Tô Thụy Hi không hề tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ đóng vai người ngoài đứng nhìn. Tâm trạng tệ hại trước đó của cô đã tan biến hoàn toàn. Cô nhìn nhóm chat mà thấy lòng nhẹ hẳn, nhất là khi nghĩ đến món vịt ngũ vị, khóe môi cô không nhịn được mà hơi cong lên.
Thời gian cũng vì vậy mà trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã 2 tiếng, bây giờ là 3 giờ rưỡi chiều. Trong lúc đó, cô còn trò chuyện với trợ lý một lúc, xử lý chút việc từ xa. Tô Thụy Hi ngồi trong khu nghỉ của sảnh lớn, người qua kẻ lại, thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được ánh mắt của người khác đang quan sát mình.
Nhưng vì tâm trạng tốt, cô ngồi đó như chẳng nhìn thấy ai, bình thản làm việc riêng.
Cô rất rõ, tâm trạng tốt lúc này là nhờ Tôn Miểu mang đến.
Nếu không có Tôn Miểu, không biết bây giờ cô sẽ ra sao. Dù có kiên nhẫn đến mấy, trong tình huống này cũng sẽ cảm thấy bực bội. Tâm trạng u uất sẽ trào lên từ đáy lòng. Nhất là cô, người từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió, đây lại là lần đầu vấp ngã, trong lòng nhất định sẽ tràn đầy oán giận và không cam lòng. Dù Tô Thụy Hi có thể kiềm chế được, nhưng cô cũng biết rõ bản thân mình không hề vui vẻ.
Tô Thụy Hi rất mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng vẫn là người trẻ tuổi lại tràn đầy năng lượng, làm sao có thể đạt đến cảnh giới "thiên quân vạn mã vẫn không dao động, mặc cho gió Đông Tây Nam Bắc thổi" cho được?
Nhưng giờ phút này, cô lại thực sự "vững như chuông đồng, không hề dao động". Trong mắt người khác, Tô Thụy Hi có phần quá điềm tĩnh.
Gần 4 giờ, dường như cuối cùng Tổng Giám đốc Trương cũng nhớ ra còn Tô Thụy Hi đang chờ mình, nên sai trợ lý đến đón cô.
Nhìn trợ lý trước mặt, Tô Thụy Hi tắt máy tính bảng, cất bút cảm ứng vào túi, rồi mới đứng dậy. Trên mặt vẫn bình tĩnh, chỉ hơi gật đầu với người kia: "Được, vậy chúng ta đi thôi."
Cô theo trợ lý lên xe điện vào sân golf. Lúc này, bà Trương vẫn còn đang đánh bóng trên sân. Bên cạnh có một cái bàn, có hai người ngồi đó, một nam và một nữ, tuổi tác đều ngang ngửa với bà Trương. Tô Thụy Hi nhận ra được, toàn là những nhân vật tai to mặt lớn trong giới doanh nhân trung niên.
Dù kém ba cô và bà Trương một chút, nhưng cũng chẳng bao nhiêu.
Họ khẽ gật đầu với cô, Tô Thụy Hi cũng gật đầu đáp lại, xem như chào hỏi. Ở đó chỉ có ba cái ghế, hai cái đã có người ngồi, còn lại một ghế chắc chắn là của bà Trương. Tất nhiên Tô Thụy Hi không thể ngồi. Cô đi giày cao gót đứng trên bãi cỏ, chân không vững, gót giày còn có thể đâm thủng cỏ nữa.
Cô chỉ có thể âm thầm nói lời xin lỗi với nhân viên chăm sóc sân cỏ, rồi thầm oán: 'nếu muốn đâm kim vào búp bê (đánh tiểu nhân) thì cứ đâm bà Trương đi, vì bà ta gây khó dễ mà'.
Tô Thụy Hi là người tuyệt đối không bao giờ tự dằn vặt bản thân.
Sau khi cô đứng chờ khoảng 10 phút, bà Trương mới từ đằng xa đi tới, ngồi phịch xuống ghế, uống một ngụm nước, lau mồ hôi, xong xuôi mới nhìn cô:
"Đợi lâu rồi hả? Nhưng cũng đừng trách tôi, người trẻ mà, phải rèn luyện nhiều mới nên người được."
Tô Thụy Hi không muốn tranh luận vấn đề này, nên đi thẳng vào trọng tâm:
"Bà Trương, hôm nay bà hẹn tôi đến đây, nói là muốn ký hợp đồng, vậy chuyện này..."
"Ôi trời, tôi đang đánh golf mà, bạn tôi cũng ở đây. Nếu ký hợp đồng ở chỗ này thì dễ bị lộ thông tin lắm. Tiểu Tô à, chuyện thế này mà cô còn không hiểu nữa sao?"
Tô Thụy Hi nhìn bà ta một lúc, đã hiểu rõ, bà ta đang cố tình giỡn mặt cô.
