Trong khi Tô Thụy Hi ăn miến huyết vịt, Tôn Miểu ngồi cạnh nhìn cô, thỉnh thoảng còn nói vài câu để phân tán sự chú ý của cô. Cô nàng chỉ có thể làm được chừng đó thôi, vì cũng chẳng giúp được bao nhiêu Tô Thụy Hi .
Tôn Miểu nghĩ thầm, hôm nay Tô Thụy Hi đến để gặp khách hàng, nhưng lúc ra khỏi đó thì lại mang vẻ mặt này, chứng tỏ cuộc gặp hôm nay chẳng mấy suôn sẻ. Lúc trưa, cô đã nói là khách hàng muốn ra oai phủ đầu, mà nhìn tình hình bây giờ, đúng là ra oai có hiệu quả thật.
Tôn Miểu không thể nào thay Tô Thụy Hi ký được hợp đồng, chỉ có thể kể vài chuyện vui để cô bớt buồn.
Tô Thụy Hi ăn hết một tô miến huyết vịt thì vừa đúng 5 giờ. Cô đứng dậy, quét mã QR thanh toán, rồi chân thành cảm ơn Tôn Miểu:
"Cảm ơn em."
Tôn Miểu vội xua tay:
"Không có gì đâu, em cũng đâu giúp được gì nhiều."
Nghĩ một lúc, cô nàng vẫn gọi Tô Thụy Hi lại và nói:
"Chuyện công việc thì làm gì có ai thuận buồm xuôi gió mãi. Hôm nay em cũng xui tận mạng..."
Cô nàng kể sơ qua chuyện xảy ra vào buổi sáng.
Tô Thụy Hi hơi ngạc nhiên:
"Không ngờ còn có chuyện như vậy."
Việc cô gái Ya-bi đi chung với cô gái hiphop giúp được Tôn Miểu, Tô Thụy Hi lại không thấy lạ, vì sân golf này vốn là sản nghiệp của nhà cô gái Ya-bi, mà cũng chỉ là một tài sản nhỏ trong số rất nhiều. Nếu đến một cuộc điện thoại cũng không giải quyết được, thì thôi khỏi lăn lộn trong giới luôn cho rồi.
Tuy nhiên vì cô gái Ya-bi không nói ra thân phận của cô ấy, nên Tô Thụy Hi cũng không tiện tiết lộ.
Tôn Miểu gật đầu, tiếp tục nói:
"Một cái quầy nhỏ như em còn hay gặp rắc rối, huống gì chị Tô Tô có hẳn một công ty lớn như vậy. Hơn nữa, gặp khó khăn thì cứ cố mà vượt qua thôi."
Khi nói những lời này, giọng cô nàng không hề mang chút tiêu cực nào, kể cả lúc nhắc đến chuyện bị bảo vệ đuổi, cô nàng cũng dùng giọng điệu hài hước, lên xuống nhẹ nhàng như đang kể chuyện của ai đó chứ không phải của mình. Đến câu cuối, giọng cô nàng trở nên đặc biệt chân thành, thật lòng muốn an ủi Tô Thụy Hi.
Lúc này, Tô Thụy Hi bỗng nổi chút ác ý, cô mím môi cười khẽ rồi hỏi:
"Vậy nếu không vượt qua được thì sao?"
"Ờm..." Tôn Miểu khựng lại, đang định vắt óc nghĩ cách trả lời thì thấy nụ cười nơi khóe môi Tô Thụy Hi, lập tức hiểu ngay là cô đang trêu mình. Tôn Miểu cũng bật cười:
"Vậy thì sao hả? Thì bỏ qua thôi. Ví dụ, vẫn lấy chuyện hôm nay mà nói, nếu thật sự em không được bán ở đây nữa thì em cũng không bám riết lấy nơi này đâu."
"Cùng lắm thì dọn tới cửa sau nhà họ bán thôi."
"Nếu chỗ đó cũng không được, em lại tìm chỗ khác. Thế giới rộng lớn thế cơ mà, chỗ này không giữ em thì có chỗ khác giữ."
Tâm lý của Tôn Miểu rất cứng, nhờ mấy câu nói đó mà cảm giác thất bại trong lòng Tô Thụy Hi cũng vơi bớt. Cô bật cười vài tiếng:
"Em nói đúng, chỉ là một mối hợp tác thôi mà, thất bại cũng chẳng sao cả."
Cô nghiêng đầu vuốt tóc:
"Đời mà, làm gì có ai chưa từng thất bại, thất bại cũng chỉ là một trải nghiệm thôi."
Câu này nói ra, nghe cứ như cô chưa từng nếm mùi thất bại bao giờ vậy.
Tôn Miểu âm thầm cảm thán trong lòng, cảm thấy Tô Thụy Hi như vậy thật sự rất ngầu.
