Từ khi mới lọt lòng, Tô Thụy Hi đã ngậm thìa vàng, lại còn là con gái một trong nhà. Từ nhỏ cô đã nghe rất nhiều người khuyên ba mẹ mình nên sinh thêm một đứa nữa, tốt nhất là con trai, để sau này kế thừa gia nghiệp.
May mà ba mẹ cô rất cởi mở, luôn đáp rằng: "Chỉ cần có Tô Thụy Hi là đủ rồi." Nhiều lúc bị nói phiền quá, họ thẳng tay mời khách ra về.
Nhưng những lời nói ấy, vẫn lọt đếm tai Tô Thụy Hi. Người ta không hề né tránh cô mà còn xúi cô về nói với ba mẹ rằng: "Con muốn có em trai." Mà trong số đó, lại có cả bà nội cô.
Thấy ba mẹ Tô chỉ chuyên tâm nuôi dưỡng một mình Tô Thụy Hi, bà nội Tô dần sinh lòng oán trách. Có lúc Tô Thụy Hi còn nghĩ: 'chắc bà nội cảm thấy mình là cái gai trong mắt, có lẽ không có mình thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn?'
Từ khoảnh khắc đó, Tô Thụy Hi quyết tâm trở nên mạnh mẽ. Chỉ có mạnh mẽ, cô mới không phải nghe những lời thị phi vô lý ấy nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ nhỏ đến lớn, những gì gọi là "trắc trở" mà cô gặp được, chỉ có vậy mà thôi.
Tô Thụy Hi xinh đẹp, thông minh lại chịu khó, học hành hay những chuyện khác đều thuận buồm xuôi gió. Sau khi tốt nghiệp, vì tính cách quá độc lập, cô không chọn về làm ở công ty gia đình mà tự mình gây dựng sự nghiệp.
Và cô làm được thật. Dù chỉ là một chú bê con lao vào ván cờ, nhưng cô vẫn khiến đám mãnh hổ lâu năm quanh đó trở tay không kịp.
Cô cũng chẳng nếm trải những khó khăn mà người khởi nghiệp thường gặp. Bối cảnh phía sau cô quá vững chắc, đến mức dù không cố ý dựa dẫm thì vẫn có khối người chủ động chìa tay giúp. Không ai dám coi thường cô, ngược lại còn mang hợp đồng tới tận tay.
Nếu đặt vào tiểu thuyết, thì Tô Thụy Hi chính là nữ chính thiên chi kiêu tử chuẩn bài.
Nhưng hiện tại, cô đang gặp phải cú vấp ngã lớn đầu đời, mà người tạo ra cú vấp ấy không ai khác chính là tổng giám đốc Trương.
Tô Thụy Hi từng xem qua hồ sơ của bà ta. Quá khứ huy hoàng được truyền thông ca tụng không ngớt. Từ một người phụ nữ bước ra từ vùng núi sâu, bà ta vươn lên đứng top 10 nữ tỉ phú Trung Quốc. Trước khi gặp mặt, Tô Thụy Hi thật lòng rất khâm phục bà ta.
Cho đến khi cô bị bà ta làm khó đủ đường.
Dự án liên tục bị bác bỏ, đến mức trợ lý của cô bị rụng tóc vì stress. Chính vì chuyện này mà dạo trước cô bận đến đau bao tử, phải nhập viện truyền nước. Bác sĩ còn dặn nên nằm viện theo dõi, vậy mà cô vừa truyền xong đã bỏ về, tất cả cũng chỉ vì dự án hợp tác lần này.
Nghỉ lễ Quốc tế Lao động, công ty bên kia bỗng dưng chơi chiêu "phơi khô" họ, mãi đến hai ngày sau lễ mới đồng ý để Tô Thụy Hi đích thân đến gặp mặt. Rồi kết quả, lại là cái thái độ đó...
Dù chẳng hiểu nổi ác ý vô cớ của tổng giám đốc Trương từ đâu ra, Tô Thụy Hi vẫn cố hít sâu một hơi, ngồi vào khu vực tiếp khách.
Khách ra vào không ít, nhưng chủ yếu là đàn ông. Vài cô gái xuất hiện thì cũng là được đàn ông dẫn theo. Nói cho sang thì là "bạn đồng hành", nói khó nghe thì là "đồ trang trí". Trong cái giới thượng lưu này, chuyện như vậy đầy rẫy, phụ nữ chỉ như món đồ được dùng để khoe khoang, chẳng khác gì đồng hồ đắt tiền hay siêu xe họ cầm lái.
Tô Thụy Hi cực kỳ chán ghét mấy trò đó, nhưng cô chỉ có thể tự giữ thân và tránh xa đám người nực cười đó.
