Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 56: Diện mạo mới của Crush



Tôn Miểu chưa bao giờ che giấu xu hướng tình cảm của mình, đơn giản là vì... không cần thiết. Cô nàng không có ba mẹ, cũng chẳng có mối ràng buộc thân tình nào, như thể trong xã hội này, ngọn núi lớn nhất đã chẳng tồn tại với cô nàng. Huống chi cô nàng cũng không cho rằng xu hướng tình cảm là điều cần phải giấu giếm.

Nếu vì giới tính mà khách không đến mua đồ ăn, vậy thì chỉ có thể chứng minh... người đó không xứng đáng mà thôi.

Thế nhưng phản ứng quá đỗi bình thản của cô gái hiphop lại khiến Tôn Miểu hơi ngạc nhiên. Không chỉ cô ấy, mà cả cô bạn ya-bi và cậu bạn phú nhị đại cũng đều bình tĩnh đến lạ thường. Trái lại, Mạn Mạn và Tiếu Tiếu thì lại có phần bất ngờ:

"Wow! Lần đầu tiên em gặp được một chị bách hợp ngoài đời thật luôn!"

So với bọn họ, ba người kia đúng là bình thản đến mức bất thường. Cậu bạn phú nhị đại còn lẩm bẩm thêm một câu:

"Có khác gì đâu, nếu cô chủ Tiểu Tôn với một chị đại nhà giàu nào đó trúng tiếng sét ái tình của nhau rồi dọn vào biệt thự sống chung, thì tụi mình cũng mất đồ ăn thôi."

Đúng là bạn tốt của cô gái hiphop, cả ngày đầu óc chỉ nghĩ tới ăn!

Cô gái hiphop vỗ đùi cái "bộp":

"Chuẩn luôn! Cô chủ Tôn, cô tuyệt đối không được làm chuyện đó nha! Không được chạy theo mấy bà chị đại có tiền đó đâu nha!"

Tôn Miểu nhếch môi:

"Không đâu."

Đúng lúc này, cô gái ya-bi lại bất ngờ lên tiếng:

"Nếu cô tính đến chuyện tìm đối tượng trong số những khách hàng, thì tôi cũng có thể giới thiệu mấy người bạn cho cô... Tôi có quen vài người cũng là..."

Cô gái hiphop lập tức há hốc mồm:

"Gì? Cậu muốn gần nước để hưởng lợi đúng không? Vì đồ ăn mà cậu sẵn sàng bán đứng bạn bè luôn hả?!"

"Câm miệng!"

Bọn họ vừa cãi vã chí chóe vừa... đưa cuộc trò chuyện sang hướng khác.

Tôn Miểu chợt nhận ra, có lẽ vì nhóm bạn này từng tiếp xúc với đủ kiểu xu hướng tình cảm nên mới phản ứng bình thản như vậy. Quả nhiên, chỉ khi tầm mắt rộng mở, người ta mới không còn quá kinh ngạc với những điều khác biệt.

Mạn Mạn và Tiếu Tiếu cũng dần bình tĩnh lại, còn cổ vũ Tôn Miểu một câu:

"Cố lên nha chị chủ! Làm đồ ăn ngon nha!"

... Quả nhiên trong đầu đám khách này toàn nghĩ đến ăn mà thôi.

Sau khi ăn xong, họ vẫy tay tạm biệt rồi rời đi. Quầy hàng của Tôn Miểu lại rơi vào khoảng lặng. Nhưng chỉ chốc lát sau, khách mới lại đến. Trong đó người quen thuộc nhất chính là cô y tá nhỏ, hôm nay cô ấy lại dẫn theo cô bạn thân, chính là người lần trước mua bánh kẹp thịt bò với cô ấy.

Lần này cô ấy còn kéo theo một cái thùng lớn từ xe của bạn thân xuống, một mạch đặt hơn 20 phần miến huyết vịt và vịt kho cho đồng nghiệp và cô ấy.

Tôn Miểu khỏi cần hỏi "Cô có ăn hết không?", chắc chắn là cô y tá đem về cho cả bệnh viện rồi.

"Cô đi xa như vậy, có kịp vào ca không?"

"Tôi trực dự bị mà, ăn xong về bệnh viện ngồi trong phòng là được."

Cô y tá mỉm cười, rồi cùng bạn thân vừa ăn miến vừa chờ Tôn Miểu đóng gói.

Hai người họ ăn ngon lành, ăn xong thì đồ mang đi cũng đã xong.

Họ cùng nhau vác thùng đồ lên cốp xe.

"Ngày mai đổi đồng nghiệp tôi tới, gặp lại sau nha cô chủ Tôn!"