Cô gật đầu: "Được, trời cũng sắp tối rồi, vậy mai chúng ta..."
"Mai tôi lại hẹn bạn đi đánh golf rồi."
"Vậy ngày kia..."
"Ngày kia cũng vậy."
Tô Thụy Hi mím môi, cảm thấy tâm trạng mình đang xấu đi: "Vậy ngày mai, tôi lại đến đây chờ tổng giám đốc Trương."
Nói xong, cô buông một câu: "Không quấy rầy nữa, hẹn ngày mai gặp lại."
Tô Thụy Hi quay người rời đi. Phía sau, bà Trương còn cố ý dặn với theo:
"Tiểu Tô, mai đừng đi giày cao gót nữa, đừng làm hỏng bãi cỏ."
Bước chân Tô Thụy Hi khựng lại, cô quay đầu, lễ phép đáp: "Được, cảm ơn đã nhắc."
Sau đó lên xe điện, rời khỏi sân golf.
Về đến bãi đậu xe, Tô Thụy Hi mở cửa xe, ngồi vào rồi đổi giày. Cô thay sang giày đế bằng, nhưng dù ngồi trong xe, tâm trạng vẫn không dịu đi được.
Cô chưa từng phải chịu uất ức như vậy. Ngay lúc này đây, lòng cô nghẹn ngào.
Tô Thụy Hi là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng làm tốt, vậy mà lần này, cô lại cảm thấy mình thất bại ê chề. Thậm chí cô còn không biết mình đã đắc tội gì với bà Trương mà để bị đối xử như vậy.
Cô mím chặt môi, điều chỉnh lại tâm trạng. Khi lái xe ra khỏi cổng sân golf, vốn định đi thẳng về, nhưng khi xe chạy ngang quầy ăn nhỏ của Tôn Miểu, thấy cô nàng vẫn còn ở đó, Tô Thụy Hi bất giác đạp thắng.
Cô dừng xe bên đường, không xuống xe, chỉ ngồi yên trong xe nhìn. Mãi đến khi nhìn thấy Tôn Miểu đang ló đầu ra qua kính chiếu hậu, hình như cô nàng đang nhìn cô, Tô Thụy Hi mới mở cửa bước xuống.
Thậm chí cô cũng không đổi giày cao gót. Thật ra cô rất thích mang giày cao gót, vì như vậy nhìn chân sẽ dài hơn, dáng người cũng cao lên. Cô không thích ngẩng đầu nhìn người khác, đây là sự kiêu ngạo của cô. Và cô luôn cảm thấy mình xứng đáng để kiêu ngạo.
Đó là phần bản tính "khó ưa" được giấu rất kỹ trong lòng cô, nhưng ngay lúc này, Tô Thụy Hi lại cảm thấy sự kiêu ngạo đó thật buồn cười.
Tôn Miểu cũng rất bất ngờ. Cô nàng nhìn thấy Tô Thụy Hi đậu xe xong còn ngồi lì trong xe rất lâu, cứ tưởng cô đang thay giày, nhưng sau khi xuống xe thì phát hiện hóa ra Tô Thụy Hi đang mang giày đế bằng. Thấy cô đi về phía mình, Tôn Miểu theo phản xạ mà đứng lên. Bây giờ mới hơn 4 giờ, chắc chưa đến giờ ăn tối của Tô Thụy Hi.
Nhưng nếu bây giờ mua mang về thì cũng vừa kịp.
Tôn Miểu nhìn Tô Thụy Hi, định hỏi có phải cô muốn ăn gì không, nhưng lại phát hiện sắc mặt và trạng thái của cô không ổn chút nào... Tôn Miểu rất có thiện cảm với Tô Thụy Hi, và cũng có thể đọc được khá nhiều điều từ khuôn mặt luôn lạnh nhạt kia.
Ngay lúc này, Tôn Miểu đã nhận ra, chắc chắn cô không phải đến để mua đồ ăn.
Nhưng hỏi thẳng thì hơi ngại, Tôn Miểu nghĩ một lúc rồi vẫn hỏi:
"Chị Tô Tô, chị có muốn ăn một phần miến huyết vịt không?"
Tô Thụy Hi sững người, sắc mặt hơi thay đổi. Tôn Miểu khó diễn tả được vẻ mặt ấy là thế nào, nhưng có cảm giác như cô đang nghĩ: 'Gì thế này, sao em không hỏi gì tôi hết, vẫn cứ nói chuyện như thường vậy?'
Cũng chính nhờ thái độ và giọng điệu vẫn như mọi khi của Tôn Miểu, Tô Thụy Hi khẽ mỉm cười: "Ừm, lấy cho tôi một phần."
"Gói mang về không?"
"Không, tôi ăn ở đây."
Bây giờ vẫn còn sớm, người ta còn chưa tan làm, nên Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu chỉ có một mình Tô Thụy Hi là khách. Tô Thụy Hi chậm rãi đi đến bàn xếp, ngồi xuống. Sắc mặt đã dịu lại, khác hẳn lúc mới đến, Tôn Miểu thấy vậy cũng thở phào, bắt đầu nấu miến cho cô.
