia không có ý định đúng giờ. Mãi đến 1 giờ 35 phút, Tô Thụy Hi mới thấy khách hàng của mình, một người phụ nữ trung niên đang chậm rãi đi đến. Cô đứng dậy, bước lại gần và lễ phép mở lời: "Chào tổng giám đốc Trương, chị đến rồi..."

Cô còn chưa dứt lời, người phụ nữ kia đã mỉm cười nói: "À, em đợi thêm chút nhé, chị hẹn người ta đánh một trận xong rồi mới gặp em. Cực cho em rồi."

Bước chân Tô Thụy Hi khựng lại, nhìn đối phương, mặt không biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Dạ được."

Những người đi sau tổng giám đốc Trương thì lộ rõ vẻ thích thú, nhỏ giọng bàn tán gì đó, Tô Thụy Hi không cần đoán cũng biết, chắc chắn đang nói về cô.

Cô không biết chơi golf, nhưng vì khách hàng thích nên cũng tìm hiểu sơ sơ. Một trận golf kéo dài từ 3 - 5 tiếng, giờ bảo cô đợi, chẳng khác nào cố tình phủ đầu ra oai.

Tổng giám đốc Trương và đoàn người rời đi, Tô Thụy Hi lặng lẽ nhìn họ, rồi lại quay về chỗ cũ ngồi xuống. Môi cô mím chặt, lòng đầy khó hiểu. Cô không rõ vì sao bà Trương lại gây khó dễ cho mình như vậy, nào là bắt cô mang hợp đồng đã định đến tận nơi, rồi lại đến trễ, bây giờ còn bắt cô chờ đợi một cách nhục nhã thế này.

Từ nhỏ đến lớn, Tô Thụy Hi chưa từng chịu ấm ức như hôm nay.