Tôn Miểu vẫy tay chào, thầm cảm thán:

'Nhân viên bệnh viện đó đúng là mê ăn thiệt, đi xa vậy mà vẫn tiếp sức tiếp tay, ngày mai còn đổi người khác tới.'

Chỉ trong buổi sáng, vịt kho của Tôn Miểu đã gần như bán hết. Có mấy vị khách hôm qua không mua được, nên hôm nay tới sớm để xí phần.

Tôn Miểu nghĩ nghĩ rồi chừa lại một phần vịt kho ngũ vị. Việc chừa lại một chút đồ ăn này đã trở thành thói quen với cô nàng, không phải vì muốn được Tô Thụy Hi cảm ơn, mà chỉ đơn giản là... được nhìn thấy cô mỗi ngày, là cô nàng đã thấy vui rồi.

Có lẽ vì là "crush" nên không cần nói gì, chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ rồi.

Hôm nay, lúc gần 11 giờ Tô Thụy Hi cũng tới. Khi cô xuống xe, mắt Tôn Miểu như sáng rực lên. Hôm nay cô không mặc đồ công sở hay giày cao gót, mà lại khoác lên mình bộ đồ thể thao.

Bên trong là áo bra thể thao trắng, bên ngoài khoác áo khoác mỏng, quần thể thao màu xám rộng rãi, dưới chân là đôi giày thể thao trắng.

Tóc xõa ngày thường nay đã được buộc gọn thành đuôi ngựa, nhìn cô trẻ trung hơn hẳn.

Vốn dĩ Tô Thụy Hi đã có nét trẻ, giờ lại càng trẻ hơn, nhìn giống như cô nhỏ tuổi hơn cả Tôn Miểu.

Tôn Miểu thực sự như thấy mùa xuân ùa đến:

Diện mạo mới của Crush thật là tuyệt!!!

Tô Thụy Hi bước đến, gọi một phần miến huyết vịt. Tôn Miểu thuận miệng hỏi:

"Hôm qua chị có ăn phần vịt kho ngũ vị chưa?"

Tô Thụy Hi hơi do dự, rồi gật đầu:

"Ăn hết rồi."

"Có muốn ăn thêm phần nữa không?"

"Có."

Cuộc trò chuyện giữa hai người đã trôi chảy hơn nhiều. Tôn Miểu nhận ra từ hôm ăn bánh kẹp thịt bò, Tô Thụy Hi đã dần không còn dè dặt như trước. Bây giờ cô đã có thể thoải mái nói ra mong muốn của mình.

Vì không có khách khác, sau khi mang phần miến ra thì Tôn Miểu cũng thuận thế ngồi cạnh Tô Thụy Hi, cô cũng không thấy lạ gì, thậm chí còn chủ động chờ Tôn Miểu đưa kẹo cho cô, mà Tôn Miểu quả thật không làm cô thất vọng, lấy từ tạp dề ra một viên kẹo.

Tô Thụy Hi không ăn miến ngay mà vẫn như hôm qua, ăn kẹo trước, chờ miến nguội rồi mới ăn.

Hôm nay là vị cam, là vị hôm qua Tôn Miểu ăn, còn hôm nay đến lượt Tôn Miểu ăn trúng vị nho, vị mà cô nàng ghét.

Cô nàng hơi cau mày:

"Ôi, vị nho rồi."

Hôm qua Tô Thụy Hi đã biết Tôn Miểu không thích vị nho, nên khi thấy phản ứng của cô nàng, thì thấy buồn cười.

"Thật sự khó ăn vậy sao?"

Tôn Miểu lắc đầu:

"Kẹo chị Tô Tô cho thì vẫn ngon, kể cả là vị nho thì cũng ngon hơn mấy loại kẹo khác. Chỉ là... nhiều vị quá, nên thấy vị nho hơi lép vế thôi."

Câu nói này khiến Tô Thụy Hi bất giác nghĩ: 'ngày mai mình sẽ được ăn vị gì nhỉ?'

Cái cảm giác vừa mơ hồ vừa mong chờ như thế này, thật lạ lùng... mà cũng rất thú vị.

Trong lúc nhấm nháp kẹo, Tôn Miểu vẫn không quên luyên thuyên mấy chuyện lặt vặt. Thỉnh thoảng cô nàng vẫn nhắc đến cô gái hiphop, nhưng hôm nay thì lại giấu đi. Cô nàng sợ, rõ ràng có cô nàng thể thản nhiên nói ra trước mặt cô ấy, nhưng lại chẳng dám hé răng trước Tô Thụy Hi.

Vì... với Tô Thụy Hi, cô nàng đâu còn giữ được tâm tư trong sáng.

