Tiếp hai khách xong, Tôn Miểu lại quay về, ngồi xuống bên cạnh Tô Thụy Hi rồi hỏi:
"Chị Tô Tô, giờ có thể kể cho em nghe rồi chứ?"
Tô Thụy Hi gật đầu.
Hôm nay cô cũng bị làm khó. Dù đã chủ động hạ thấp tư thái, thay một bộ đồ phù hợp hơn, nhưng khách hàng vẫn không buông tha. Người khách ấy lại đến rất trễ, đã hẹn 12 giờ rưỡi mà đến tận 1 giờ 45 mới xuất hiện, khiến Tô Thụy Hi phải ngồi chờ ở đại sảnh từ 11 giờ rưỡi.
"Trời đất ơi, trễ quá mức rồi còn gì nữa!" Tôn Miểu tức tối.
Tô Thụy Hi vẫn cố bênh vực khách hàng:
"Thật ra là hẹn 12 giờ rưỡi, tự tôi đến sớm thôi."
"Thì tính ra vẫn trễ 1 tiếng 15 phút! Thiệt tình, đúng là kiểu người không biết giữ lời! Xấu xa!"
Tâm trạng của Tô Thụy Hi cũng khá hơn phần nào. Khi kể về những chuyện không suôn sẻ trong công việc mà có người đứng về phía mình, tức giận thay cho mình, cảm giác ấy rất dễ chịu. Cô lại húp một ngụm nước lèo. Nơi này nằm lưng chừng núi, lúc này về tối, gió thổi qua hơi lạnh, nhưng tô nước hầm vịt nóng hổi trong tay đã xua tan hết cái lạnh nơi đáy lòng.
Cô kể tiếp:
"Bà ta không giống hôm qua, gặp mặt rồi thì để tôi ngồi chờ tiếp, mà lần này còn dẫn tôi vào khu sân golf..."
Nhưng đến nơi rồi, Tổng Giám đốc Trương vẫn không bàn đến hợp đồng. Bà ta nói hôm nay chỉ đến chơi golf thôi, kêu Tô Thụy Hi đừng phá hỏng không khí. Sau đó hỏi cô có biết chơi golf không. Tô Thụy Hi lắc đầu, nói thật là không biết.
Không ngờ đối phương lại bắt đầu kể chuyện thời trẻ của bà ta:
"Hồi đó tôi cũng không biết đánh đâu, ai mà biết môn này chứ. Tôi chỉ thấy nó trong mấy phim Hongkong thôi. Ở đây chẳng ai chơi môn này cả. Nhưng lúc đó, có mấy ông chủ từ Hongkong sang, họ mê golf lắm, thế là sân golf to nhỏ thi nhau mọc lên."
"Khi đó tôi muốn lấy được vốn đầu tư từ họ, nên cũng phải học theo sở thích, tự mày mò học đánh golf. Hồi đó chưa có huấn luyện viên bài bản gì đâu, tôi chỉ có thể tự luyện. Luyện xong cứ tưởng có thể nói chuyện với mấy ông chủ rồi, ai ngờ bị cười thẳng mặt. Tiểu Tô à, giờ cô cũng nên vì vụ hợp tác này mà thể hiện chút thành ý đi chứ?"
Thật lòng Tô Thụy Hi không hiểu, cô còn phải thể hiện thành ý kiểu gì nữa? Cô đã nhượng bộ rất nhiều vì vụ hợp tác này, so với các đối thủ cạnh tranh thì công ty cô đã đưa ra điều kiện ưu đãi nhất rồi. Nếu thế còn chưa gọi là "thành ý", thì phải thế nào mới đủ?
Nhưng ý của bà Trương đã rõ ràng như vậy, Tô Thụy Hi chỉ có thể cau mày, đi theo huấn luyện viên học đánh golf.
Là người mới hoàn toàn, cô đã học đánh golf cả buổi chiều. Giờ thì tay đau, eo mỏi, dùng chính sự khổ cực của bản thân để chứng minh thành ý. Vậy mà bà Trương lại nói cô không chịu được khổ.
"Cũng tại thế hệ đời sau các cô sướng quá thôi, bọn tôi năm xưa phải tay trắng lập nghiệp, có được chiều chuộng như Tiểu Tô đâu."
Khoảnh khắc đó, Tô Thụy Hi bỗng hiểu ra, bà Trương đang cố tình gây khó dễ cho cô.
Tô Thụy Hi chỉ kể lại câu chuyện một cách bình thản, không đề cập đến suy đoán của mình về ác ý đó, nhưng Tôn Miểu đã tức giận bất bình:
"Bà Trương đó thật là quá đáng! Với lại, "thành ý" gì mà bắt người ta phải chịu khổ mới tính chứ? Chị Tô Tô cũng chịu khổ đủ rồi còn gì!"
"Thật sự xấu xa! Bà ta rõ ràng chỉ muốn hành hạ chị Tô Tô thôi!"
Có những điều Tô Thụy Hi không tiện nói ra, nhưng nghe Tôn Miểu bày tỏ thay, cô cũng thấy hả dạ trong lòng.