Nói dăm ba câu xong, Tô Thụy Hi phất tay coi như chào tạm biệt. Tôn Miểu gọi với theo:
"Ngày mai chị còn đến không?"
"Có chứ."
Tô Thụy Hi không quay người, chỉ nghiêng người liếc lại phía sau, nở một nụ cười chắc thắng:
"Chắc chắn là tôi sẽ đến."
Thật ra câu này mang hai tầng ý, thứ nhất, ngày mai cô nhất định sẽ đến, vì hợp đồng chưa ký, chuyện làm ăn còn chưa xong, cô tất nhiên phải quay lại; thứ hai, ngày mai cô nhất định sẽ đến, vì cô còn muốn tới quầy đồ ăn của Tôn Miểu để ăn miến huyết vịt nữa.
Tuyệt thật.
Tôn Miểu thật lòng nghĩ vậy.
Nửa tiếng sau, đến 5 rưỡi chiều, khách của Tôn Miểu cũng bắt đầu đông lên, phần lớn là những người vừa tan ca chạy đến. Trên group chat đã thấy bảo hết sạch món vịt kho rồi, vừa ăn miến huyết vịt, vừa trách móc:
"Cô chủ Tôn, mai nhớ chuẩn bị thêm món vịt kho nha, mới chiều mà đã bán sạch trơn rồi!"
"Đúng đó đúng đó! Cô không biết chiều nay tôi nhìn mấy tấm hình trong group mà nước miếng chảy ròng ròng thế nào đâu! Cô không tưởng tượng được tôi mê món vịt kho tới mức nào đâu!"
"Tôi không thể tưởng tượng được món vịt kho cô làm ra ngon tới mức nào! Tôi phải ăn thử mới biết được, chứ không thể tin vào mấy lời trên trời dưới đất của những người kia!"
Cũng có khách nói chuyện nhẹ nhàng hơn:
"Thôi thì coi như cũng may, ít ra còn có miến huyết vịt để ăn. Nhưng mà đừng ai mua một lần hai ba tô nha, không thì tụi mình cũng không có nước mà húp. Món này thật sự ngon, tôi tuyên bố, từ nay không thèm bánh kẹp thịt bò nữa!"
"Phản đồ! Mala xianggou mới là chân ái! Mala xianggou đệ nhất!"
Vừa cãi nhau chí chóe, vừa ăn miến huyết vịt, không khí của khách cũng rất náo nhiệt, Tôn Miểu thấy vui lây, nhưng vẫn phải giải thích:
"Món vịt kho này thật sự không làm được nhiều, tôi làm tươi mỗi ngày đó. Xíu nữa về tôi còn phải đi mua vịt với nguyên liệu, ướp qua đêm thì mai mới ngon được."
"Vậy cô chủ Tôn để dành một phần cho tôi nha, mai tôi chắc chắn tới!"
Tôn Miểu vội lắc đầu:
"Không được đâu, ai đến trước thì được trước. Nếu cho đặt trước thì lại bất công với người khác. Với lại tôi cũng đã giới hạn một người chỉ mua một phần rồi, cũng là biện pháp công bằng nhất rồi. Nếu mà cho đặt trước hết thì mấy người chưa vào group làm sao mà mua được."
"Tôi vẫn muốn được gặp nhiều người hơn, có thêm nhiều khách quen hơn nữa."
Những lời này khiến khách chẳng còn gì để nói, chỉ biết thở dài, bàn tính sẽ ghé lại vào cuối tuần. Có khách còn rùng mình một cái:
"Chỗ này đúng là hơi heo hút, lại còn ở lưng chừng núi nữa, dù nói là núi chứ cũng chỉ là mấy gò đất thôi, nhưng dù gì cũng nằm trong núi. Chiều tối gió thổi lạnh ghê."
"Vài bữa nữa chắc lạnh hơn nữa, tôi coi dự báo thời tiết rồi, có cảnh báo gió lớn đó."
"Nhưng mà, gió thổi vù vù, ăn tô miến nóng, lòng cũng ấm lên chút đỉnh."
Đến 6 giờ rưỡi tối, đồ ăn của Tôn Miểu đã bán sạch. May là khách cũng gần như về hết. Sợ có khách quen tranh thủ đến trễ, cô nàng còn lên group thông báo là đã bán hết, rồi mới bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị về nhà.
Khi đang thu dọn, một chiếc xe từ trong sân golf chạy ra, dừng lại bên lề.
Vẫn còn hai khách đang ngồi ăn, thoạt nhìn cũng biết là miến huyết vịt. Tôn Miểu vừa lau bàn xe vừa chờ khách ăn xong để gấp bàn đem về.
Trên xe có người bước xuống, liếc nhìn khách đang ăn gì, rồi chạy về phía xe nói vài câu, sau đó đi đến chỗ Tôn Miểu hỏi:
"Cô bán miến huyết vịt đúng không? Cho tôi một phần mang về."