Dù biết giữa họ không có khả năng, nhưng Tôn Miểu vẫn có thiện cảm với cô. Nếu cô biết xu hướng của cô nàng, đoán ra được tình cảm của cô nàng, thì cô sẽ nghĩ gì? Ghê tởm? Hay chẳng buồn bận tâm? Hay sẽ phản ứng nhẹ tênh như cô gái hiphop: "Ồ, vậy à"?

Dù là phản ứng nào... với Tôn Miểu, cũng chẳng phải kết cục tốt đẹp gì. Chi bằng cứ thế này, âm thầm yêu mến, giữ lấy thế cân bằng mong manh này.

Không biết nói gì nữa, cuối cùng cô nàng lại buột miệng khen một câu:

"Hôm nay chị mặc đồ đẹp thật đó."

Tôn Miểu thật lòng cảm thấy Tô Thụy Hi đẹp, hôm qua, hôm nay, hay cả ngày mai đều đẹp như nhau.

Tô Thụy Hi hơi sững người, nhận ra Tôn Miểu đang nói thật, nên cũng chân thành cảm ơn:

"Cảm ơn."

Rồi cô nói tiếp:

"Nhưng thật ra hôm nay tôi không muốn được khen đâu, vì bộ đồ này là do khách hàng hôm qua yêu cầu. Tôi mặc đồ thể thao tới là đã nhượng bộ bà ta rồi."

Tôn Miểu lúc này mới biết hóa ra còn có chuyện như vậy, cô nàng lập tức xin lỗi:

"Xin lỗi..."

"Không cần xin lỗi đâu, chẳng phải lỗi của em, là chuyện riêng của tôi."

Tô Thụy Hi ăn xong kẹo, mới bắt đầu ăn miến. Cả hai lại chìm vào im lặng, mãi đến khi ăn xong, trả tiền xong, Tôn Miểu mới nhẹ nhàng nói:

"Chị Tô Tô, em tin là chị sẽ thành công."

Tô Thụy Hi mỉm cười:

"Vậy thì mong lời em linh nghiệm."

Cả ngày hôm đó, lòng Tôn Miểu cứ thấp thỏm. Cô nàng luôn liếc nhìn về phía cổng sân golf, chờ đợi chiếc xe của Tô Thụy Hi, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng.

Cô nàng không biết đây là tin tốt hay xấu. Nếu là tốt, thì chắc đang bàn bạc kỹ hơn, biết đâu thật sự thành công. Nhưng cũng có thể... là khách hàng kia cố tình gây khó dễ, giữ cô lại để dằn mặt.

Tôn Miểu đứng ngồi không yên. Đến hơn 4 giờ chiều, cô nàng càng sốt ruột, hôm qua tầm này là Tô Thụy Hi đã rời đi rồi. Mãi sau, cuối cùng chiếc xe cũng xuất hiện, cô nàng mới thở phào.

Xe dừng lại trước quán nhỏ, Tô Thụy Hi bước xuống, lại khiến nhịp tim Tôn Miểu tăng vọt.

Sắc mặt cô không tốt, chính xác là rất tệ, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt cứng đờ.

Tới trước mặt Tôn Miểu, cô lắp bắp:

"Tôi... tôi muốn một phần miến huyết vịt."

Tôn Miểu không vội làm, mà mời cô ngồi xuống, mang một chén nước lèo đến trước mặt cô:

"Chị Tô Tô, ngồi nghỉ chút đi, húp miếng nước, ổn định tâm trạng trước đã."

Tô Thụy Hi im lặng một lát rồi gật đầu. Cô cầm lấy hộp nhựa, uống một ngụm nước lèo.

Nước lèo trong vắt, chỉ lác đác vài cọng hành, hương vị nhẹ nhàng, nhưng lại có chút kích thích. Khi nước lèo trôi xuống cổ họng, đi vào bao tử, tâm trạng cô cũng dần dịu lại.

Tôn Miểu thấy vẻ mặt cô thả lỏng mới nhẹ nhàng hỏi:

"Chị Tô Tô, xảy ra chuyện gì vậy?"

Tô Thụy Hi không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ húp thêm vài ngụm. Đúng lúc đó có hai khách khác đến, cô bảo Tôn Miểu đi làm trước.

Tôn Miểu do dự, nhưng Tô Thụy Hi nói:

"Em cứ đi làm đi, tôi tranh thủ sắp xếp lại suy nghĩ, chút nữa kể cho em nghe."

Nghe cô nói vậy, Tôn Miểu đành đứng lên đi làm miến cho khách mới, đồng thời thông báo rằng vịt kho đã bán hết.