Đúng vậy! Bà Trương đúng là rất quá đáng!
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc nữa. Tôn Miểu thỉnh thoảng vẫn phải ra tiếp khách, còn Tô Thụy Hi không rời đi, chỉ lặng lẽ nhìn cô nàng làm việc. Có khách muốn ăn tại chỗ, Tô Thụy Hi đã đổi chỗ ngồi. Tôn Miểu kéo bàn xếp bên trong xe nhỏ ra, còn nhường luôn ghế cho cô ngồi.
Tô Thụy Hi rất thích vị trí này, vì khi Tôn Miểu làm việc, cô vẫn có thể nhìn thấy cô nàng.
Trời về đêm hơi lạnh, nhưng phía sau xe đồ ăn của Tôn Miểu lại rất ấm áp. Hơi nóng tỏa ra từ nồi lớn đang nấu sôi sùng sục, khiến Tô Thụy Hi không cảm thấy lạnh một chút nào.
Khi khách đã bắt đầu ăn, Tôn Miểu mới được nghỉ một lát, lại tiếp tục trò chuyện với Tô Thụy Hi:
"Chị Tô Tô, vậy tiếp theo chị định làm gì?"
Với tính cách kiêu hãnh của Tô Thụy Hi, tám phần là sẽ không chịu bỏ cuộc. Quả nhiên, cô trả lời ngay:
"Tôi vẫn muốn thử lại lần nữa."
Nhưng Tôn Miểu biết, có đôi khi, con người ta buộc phải học cách từ bỏ. Có thể là vì Tô Thụy Hi được quá nhiều, nên cô chưa từng có trải nghiệm chủ động buông tay một ước vọng xa vời. Cô luôn tin rằng chỉ cần nỗ lực là sẽ thành công.
Nhưng Tôn Miểu lại hiểu rõ, có những thứ dù cố gắng cũng không thể đạt được, và lý do cho điều đó, đôi khi chỉ đơn giản là vì hiện thực tàn nhẫn một cách vô lý.
Tuy nhỏ tuổi hơn, nhưng "kinh nghiệm từ bỏ" của Tôn Miểu có lẽ hơn hẳn Tô Thụy Hi.
Vì vậy, cô nàng nói thẳng:
"Em nghĩ, khi cần thiết thì vẫn nên học cách buông bỏ thì hơn. Đời người làm gì có chuyện thuận buồm xuôi gió mãi đâu. Chị Tô Tô, học cách từ bỏ, học cách chấp nhận thất bại, đó cũng là một dạng trưởng thành. Hơn nữa, nghe chị kể nãy giờ là em đã biết đối phương đang cố ý làm khó chị, đâu có thật lòng muốn hợp tác."
Sao Tô Thụy Hi lại không hiểu điều đó, nhưng để chấp nhận thất bại, với cô mà nói vẫn quá khó. Cô mím môi, nhẹ giọng đáp:
"Tôi... vẫn muốn thử lại lần nữa."
Lời này của cô khiến Tôn Miểu nghĩ rằng:
'Trời ơi, chị Tô Tô quả là một người phụ nữ siêu siêu ngầu.'
Thật ra với nhiều người, chọn cách từ bỏ hay "nằm yên" là chuyện dễ hơn nhiều. Chỉ một số ít dám đâm đầu làm điều biết rõ là khó, dù thất bại cũng không lùi bước. Mà Tôn Miểu cũng là người như thế. Dù cuộc đời cô nàng từng thất bại biết bao lần, loay hoay mãi không ra khỏi vũng bùn, cô nàng vẫn kiên trì bước lên từng bước, vượt qua muôn vàn khó khăn để nắm lấy thành công.
Cô nàng vừa khâm phục chính mình, vừa khâm phục Tô Thụy Hi:
"Vậy thì mai gặp lại nha!"
"Ừm, mai gặp!"
Lúc Tô Thụy Hi rời đi, tâm trạng cô rất tốt. Tôn Miểu cũng tranh thủ dọn dẹp bàn ghế, món miến huyết vịt hôm nay cũng gần như bán hết rồi, chỉ còn vài phần lẻ. Vừa mới rảnh tay chưa bao lâu thì lại có khách đến, mấy phần còn lại cũng được bán sạch. Còn lại chút nguyên liệu chỉ đủ làm lưng lửng nửa phần, Tôn Miểu quyết định để dành ăn luôn.
Cô nàng vừa định thu dọn về nhà thì thấy một chiếc xe chạy tới. Tôn Miểu thấy quen quen, hình như chính là chiếc hôm qua từng ghé hỏi thăm. Nhưng lần này người xuống xe là một phụ nữ trung niên, khí chất mạnh mẽ, vừa nhìn đã thấy ngay là kiểu "chị đại".
Bà ta mặc đồ thể thao, tóc ngắn gọn gàng, tóc mai ướt mồ hôi dính vào trán, đúng chuẩn hình tượng mà Tôn Miểu rất ngưỡng mộ.
Bà ta đi đến trước mặt Tôn Miểu, hỏi:
"Đây là miến huyết vịt à?"