Sau khi làm xong, cô nàng mang tô miến tới, Tô Thụy Hi chuẩn bị ăn thì bị gọi một cách hơi thô lỗ:
"Chị Tô Tô, khoan đã, còn nóng lắm."
Tôn Miểu lấy từ túi tạp dề ra hai viên kẹo, đặt một viên trước mặt cô.
"Chị Tô Tô, ăn kẹo đi, ăn xong thì miến cũng bớt nóng rồi."
Ánh mắt Tô Thụy Hi rơi xuống viên kẹo trên bàn, cô nhận ra đó chính là loại trước đây mình đã tặng cho Tôn Miểu. Cô không khách sáo, cầm lấy, bóc giấy gói rồi cho vào miệng. Bên cạnh, Tôn Miểu cũng làm động tác giống hệt, cùng nhau ăn kẹo.
"Chị Tô Tô, kẹo của chị vị gì? Của em là vị cam."
"Táo xanh."
Tô Thụy Hi có hơi thất vọng, không phải vị dâu.
Nhưng cảm giác đó chẳng kéo dài bao lâu, vì Tôn Miểu bắt đầu luyên thuyên:
"Hả? Là vị táo xanh à? Vị đó ngon lắm đó, lần đầu em ăn mà sáng mắt hẳn, ngọt mà không gắt, ăn xong còn thấy thèm nữa. Vị cam cũng ngon, nhưng em vẫn thích vị táo xanh hơn."
Ban đầu Tô Thụy Hi không cảm thấy vị táo xanh có gì đặc biệt, chỉ là vị kẹo bình thường thôi. Nhưng nghe Tôn Miểu nói vậy, tự nhiên kẹo trong miệng cô cũng trở nên ngon hơn, ngọt dịu, lại có chút tươi mát. Cô xoay viên kẹo bằng đầu lưỡi, để nó lăn một vòng trong miệng, cả khoang miệng tràn ngập vị táo xanh ngọt ngào.
"Ừm, vậy à?"
"Thật đó, chị Tô Tô mua kẹo nào cũng ngon hết, kẹo dẻo cũng vậy. Có cả nhân siro trái cây bên trong, nhai vài cái rồi cắn mạnh, siro bên trong tràn ra, vừa ngon vừa vui. Chỉ có điều khó chia sẻ, vì nó là kẹo rời đựng trong hũ thủy tinh."
Tôn Miểu luôn có thể nói những điều tưởng chừng bình thường thành ra hấp dẫn đến lạ. Nghe cô nàng nói xong, Tô Thụy Hi cũng thấy thèm, có lẽ, cô cũng nên mua một hộp để ăn?!
Tôn Miểu tiếp tục líu lo:
"Nhưng cũng có vị dở nha, như vị nho chẳng hạn, vị đó hơi kì, chắc nho không hợp làm kẹo. Em ăn thấy chua chua, cứ kỳ kỳ thế nào á."
Nói xong về kẹo, cô nàng lại chuyển chủ đề:
"Chị Tô Tô biết không? Miến huyết vịt kiểu Kim Lăng sẽ không có đọt đậu Hà Lan đâu, nhưng đọt đậu là rau mùa này. Từ tháng năm đến đầu tháng sáu là mùa ngon nhất, qua rồi là hết vì đậu phải trổ trái..."
Thông tin này là Tôn Miểu vừa đọc được trong nhóm chat, nhưng nghe cô nàng kể, lại sinh động hơn hẳn. Tô Thụy Hi dốt nát chuyện bếp núc, tất nhiên không biết đọt đậu Hà Lan có mùa.
"Lẩu cũng có thể nhúng đọt đậu được đó, nước lẩu thanh là món duy nhất dân Tứ Xuyên chịu ăn vì có đọt đậu Hà Lan đó."
Tôn Miểu kể chuyện rất cuốn, khiến khóe môi Tô Thụy Hi khẽ cong.
Chờ cô ăn xong kẹo, Tôn Miểu mới nói:
"Giờ miến bớt nóng rồi, chị Tô Tô mau ăn đi."
Thật ra Tô Thụy Hi không đói lắm, nhưng nghe cô nàng nói vậy lại thấy mình đói thật. Có điều cô hơi lo: "Vừa ăn kẹo xong mà ăn miến liền, có bị lẫn vị không?"
"Vậy chị húp một chút nước lèo trước đi, để làm trôi vị kẹo."
Nghe theo lời Tôn Miểu, Tô Thụy Hi húp một ngụm nước lèo. Ngụm nước vừa xuống bụng, tâm trạng xấu xí của cô dường như cũng theo đó mà trôi đi, tan biến.
Tô Thụy Hi không rõ, thứ chữa lành cô rốt cuộc là món ăn, hay là... Tôn Miểu.