Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 58: Không phải lúc nào cũng cắn răng chịu đựng những điều vô lý



Khách vừa rút khăn giấy ra định lau miệng, nhưng phát hiện chất lượng khăn quá tệ, bèn gọi trợ lý tới lấy cái khác. Lau miệng xong, bà ta mới đứng dậy, đi thẳng tới chỗ Tôn Miểu.

Bà ta thanh toán, không quên để lại lời nhận xét về món miến huyết vịt:

"Miến huyết vịt của cô ngon đấy, nhưng có một điểm tôi thấy chưa đạt."

"Cô nói đi."

Tôn Miểu đặt điện thoại xuống, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe ý kiến khách hàng.

"Bất kể là miến, huyết vịt hay đồ lòng vịt, đều rất ngon, xử lý tốt, không tanh lại giữ được hương vị riêng. Đọt đậu Hà Lan tuy không phải thành phần truyền thống trong miến huyết vịt kiểu Kim Lăng, nhưng mùi vị ổn, lại rất hợp với nước lèo. Nhưng vấn đề nằm ở... đậu hũ chiên."

"Đậu hũ chiên là thành phần không thể thiếu trong miến huyết vịt. Nó thấm đầy nước lèo nên cũng khá ngon, nhưng so với các nguyên liệu khác thì khác biệt quá rõ, chẳng giống như được nấu chung trong một nồi gì cả."

Tôn Miểu hiểu rồi, cô nàng cũng biết rõ vấn đề nằm ở đâu.

Miến huyết vịt là món cô nàng tự tay nấu, trình độ đã đạt đến đẳng cấp "hoàn mỹ". Dù ai nấu cũng không thể vượt qua cô nàng. Dù gì đây cũng là món được Hệ Thống dạy dỗ tỉ mỉ với sự trợ giúp của "bàn tay vàng" nữa mà.

Cho nên, một khi có vấn đề, người phát hiện đầu tiên chắc chắn là Tôn Miểu.

Thấy Tôn Miểu tỏ vẻ dửng dưng, người khách đó có phần bực bội: "Cô chủ nhỏ, tôi đang nói chuyện với cô đấy."

"Tôi biết mà." Tôn Miểu đáp tỉnh queo, nhưng chính câu "tôi biết" lại khiến người khách đó nổi giận:

"Cô biết? Cô biết mà cô còn không..."

Tôn Miểu chẳng buồn nghe hết, thật ra cô nàng không mấy ưa người khách trước mặt. Cái kiểu... ờm, nói sao nhỉ, giống y chang kiểu người trên mạng hay nói, dựa vào bản thân lớn tuổi, có kinh nghiệm là mặc định được quyền khinh người khác. Cả quá trình, bà ta luôn mang dáng vẻ kênh kiệu, coi trời bằng vung.

Gần đây Tôn Miểu cũng gặp không ít người giàu có, như Tô Thụy Hi hay cô gái hiphop chẳng hạn. Đám bạn của cô gái hiphop thì khỏi nói, vừa vui tính lại chẳng có tí khoảng cách nào; Tô Thụy Hi tuy hơi kiêu ngạo, nhưng không hề chảnh chọe. Cô không có cái kiểu "trên cơ", chỉ là có chút tự tin thôi.

Tôn Miểu đã không thích, lại thêm cách nói chuyện của bà ta cũng chẳng dễ nghe, nên lúc bà ta còn chưa nói hết câu, cô nàng đã thẳng thừng cắt lời:

"Tô miến huyết vịt này ngon là vì hầu hết nguyên liệu đều do tôi tự tay làm. Miến là tôi nhào bột rồi phơi khô thành sợi; huyết vịt từ khâu chọn nguyên liệu đến chế biến đều do tôi làm. Những nguyên liệu khác cũng đều được tôi tự chọn và sơ chế."

"Còn đọt đậu Hà Lan và đậu hũ chiên thì tôi đâu thể làm từ đầu đến cuối được? Đọt đậu tôi mua ở chợ, nhờ tươi nên mới ngon như vậy." Thêm cả tủ lạnh công nghệ cao của Hệ Thống, bảo quản tươi nguyên, phải nói là như phép màu.

"Còn đậu hũ chiên thì tôi thật sự chịu, chỉ có thể mua sẵn rồi cho vào nồi. Hàng mua sẵn tất nhiên không thể nào ngon bằng đồ tôi tự làm rồi."

Tôn Miểu nói rất đỗi hợp lý, mà sự thật cũng đúng y như lời cô nàng.

Đậu hũ chiên này là cô nàng đã thử qua nhiều hàng mới chọn được loại tốt nhất trong chợ. Nếu cô nàng tự làm, đảm bảo chất lượng đè bẹp hết mấy hàng đó.

Nghe xong lời giải thích, người khách đó hơi sửng sốt, buột miệng hỏi:

"Cô không biết làm đậu hũ chiên hả?" Hỏi xong, bà ta nghĩ: 'À, chắc là vậy rồi,' và cũng tạm tha thứ cho điểm trừ nhỏ trong món ăn này.

Nhưng...

Tôn Miểu tự tin đáp:

"Biết chứ."

Hệ Thống dạy không sót một chi tiết nào, quy trình làm đậu hũ chiên đương nhiên cũng truyền đạt đầy đủ. Tôn Miểu còn từng làm thử mấy lần trong không gian của Hệ Thống nữa.

Người khách trố mắt:

"Cô biết? Biết mà cô không làm? Chỉ một miếng đậu hũ chiên thôi cũng đủ kéo tụt điểm cả tô miến huyết vịt, cô biết không?"

"Tôi biết mà."

Phải nói thêm lần nữa, Tôn Miểu là cao thủ nấu miến huyết vịt, tập hợp cả Kim Lăng cũng không ai sánh bằng. Cô nàng có đủ tự tin để ngạo nghễ tuyên bố bản thân là đỉnh cao của món ăn này.

Cô nàng biết đậu hũ chiên là điểm trừ, cũng biết món ăn vẫn có thể cải tiến.

Nhưng cô nàng vẫn cứng rắn giữ vững quan điểm.

Người khách tức điên:

"Vậy sao cô lại như thế?!"

Tôn Miểu điềm tĩnh đáp:

"Vì làm tốn thời gian, mà không đáng. Quan trọng nhất là làm đậu hũ chiên cực kