(*)賣人情:có thể dịch là "ra ơn", "lấy lòng", hoặc tùy văn cảnh có thể là "ban ơn" cũng được. Có hàm ý tỏ ra giúp đỡ ai đó để tích ân tình, tạo mối quan hệ, hoặc để người ta mang ơn mình.
Miếng huyết vịt bị cô ấy nhai nát trong miệng, cái vị đặc trưng của huyết vịt lập tức bung nở trong khoang miệng. Miếng huyết đặc mà không cứng, không hề bở tơi, nhưng cũng chẳng phải kiểu cứng ngắc như có chất phụ gia, cắn không nổi. Hơn nữa miếng huyết này trơn mịn, tươi mềm, quan trọng nhất là không hề có mùi tanh.
Ánh mắt của cô gái hiphop sáng rực, không hiểu Tôn Miểu làm kiểu gì, chỉ cảm thấy ngon quá đi mất, cái này đúng là ngon xuất sắc luôn!
Mắt cô ấy long lanh, rồi quay sang các loại topping. Tiện thể cũng gắp vài cọng rau xanh mướt cho vào miệng. Cô gái hiphop là một thiên kim đại tiểu thư chẳng biết gì về ngũ cốc rau củ, thật sự không gọi tên nổi loại rau non xanh mướt này là gì, chỉ thấy nó rất xanh, nhìn rất tươi, ăn vào lại còn giòn và ngọt thanh.
Còn lờ mờ phảng phất mùi thơm của đậu nữa chứ.
Ngon, thật sự quá ngon luôn.
Bất giác, cô gái hiphop đã ăn sạch tô miến huyết vịt. Tô miến này lại còn có cho thêm satế nữa, vừa cay vừa nóng, nhưng vì quá ngon nên tốc độ ăn của cô ấy cũng nhanh vèo vèo. Chẳng mấy chốc, cả tô lớn đã bị cô ấy xử gọn, chỉ còn lại phần nước lèo với vài miếng ớt nổi lềnh bềnh.
Thật ra cô ấy cũng không phải không muốn ăn tiếp, chỉ là cô ấy nghĩ, nếu húp cả phần nước luôn thì miệng cô ấy chắc chắn sẽ thành môi chúm chím.
Ánh mắt cô gái hiphop rơi xuống túi nilon bên cạnh, chỗ đó là phần vịt kho mà Tôn Miểu đã gói sẵn từ trước. Cô ấy nuốt nước miếng cái ực, may mà lý trí kéo lại được:
"Cô chủ Tôn, món vịt kho này cay không vậy?"
"Cũng khá cay đó, ăn không thì chắc chưa chắc cô chịu nổi đâu."
Cô gái hiphop hiểu ý, cái này chắc phải có thêm đồ uống hay bia nhắm cùng, chứ ăn không thì miệng không phải môi chúm chím nữa mà là... môi xúc xích.
Cô ấy liếc sang cô bạn ya-bi bên cạnh, thấy người ta vẫn đang từ tốn ăn, khác hoàn toàn với mình, người vừa rồi ăn như bị bỏ đói 3 ngày vậy. Cô gái ya-bi ăn rất chậm, lại còn hay thổi vì nóng. Thấy ánh mắt của cô bạn hiphop của mình, ya-bi lập tức cảnh giác, ôm chặt lấy phần của mình:
"Muốn ăn thì tự đi mua, đừng có nhìn chằm chằm phần của tôi."
"Cậu nghĩ tôi là loại người gì chứ, có thể giành đồ ăn trong tô của cậu à?"
Cô gái ya-bi vạch trần không chút do dự:
"Cậu là một đứa âm hiểm giảo hoạt. Mấy hôm trước đi chơi, bánh kẹp thịt bò của cậu ăn hết sớm nhất, còn cướp một cái từ phần của tôi nữa."
"Trời ơi, chỉ là cái bánh kẹp thịt bò 10 tệ thôi mà, làm gì mà tiếc tới giờ! Thôi được, tôi trả lại cho cậu, hôm nay tôi mời!"
"Ai cần cậu mời? Bộ tôi không trả nổi hả?"
"Trả nổi, trả nổi, chỉ là tôi cảm thấy có lỗi với cậu quá đó mà, được chưa!" Nói xong, cô gái hiphop đứng lên, đi đến xe đồ ăn, quét mã thanh toán trả luôn tiền cho hai người. Trả xong cũng không rời đi, mà bắt đầu quay sang tra tấn Tôn Miểu bằng sự năn nỉ vô cực:
"Thôi tôi cũng không kỳ vọng được giảm giá đâu, cô bán thêm cho tôi một phần vịt kho nữa đi mà. Tối nay tôi vừa ăn vừa coi phim, chơi game, chưa kịp ngồi ấm ghế là ăn hết trơn, một phần sao mà đủ chứ?"
"Không được."
Cô nàng hiphop giận dữ: "Đến chỗ này rồi mà cô cũng keo kiệt được nữa à!"
Khi hai người đang tranh cãi ầm ĩ thì có hai chú cảnh sát đi tới. Bảo vệ chạy ra đón trước, giải thích tình hình với họ rồi mới dẫn hai người cảnh sát tới chỗ Tôn Miểu. Cảnh sát có vẻ cũng thân thiện, thấy Tôn Miểu là một cô gái trẻ thì giọng điệu cũng dịu lại:
"Cô gái, đây là cửa chính của người ta, bày bán ở đây không ổn lắm đâu, hay cô chuyển sang chỗ khác nhé?"
Tôn Miểu lắc đầu, đưa ra đủ các loại giấy tờ, giấy phép và trang web mà Hệ Thống yêu cầu, đưa điện thoại cho cảnh sát xem:
"Anh cảnh sát ơi, không phải tôi cố tình gây khó dễ, mà chỗ này thật sự là được phép bày bán, tất cả giấy tờ tôi đều chuẩn bị đầy đủ cả."
Cảnh sát xem xong, thấy cô nàng không định rút lui thì quay sang bảo vệ:
"Anh tính thế nào..."
Bảo vệ quýnh lên: "Nhưng nếu để vậy, quản lý biết được sẽ trừ lương tôi mất!" Rồi quay sang Tôn Miểu, giọng có phần nài nỉ:
"Cô gái, làm ơn giúp tôi một chút, dời sang bên cạnh hoặc qua bên kia đường cũng được, tôi sẽ nhắm mắt cho qua."
Nếu có thể dời đi thì Tôn Miểu đã dời từ sớm rồi, nhưng mà Hệ Thống không cho phép mà. Với lại cô nàng là người làm đúng, sao phải nhường nhịn. Tôn Miểu lắc đầu:
"Xin lỗi, tôi không muốn dời."
Không khí lập tức rơi vào trạng thái giằng co, cả hai bên đều có lý, chẳng ai ép được ai.
Cô gái hiphop thì đứng bên cạnh hóng chuyện, không xen vào. Lúc này, cô gái ya-bi cũng vừa ăn xong, lau miệng, đứng lên rồi lấy điện thoại ra gọi điện. Vì lúc đó Tôn Miểu vẫn đang giằng co nên chẳng ai để ý cô gái ya-bi gọi cho ai.
Gọi xong, cô ấy đi tới, đứng hóng chuyện chung cô gái hiphop .
Khoảng 2 phút sau, bảo vệ nhận được cuộc gọi. Anh ấy đi ra nghe máy, nói vài câu rồi cúp. Vẻ mặt phức tạp, anh ấy quay lại chỗ cảnh sát, nhỏ giọng nói:
"Quản lý bảo không sao, cô ấy có thể bán ở đây. Xin lỗi đã làm phiền hai anh..."
Cảnh sát cũng không ý kiến gì, chỉ cần đôi bên đồng thuận là được.
Tôn Miểu hơi bất ngờ nhưng thấy sự việc giải quyết xong thì vẫn tốt hơn là tiếp tục căng thẳng. Trong lúc đó, đã có một số người đi đường tụ lại xem chuyện gì đang xảy ra. Đến khi cảnh sát rời đi, không còn chuyện để xem nữa thì vài người bắt đầu hỏi giá miến huyết vịt.
Nghe xong giá, phần lớn cảm thấy mắc nên bỏ đi. Giá này trong khu thương mại thì không phải mắc, thậm chí còn rẻ, nhưng đối với một xe bán hàng rong thì hơi cao.
Tuy vậy vẫn có vài người nán lại, gọi một phần miến huyết vịt để thử.
Sau khi bận rộn một lúc, Tôn Miểu ngẩng lên thì phát hiện bộ đôi hiphop và ya-bi đã rời đi từ lúc nào. Cô nàng đoán, chắc là cô gái ya-bi gọi điện giúp, trong lòng chợt thấy khó xử, không biết cảm ơn sao cho phải. Với cô gái ya-bi thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với cô nàng lại là một phiền phức vừa đủ đau đầu.
Cô gái hiphop lái xe, chở cô gái ya-bi đi, trên đường còn càm ràm:
"Cậu đã giúp thì giúp sớm một chút chứ, người ta gọi cả cảnh sát rồi mới gọi điện, chẳng phải thừa thãi vô dụng sao?"
Cô gái ya-bi liếc cô ấy một cái, môi mấp máy phun ra một chữ:
"Ngu."
Cô nàng hiphop không chịu, định phản bác, thì nghe cô gái ya-bi nói tiếp:
"Giúp ngay từ đầu khi chưa có chuyện gì thì chẳng có ai để tâm. Giúp lúc người ta đang kẹt, người ta mới biết ơn. Cậu ngu thế thì đừng đi buôn bán, làm hại gia đình."
Cô gái hiphop bĩu môi: "Nhưng mà cậu chơi chiêu với cô chủ Tôn làm gì?"
Cô gái ya-bi im lặng, bị hỏi hoài thì cũng mất kiên nhẫn:
"Để sau này khi có món mới, cô ấy sẽ nhớ đến chuyện hôm nay tôi giúp, rồi ưu tiên những món tôi thích ăn."
"?"
Cô gái hiphop cạn lời, đang dừng xe đợi đèn đỏ thì nhìn cô gái ya-bi, giơ ngón cái:
"Đỉnh nha!"
"...Nhưng mà... có chắc là sẽ có món mới không?"
"Biết đâu được."
"Nếu có thì cậu muốn ăn gì?"
"Không biết, mới ăn có 2 món à. Mà cô chủ Tôn mới làm có 4 món thôi, chắc còn lâu mới có món mới."
Cô gái hiphop thầm nghĩ trong bụng: 'Không phải "mới có" 4 món, mà là "đã có" 4 món rồi mới đúng.'
Người thường muốn làm một món ăn ra hồn đã khó, huống gì là làm 4 món mà món nào cũng đỉnh nốc kịch trần. Nhưng lời cô gái ya-bi nói cũng khiến cô ấy mong chờ hơn: 'Ừ nhỉ, mới có 4 món, biết đâu sau này sẽ còn nhiều món ăn ngon tuyệt vời nữa thì sao?'
"Thôi được rồi, sau này tôi cũng làm theo cậu."
Cô gái hiphop cũng thấy động lòng, nhưng ngay lập tức bị cô gái ya-bi đập tan ảo mộng:
"Không ai tắm hai lần trong cùng một dòng sông."
Sau khi hai người đi khỏi, Tôn Miểu chỉ tiếp vài ba khách rồi lại rơi vào cảnh rảnh rỗi. Dù sao thì sáng sớm cũng chẳng ai đi đánh golf, cả sân vắng tanh, Tôn Miểu ngồi cạnh xe đồ ăn của mình, buồn chán chơi điện thoại.
Đến khoảng 11 giờ, Tôn Miểu chợt thấy một chiếc xe quen thuộc lái đến. Cô nàng theo phản xạ cảm thấy đó là xe của Tô Thụy Hi, dù không nhớ biển số, chỉ nhìn dáng xe cũng đoán được 8 - 9 phần.
Quả nhiên, xe vừa dừng thì một lát sau Tô Thụy Hi bước xuống. Nhìn dáng vẻ của cô, Tôn Miểu lập tức khựng lại.
Thật ra cũng không khác thường, vẫn là đồ công sở và giày cao gót. Nhưng Tô Thụy Hi từng nhắn nói sẽ đến đây gặp khách hàng. Tôn Miểu thấy cách ăn mặc này không hợp với bối cảnh sân golf. Nếu khách hẹn ở đây, thì ăn mặc nên thoải mái một chút mới đúng. Mặc như vậy, hoặc là không hiểu chuyện, hoặc là không định ở lại lâu, dù với lý do nào thì cũng khiến người ta cảm thấy... cô không coi trọng khách hàng.
Tô Thụy Hi lại gần hỏi về món ăn và giá cả.
Tôn Miểu cứ nhìn cô vài lần, muốn nói lại thôi, biểu cảm lộ rõ trên mặt. Tô Thụy Hi nhíu mày:
"Tôn Miểu, em có gì cứ nói."
"Chị Tô Tô..." Tôn Miểu vô thức gọi ra cái tên cô vẫn luôn giấu trong lòng, nhưng thấy Tô Thụy Hi không để tâm, vẫn chờ cô nàng nói tiếp, Tôn Miểu nuốt nước bọt, biết rõ mối quan hệ còn chưa thân mà nói thế là hơi đường đột, nhưng cô nàng vẫn muốn nhắc.
"Cách chị ăn mặc hôm nay hình như không hợp với sân golf... khách hàng liệu có thấy chị không tôn trọng người ta không?"
Nghe xong, Tô Thụy Hi giãn mày, ban đầu cô còn tưởng có gì sai sót trong món ăn, giờ nghe Tôn Miểu nói vậy mới yên tâm. Hơn nữa, cô cũng nhận ra Tôn Miểu là đang lo cho cô.
Tô Thụy Hi đưa tay vuốt nhẹ tóc bên thái dương rồi nói:
"Người ta đã chọn hẹn ở sân golf thì ngay từ đầu đã không tôn trọng tôi rồi. Nếu tôi còn ăn mặc theo ý người ta, mặc đồ thể thao cho phù hợp, ngược lại sẽ khiến người ta nghĩ tôi đang ở thế cầu cạnh."
Nghe vậy, Tôn Miểu mới nhận ra mình quan tâm hơi dư thừa, Tô Thụy Hi đã sớm tính hết cả rồi.