"Hôm nay hết rồi, mai tôi sẽ bán tiếp, từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối. Nếu bán hết sớm thì tôi sẽ về sớm."
Tôn Miểu vừa cười vừa giải thích, người đó gật đầu rồi rời đi.
Chờ khách ăn xong, Tôn Miểu xếp hết đồ vào chỗ cố định trong xe ba bánh, lái xe về nhà. Nhưng cô nàng không về thẳng, mà rẽ vào chợ, chọn vịt, làm vịt, mua nguyên liệu, một quy trình quen thuộc.
Về đến nhà, cô nàng lại tiếp tục dọn xe, chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai, mớ vịt kho cũng được cho vào tủ lạnh.
Cùng lúc ấy, Tô Thụy Hi cũng chẳng rảnh rang gì. Hôm nay cô ở sân golf hơi lâu, dù đã tranh thủ làm việc từ xa bằng máy tính bảng nhưng vẫn không xử lý được bao nhiêu. Về đến nhà, cô lại mở laptop tiếp tục giải quyết đống công việc còn dang dở.
Cô bận rộn đến tận 11 giờ rưỡi đêm mới ngừng tay, xoay cổ, xoa xoa gáy rồi mới đứng dậy. Trước khi vào phòng tắm, cô nghe bụng mình réo ầm ĩ, sững người mất vài giây rồi nhận ra, có lẽ vì ăn tối quá sớm, lại làm việc đến khuya, nên mới đói bụng như vậy.
Tô Thụy Hi vốn không có thói quen ăn đêm, nhưng bụng đói thì khó ngủ, cô quyết định pha cho mình một chén ngũ cốc.
Tay nghề bếp núc của Tô Thụy Hi gần như bằng không, những gì cô làm được chắc chỉ là pha ngũ cốc, nấu mì ăn liền, hoặc cùng lắm salad cà chua, mà lại dùng kéo cắt chứ không phải dao.
Cô mở tủ lạnh định lấy sữa thì chợt sững lại, thấy một túi nilon trong đó.
Bên trong là phần đồ ăn cô mang về, vịt kho do Tôn Miểu làm.
Cô theo phản xạ muốn dẹp ngay ý định ăn món đó, vịt kho mà, hương vị nồng, cô vốn không thích ăn đồ có vị quá nồng, huống gì còn là ban đêm. Nửa đêm mà ăn thịt, lại còn dầu mỡ, tanh như vậy... liệu có ổn không?
Nhưng mà... món này do Tôn Miểu làm...
Chỉ với ý nghĩ đó, mọi sự từ chối ban đầu đều đổ sông đổ biển. Cuối cùng tay cô không cầm lấy hộp sữa, mà là... túi vịt kho.
Tô Thụy Hi âm thầm khinh bỉ bản thân, đúng là người không có lập trường. Uống sữa tốt cho bao tử, chứ ăn vịt kho thì chẳng có tí lợi ích nào, ngược lại còn làm bao tử thêm gánh nặng.
Bình thường cô cũng khá biết nghe lời bác sĩ, chỉ là không tự nhận ra, bệnh bao tử của cô toàn là do đói mà ra, ăn đúng giờ mới là điều quan trọng nhất.
Cô lấy vịt ra, chọn cái dĩa, rồi đổ vịt vào.
Vịt vừa rơi xuống dĩa đã thấy hấp dẫn lạ thường.
Khác với món vịt kho cay được chia sẻ trong group, phần của Tô Thụy Hi là vị ngũ hương, tổng thể có màu nâu sẫm, không có mấy thứ như ớt hay hạt tiêu rải loạn. Tôn Miểu đã cắt sẵn thành từng miếng nhỏ, không phải nguyên cái cổ hay từng khúc to, mỗi loại đều vừa vặn như nhau, nằm rải rác trên dĩa.
Dù chẳng bày biện gì, nhưng vẫn khiến người ta thấy thèm. Nhìn vậy, Tô Thụy Hi bỗng nhớ đến một câu thơ:
"Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn." (Hạt ngọc lớn nhỏ rơi xuống mâm ngọc).
Phần vịt kho này, dù không được trang trí cầu kỳ, nhưng cũng khiến người ta thèm thuồng.
Dù đã để trong tủ lạnh một lúc nên mùi thơm có giảm bớt, nhưng ngửi gần vẫn có thể cảm nhận được mùi thơm của sốt kho đậm đà.
Bụng cô lại réo lên inh ỏi, sau một hồi do dự, cô lấy đũa gắp một miếng cổ vịt lên. Nếu cô em họ hiphop mà có mặt ở đây, chắc chắn sẽ chọc cô là "làm màu", vì người ta... toàn dùng tay không ăn luôn ấy chứ.
Tô Thụy Hi chậm rãi cắn một miếng cổ vịt, rồi phát hiện Tôn Miểu không hề gạt cô, không hề tanh, mà còn ngon tuyệt vời.