Tối nay, Tổng Giám đốc Trương mất ngủ.
Tổng giám đốc Trương, tên đầy đủ là Trương Tường, đang nằm trên giường lớn trong căn biệt thự của mình, trừng mắt nhìn trần nhà, không sao ngủ nổi. Vì sao ư? Vì bà ta... đói bụng.
Ngay từ lúc rời khỏi quầy hàng của Tôn Miểu, Trương Tường đã thấy dường như bản thân bị tức đến no, thậm chí còn thề độc là sẽ không bao giờ bước chân tới cái Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu nữa! Cho dù cô nàng có nấu món miến huyết vịt kiểu Kim Lăng ngon đến cỡ nào thì đã sao? Chẳng qua cũng chỉ là một tô miến huyết vịt thôi mà!
Một chủ quán nhỏ bé bên đường, lại dám ăn nói kiểu đó với bà ta? Có tin là bà ta khiến cô nàng dẹp tiệm trong một nốt nhạc không?!
Nhưng nghĩ kỹ lại, chỉ vì nói mấy câu với bà ta mà khiến một người bán hàng rong không trụ nổi nữa, thì hình như... cũng hơi quá đáng thật. Nghĩ vậy nên sau cơn giận, cuối cùng Trương Tường vẫn không làm gì cả. Bà ta tự thở dài: 'đúng là miệng thì sắc như dao, tim lại mềm như đậu hũ.'
Dù vậy, bà ta vẫn quyết không quay lại cái Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu đó nữa. Ngon thì sao chứ? Cái kiểu người như vậy, không biết kính trên nhường dưới, còn dám chỉ mặt nói bà ta... Thử hỏi, đến cả con gái nhà họ Tô - Tô Thụy Hi – vốn là thiên kim tiểu thư, cũng còn phải ngoan ngoãn nghe bà ta dạy bảo nữa mà!
Trương Tường càng nghĩ càng bực, đến nửa đêm vẫn trằn trọc không ngủ được. Vừa nhắm mắt lại, là nửa tô miến huyết vịt ăn dở ban chiều lại hiện lên rõ mồn một trong đầu.
Miếng huyết vịt tươi mềm như thạch, mà không hoàn toàn là thạch, có cái dai, cái mượt, đặc trưng đến lạ. Vị thì khỏi bàn, thơm nồng cay nhẹ, hòa quyện với nước hầm vịt, bung tỏa hương vị trong miệng... Trời ơi, ai mà kháng cự nổi chứ? Nhất là những người mê lẩu, nghĩ đến món huyết vịt cay nóng thôi cũng đủ nuốt nước miếng ròng ròng rồi!
Chưa nói tới việc trong tô miến đó còn có huyết vịt, mề vịt, gan vịt, ruột vịt... như đang nhảy múa trong đầu bà ta, dũ dỗ bà ta phải ăn cho bằng được.
Trương Tường bực bội nhắm tịt mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng sợi miến bóng mượt bật lên, quấn lấy nước lèo vàng óng ánh bắn ra như pháo hoa, đẹp đến mức khiến người ta muốn bật khóc.
2 giờ sáng, vì một tô miến huyết vịt, Trương Tường bị mất ngủ. Bụng thì réo ầm ầm. Ban nãy vì bị tức no, bà ta chẳng ăn thêm gì, nửa tô miến hồi chiều đã trở thành bữa tối duy nhất. Trông bà ta có vẻ trẻ trung, nhưng thật ra cũng đã 60 rồi. Nhờ chăm tập thể dục nên trông vẫn phong độ, nhưng càng vận động nhiều, càng dễ đói, nửa tô miến đã sớm tiêu sạch.
Mà Trương Tường vốn không phải kiểu người hay nhịn đói hay tự ức chế bản thân. Bà ta thường la rầy tụi trẻ phải chịu khó, nhưng bản thân lại sống sung sướng không ai bằng. Với bà ta, thanh xuân đã chịu cực đủ rồi, giờ già thì phải hưởng thụ!
Nghĩ là làm. Dù đang giữa đêm khuya, bà ta vẫn gọi điện cho trợ lý, bắt đi tìm một đầu bếp giỏi đến nấu cho bà ta một tô miến huyết vịt kiểu Kim Lăng.
Trợ lý nghe máy mà ngớ người, nhưng vẫn răm rắp làm theo, vội bật dậy gọi điện thoại tìm đầu bếp chuyên nấu món Kim Lăng. Vì thời trẻ Trương Tường từng sống ở Kim Lăng, lại rất mê ẩm thực ở đó, nên trợ lý cũng đã lưu sẵn số các đầu bếp và chủ nhà hàng có tiếng.