"Dạ đúng."
"Gốc ở đâu vậy?"
Tôn Miểu trả lời:
"Kim Lăng."
Người phụ nữ nghe vậy, bỗng tỏ ra hứng thú:
"Vậy cho tôi một phần đi."
Tôn Miểu hơi do dự:
"Chỉ còn nửa phần thôi, chị ăn không? Giá cũng chỉ tính nửa, 15 tệ." Nhìn khí chất, cách ăn mặc và chiếc xe sang chảnh của đối phương, Tôn Miểu đoán chắc bà ta không để tâm đến vài đồng tiền lẻ. Quả thật đúng vậy. Cái bà ta để tâm không phải là giá tiền, mà là việc "chỉ còn nửa phần".
Nhưng suy nghĩ một lúc, bà ta cũng không định coi đó là bữa chính, chỉ ăn đỡ đói mà thôi.
"Vậy nửa phần thì nửa phần." Bà ta nói.
"Chị ăn hành lá, rau mùi, tỏi, ớt không? Có kiêng gì không? Ăn tại chỗ hay mang đi? Một phần 30 tệ, nửa phần 15 tệ."
"Cô bán cũng đắt quá ha, ở chỗ này mà bán được à?"
Thực ra, người giàu thật sự rất hiếm khi không có khái niệm về tiền bạc. Chỉ có những người sống lâu ngày trong nhung lụa, không phải lo lắng chuyện tiền nong mới vậy. Như Tô Thụy Hi hay người phụ nữ trước mặt đây, đều rất nhạy cảm với giá cả, vừa nhìn là biết giá miến của Tôn Miểu thuộc hàng "mắc" trong giới hàng rong.
Nhưng Tôn Miểu vẫn vô cùng tự tin:
"Dạ, bán được chứ, tay nghề của tôi xứng với giá này mà."
"Ha ha, vậy tôi cũng muốn nếm thử. Lâu lắm rồi tôi chưa ăn miến huyết vịt."
Rồi bà ta bổ sung một câu:
"Hồi đó tôi ở Kim Lăng khá lâu, khi ấy nghèo, ăn không nổi gì hết, suốt ngày chỉ ăn mấy quán vỉa hè một tệ một tô miến huyết vịt. Món này của cô mà không ngon thì..."
"Không ngon thì tôi đền gấp 10."
Chưa kịp để bà ta nói hết, Tôn Miểu đã đón đầu cam kết luôn.
Người phụ nữ sững người trong chốc lát, nhìn Tôn Miểu một cái, rồi lại thấy cô nàng nở nụ cười tươi rói:
"Chắc chắn sẽ ngon, chị cứ tin tôi đi."
Lạ thay, dưới nụ cười ấy, bà ta lại khẽ gật đầu:
"Được." Sau đó nói khẩu vị của mình:
"Để hành và rau mùi, không tỏi, thêm chút dấm, ít ớt thôi." Bà ta phân vân giữa việc ăn tại chỗ hay mang lên xe, cuối cùng quyết định không mang theo mà ăn luôn ở đây.
Người trợ lý đi cùng muốn lau bàn ghế cho bà ta, nhưng bà ta thấy không có vấn đề gì, bàn cũng sạch sẽ, bèn ngăn lại rồi ngồi xuống.
Chờ một lúc, Tôn Miểu mang miến huyết vịt ra, đặt trước mặt bà ta.
Bà ta bảo trợ lý tránh ra, rồi tự mở đũa dùng một lần, bắt đầu ăn. Thật ra lúc thấy tô miến, bà ta có hơi không vui, trên đó có để mấy cọng đọt đậu Hà Lan xanh xanh. Bà ta không phải kiểu người không biết phân biệt ngũ cốc như Tô Thụy Hi hay mấy cô gái hiphop gì đó. Bà ta từng là người giỏi việc đồng áng, tất nhiên biết đây là đọt đậu Hà Lan, cũng vì vậy mà hơi khó chịu.
Miến huyết vịt mà cho đọt đậu Hà Lan vào, thế thì còn ra gì nữa?
Nhưng dù sao cũng đã mua rồi, mà bà ta lại không phải người thích lãng phí. Hơn nữa, đã bao lâu rồi chưa được ngồi ăn một tô miến bên lề đường như thế này? Thế là bà ta bắt đầu ăn thử. Vừa ăn miếng đầu tiên, bà ta đã sững lại.
Hương vị ấy vừa lạ vừa quen, nhưng đúng là hương vị miến huyết vịt trong ký ức.
Ngay cả đọt đậu Hà Lan, ăn vào một miếng rồi, lại thấy ngon bất ngờ. Không ngờ lại hoà hợp đến thế, thậm chí khiến người ta có cảm giác miến huyết vịt đúng là nên có đọt đậu Hà Lan!
Nửa phần miến chẳng mấy chốc đã hết sạch. Thậm chí bà ta còn hơi tiếc nuối... Nếu là một phần đầy, bà ta cũng ăn được hết.
Dù ăn ngon là thế, nhưng bà ta vẫn phát hiện ra một vấn đề...