Khi tra cứu thông tin về golf, Tô Thụy Hi từng đọc qua một báo cáo. Ở Trung Quốc, tỷ lệ nam:nữ chơi golf là khoảng 75:25, đối với độ tuổi trên 35 thì còn nghiêng hơn, tới 82:18. Con số này đúng là quá chênh lệch.
Mà nếu tới sân golf tận mắt nhìn, thậm chí cô còn cảm thấy số liệu thống kê còn nói giảm nói tránh.
Tổng giám đốc Trương mê trò này, thật sự là điều mà Tô Thụy Hi không thể hiểu nổi. Bản thân cô vốn đã chẳng thích những nơi đầy đàn ông tụ tập thế này rồi.
Cô bất giác đưa tay xoa trán, thấy hơi đau đầu. Tâm trạng đang phơi phới nhờ lúc nãy nói chuyện với Tôn Miểu cũng bị bầu không khí hiện tại đập tan không thương tiếc. So với nơi này, chỗ của Tôn Miểu đúng là thiên đường.
Hình ảnh Tôn Miểu lại hiện lên trong đầu cô, nhớ tới dáng vẻ khi cô nàng nấu ăn cho cô, nhớ tới đôi mắt trong trẻo xinh đẹp ấy, và cả cảm giác ấm áp, thân thuộc toát ra từ cô gái ấy nữa.
Không thể phủ nhận, Tô Thụy Hi thích ở bên cạnh Tôn Miểu hơn. Cô nàng luôn toát lên một sức sống mãnh liệt, giống như mầm cỏ non vươn lên giữa giông gió. So với cô nàng, cái sân golf cách một bức tường kia cứ như đang mục rữa từ trong ra ngoài.
Nhìn thì xa hoa tráng lệ, người người sang trọng thơm nức mùi nước hoa, nhưng thực chất lại thối nát tận xương tủy.
À, trừ cô và một vài người khác.
Tô Thụy Hi không ngại trong lòng mắng chửi cả đám người kia. Vốn dĩ cô đã là kiểu người độc miệng, nếu không phải Tổng giám đốc Trương là bậc tiền bối lớn tuổi, lại đang nắm giữ dự án mà cô còn cần, thì cô đã sớm đứng dậy chửi cho một trận rồi bỏ đi cho đỡ bực.
Vì dự án và vì... tiền, thôi ráng nhịn đi vậy.
Mà nhắc tới tiền, cô lại muốn cười. Trước còn nói Tôn Miểu mê tiền, giờ nghĩ lại, chính cô cũng thế thôi? Cũng vì tiền mà cắm đầu chạy ngược chạy xuôi, còn phải uốn mình chịu đựng thế này. Nhưng kỳ lạ là, cứ nghĩ đến Tôn Miểu là tâm trạng cô lại tốt lên không ít.
Cô cầm điện thoại lên, trong lúc chờ đợi cũng thấy quá nhàm, dù là người như Tô Thụy Hi cũng muốn lướt xem chút gì đó cho giết thời gian. Vô thức, cô ấn vào ảnh đại diện của Tôn Miểu, rồi mở trang cá nhân của cô nàng.
Tôn Miểu không đăng nhiều, vừa vào là thấy hình một chú chó Shiba hoạt hình đang nhe răng cười với cô.
Nụ cười đáng yêu ấy khiến lòng cô cũng ấm lên theo.
Tôn Miểu khi cười, chắc cũng mang cái vẻ vừa thông minh vừa ngốc ngốc thế này nhỉ. Tô Thụy Hi lại nhớ tới chuyện Tôn Miểu có một nhóm chat dành cho dân mê ăn. Nghĩ tới đây, cô không do dự nhắn hỏi cô em họ hiphop xem nhóm đó có thật không.
Ý của cô rất rõ ràng, cô muốn được vào nhóm.
Thật ra nhắn trực tiếp cho Tôn Miểu thì tiện hơn nhiều, nhưng cái tính ngang bướng của Tô Thụy Hi lại nổi lên.
Cô em họ hiphop trả lời rất nhanh, dạo này cô ấy rảnh quá mà, suốt ngày lang thang, ôm điện thoại không rời, nên gần như trả lời ngay lập tức.
[Có, chị Tô, em thêm chị vào nhóm nha?]
Tô Thụy Hi bỗng sững lại. Không phải vì đối phương nói gì lạ, mà là vì hai chữ "chị Tô". Trước đây Tôn Miểu cũng gọi cô như thế, nhưng hôm nay lại đổi thành "chị Tô Tô".
Thật ra cô không mấy để tâm tới cách xưng hô, nhưng lúc này đọc thấy "chị Tô", cô mới nhận ra "chị Tô Tô" nghe thân mật hơn hẳn. "Chị Tô" thì lại quá xa cách, như thể hai người chỉ là mối quan hệ xã giao gặp vài lần.
"Chị Tô Tô", nghe cũng hay phết.
Tô Thụy Hi khẽ mím môi, nghĩ tới vẻ mặt bối rối của Tôn Miểu khi gọi mình như vậy, chắc lúc ấy cô nàng cũng hồi hộp lắm, sợ gọi sai thì bị cô mắng. Nhưng khi đó Tô Thụy Hi đâu thèm để ý, tâm trí cô toàn nghĩ về bữa trưa ngon lành.
Cô vẫn chưa trả lời, đối phương lại nhắn tiếp: "Chị Tô?"
Thấy máy rung, Tô Thụy Hi liếc qua rồi nhắn lại:
[Em thêm tài khoản phụ của tôi vào đi.]
[Ủa chị có tài khoản phụ từ khi nào vậy?]
[Bây giờ.]
Tô Thụy Hi tạo tài khoản mới cực nhanh. Lúc đặt tên, thứ hiện lên đầu tiên trong đầu cô là nụ cười của Tôn Miểu, sau đó là chú Shiba đang cười toe toét. Không hiểu vì sao, cô lại đặt tên là "Smile".
Sau khi được thêm vào nhóm, Tô Thụy Hi bắt đầu hành trình "lặn hụp" của cô.
Sự xuất hiện của cô chẳng ai chú ý, vì nhóm này mỗi ngày đều có người mới tham gia. Có người tự hỏi xin link, có người như cô, được người quen giới thiệu. Theo lệ, vài ba người vào thì "chào mừng", rồi thôi.
Cả nhóm vẫn tiếp tục chủ đề sôi nổi hôm nay, không gì khác ngoài miến huyết vịt Kim Lăng và vịt kho của Tôn Miểu.
Những người đến muộn thì kêu trời:
[Trời ơi sao lại như vậy? Tôi nghiện món vịt kho mà! Lúc đi ăn miến thì đâu thấy thông báo có bán món đó đâu?]
[Vì bán hết từ sớm rồi. Hôm nay cô chủ Tôn còn giới hạn mỗi người chỉ được mua một phần để chia đều cơ mà. Thế mà đến trưa đã hết sạch. Nếu bạn tôi không nhắn, tôi cũng chẳng biết hôm nay có bán luôn ấy.]
Man Man và Tiếu Tiếu cũng nhảy vào kêu trời:
[Gì cơ?! Có cả món vịt kho hả?! Trời ơi sao bây giờ mới nói!]
[Không phải cô chủ Tôn đã đăng thông báo rồi sao?]
[Chắc do mọi người chỉ tập trung vào miến huyết nên quên mất rồi.]
[Haha ai đến muộn thì tiếc lắm nhé. Tôi mua được một phần vịt kho vị cay, ôi cái hương vị này mà uống với rượu thì khỏi nói![hình][hình]]
Hình chụp món ăn nhìn rất hấp dẫn, màu sắc bắt mắt, điểm thêm vài lát ớt và hoa hồi bên cạnh, nhìn thôi đã thấy thơm.
Dù Tô Thụy Hi không ăn được cay, nhưng nhìn hình cũng biết món này ngon cỡ nào.
Nhưng cô không ăn được cay thì đã sao? Tôn Miểu chuẩn bị sẵn vị ngũ hương cho cô rồi còn gì!
[Không chịu nổi nữa, đá cái đứa đang khoe khoang này ra đi!]
[Mai! Mai nhất định tôi phải đến sớm mua món vịt kho!]
[Đừng nói đến vịt kho nữa, mọi người nhất định phải thử món miến huyết vịt ngon nhất thế gian này! Không đùa đâu, tôi là dân Kim Lăng gốc đây, mà còn chưa từng ăn món nào ngon như vậy. Hơn 20 năm sống uổng phí quá rồi.]
[Nhưng hình như miến Kim Lăng không có đọt đậu Hà Lan mà phải không?]
[Không sao, tôi chính thức phản bội giáo phái miến Kim Lăng. Từ hôm nay, tôi là tín đồ trung thành của giáo phái miến Tôn Miểu.]
[Đọt đậu Hà Lan thật sự rất hợp, nước hầm vịt thì ngọt đậm, rau thì thanh mát giòn tan...]
[Đúng là đang vào mùa đọt đậu Hà Lan. Tối nay phải xào một đĩa mới được.]
Lúc này, cô gái hiphop mới biết thứ rau xanh mướt ấy gọi là đọt đậu Hà Lan:
[Ngon thiệt đó, tối nay tôi cũng ăn luôn!]
Chủ đề nhóm thay đổi liên tục, nhưng vì nhóm do Tôn Miểu, một đầu bếp điều hành, nên dù nói gì đi nữa, mọi chuyện cuối cùng cũng xoay quanh "ăn", và không khí thì lúc nào cũng náo nhiệt như thế.