Sau khi liên hệ qua lại mấy người, cuối cùng cũng có một vị đầu bếp đồng ý đến nấu cho bà ta.
Kỳ thực, trong nhà họ Trương cũng có đầu bếp riêng, nhưng việc bà ta không gọi quản gia mà gọi trợ lý là đã quá rõ ràng, bà ta không muốn ăn đồ do đầu bếp nhà nấu, mà muốn ăn của người bên ngoài!
Vì bà ta hiểu rõ tay nghề của đầu bếp nhà mình, nấu không tệ, nhưng miến huyết vịt thì chỉ tàm tạm, chắc chắn không thể sánh với Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu. Bà ta chỉ còn biết hy vọng người đầu bếp mời đến đêm nay có thể mang lại hương vị hoàn toàn khác biệt.
Nhưng hy vọng luôn đi với thất vọng. 3 giờ rưỡi sáng, đầu bếp tới nơi, bắt đầu nấu món ăn đặc sản Kim Lăng cho bà ta trong bếp.
Trương Tường đứng bên cạnh quan sát, đầu bếp vừa làm vừa trò chuyện:
"Miến huyết vịt ở đâu cũng có, không phải món gốc của Kim Lăng, mà là từ nơi khác truyền vào rồi biến tấu lại. Gốc gác là ở Trấn Giang, ban đầu còn gọi là 'miến vịt già' nữa kìa."
Vừa nói ông ấy vừa làm, khiến Trương Tường cũng thấy có chút hứng thú.
"Nghe nói ngày xưa, có ông tú tài tên Mai Minh trượt khoa cử, chuyển sang buôn bán, đã sáng tạo ra món này. Có người còn làm thơ tặng món ăn ấy:
'Trấn Giang Mai ông thiện ẩm thực,
Tử sa vạn lượng chử ngân ti.
Ngọc đowsi thiên điều nhiễu thuý lạc,
Thang bạch trung thu nguyệt kiến si.' (*)
(*)Tạm dịch là:
Trấn Giang ông Mai tài ẩm thực,
Tử sa ngàn lượng nấu tơ ngần.
Dải ngọc ngàn sợi vờn màu biếc,
Canh trắng trăng thu hiện bóng mờ.
Sau đó còn có một câu mượn ý từ câu thơ nổi tiếng "Xuân giang thủy noãn áp tiên tri" (Nước sông xuân ấm, vịt biết trước), có lẽ là câu thơ cổ nhất miêu tả món miến vịt già này đấy!"
Nghe ông kể, trong đầu Trương Tường lại hiện lên tô miến huyết vịt của Tôn Miểu, sợi miến ấy đúng là "vạn lượng nấu tơ bạc", nước lèo quả là "trắng như trăng thu"... Trời ơi, càng nghĩ càng đói! Nhất là lúc này, món miến đầu bếp nấu đã sôi ùng ục, sợi miến trắng nõn dập dềnh dưới làn hơi bốc lên thơm lừng...
Khoan? Trắng à?
Trương Tường hơi thấy lạ, vì miến của Tôn Miểu có màu vàng nhạt. Nhưng rồi bà ta lại tự nhủ, người ta là đầu bếp giỏi mà, biết đâu nguyên liệu còn cao cấp hơn cả ngoài tiệm. Mình phải tin tưởng!
"Với lại, miến vịt già Trấn Giang dùng huyết ngỗng chứ không phải huyết vịt như Kim Lăng đâu. Chỉ có nước lèo là hầm từ vịt thôi. Sau này truyền vào Kim Lăng, vì ở đó chuộng ăn vịt nên đổi hết nguyên liệu sang vịt."
"À mà xin lỗi nha, tôi tới gấp quá, không kịp ninh nước lèo mới, nên phải dùng nước lèo cô đặc làm sẵn ở nhà hàng, hương vị chắc kém chút xíu, nhưng không ảnh hưởng lắm đâu."
Trương Tường gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện. Dù sao bà ta gọi người ta tới lúc giữa đêm thì cũng không thể đòi hỏi quá đáng.
Mùi thơm của món miến dần lan tỏa theo từng lời giới thiệu của đầu bếp, thậm chí còn đậm đà hơn cả miến của Tôn Miểu. Nhưng đến khi món ăn được dọn lên trước mặt, bà ta vẫn không nhịn được hỏi:
"Cho tôi thêm chút đọt đậu Hà Lan được không?"
Đầu bếp tròn mắt: "Miến huyết vịt ai lại cho đọt đậu Hà Lan vào chứ?!"
Ờ ha.
Trương Tường cũng không nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, chuẩn bị thưởng thức món ăn. Đầu bếp rất tự tin, nhìn là biết ông ấy kỳ vọng cao lắm.
Phải nói thật, về trình bày thì đầu bếp ăn đứt. Dụng cụ ăn uống cũng là đồ trong nhà bà ta, tô sứ trắng hoa lam giá cao, đũa gỗ xịn, muỗng trắng tinh... Nhìn thôi đã thấy đẳng cấp. Đầu bếp còn sắp xếp các nguyên liệu cực đẹp, miến chìm dưới nước lèo màu ngà, bên trên là huyết vịt, đậu hũ chiên, mề vịt, ruột vịt... bày hình quạt xung quanh, chỉ đợi bà ta khuấy lên ăn.
Nước lèo tỏa mùi thơm ngào ngạt, khiến bụng đói càng thêm cồn cào. Trương Tường cầm muỗng lên, nếm thử một ngụm nước lèo, rồi... im lặng.
Đầu bếp đắc ý hỏi: "Tổng giám đốc Trương thấy sao?"
"...Dở quá."
"Hả?!"
Cái vị này sao mà sánh nổi với miến huyết vịt ở Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu?! Đã nếm được mỹ vị nhân gian rồi, sao còn nuốt nổi đồ phàm trần? Bà ta gắp thêm miếng đậu hũ chiên cho vào miệng. Kỹ thuật thì tốt hơn của Tôn Miểu nhiều, nhưng ăn vẫn không ngon bằng.
Nguyên nhân rất đơn giản, là nước lèo!
Nguyên liệu khác nhau có thể lấp liếm, nhưng khi đã ngấm nước lèo rồi thì cái đậm đà ở phần nước mới là thứ quyết định tất cả. Miếng đậu hũ tuy ngấm nước lèo, nhưng cái vị bung ra từ bên trong lại nhạt nhẽo vô cùng. Không nghi ngờ gì, đầu bếp đã thất bại.
Trương Tường cảm thán: "Anh nấu không tệ... nhưng vẫn còn kém xa."
"Còn kém cái gì chứ? Tôi thiếu điểm nào vậy?!"
Trương Tường không trả lời, chỉ lắc đầu thở dài, đẩy tô miến ra xa. Mỗi thứ bà ta nếm đúng một miếng, miến cũng chỉ ăn một đũa, rồi chẳng muốn ăn tiếp nữa. Trong đầu bà ta lúc này chỉ còn hình ảnh tô miến huyết vịt của Tôn Miểu, khiến món ăn của đầu bếp này hoàn toàn lu mờ.
Quản gia tiễn khách, rất lịch sự, còn đưa phong bì hậu hĩnh. Đầu bếp trừng mắt ngơ ngác: "Tôi kém ai chứ? Ít ra cũng nói cho tôi biết chứ?!"
Quản gia cũng không biết, đành im lặng. Còn Trương Tường lại quay về giường, tiếp tục trằn trọc, toàn nghĩ đến tô miến kia.
Đáng ghét! Không phải chỉ là một tô miến huyết vịt thôi sao? Có gì ghê gớm chứ? Không ăn thì đã sao? Tôi nhất định sẽ không quay lại cái Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu đó nữa!
Tôn Miểu mở mắt đúng 5 giờ sáng, ngáp một cái, cảm thấy hơi mệt. Tối qua cô nàng cứ mơ thấy ác mộng, hình như có ai cầm kim đâm mình suốt, khiến ngủ cũng chẳng yên.
Cô nàng rời giường, gấp chăn, rửa mặt rồi bôi kem dưỡng ẩm trẻ em. Tóc buộc gọn đuôi ngựa, kẹp lại bằng cái kẹp lớn. Sau khi chuẩn bị xong, cô nàng bắt đầu nấu cơm.
Hôm nay cô nàng muốn nấu thêm một phần cho Tô Thụy Hi, nên càng nấu kỹ hơn. Nguyên liệu đã chuẩn bị từ tối qua, vì làm miến huyết vịt khá cầu kỳ. May mà tủ lạnh của Hệ Thống có chức năng bảo quản siêu cấp, dù để qua đêm vẫn tươi như mới.
Tôn Miểu lấy vịt đã làm sạch và các nguyên liệu khác, bước vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Tô Thụy Hi không thích đồ quá nồng đậm, nhưng gần đây mua vịt nhiều quá, cô nàng đành kéo Thụy Hi ăn chung cho đỡ phí. Tuy vậy, cô nàng vẫn cố chiều khẩu vị của Thụy Hi bằng cách nấu món vịt hầm hạt dẻ.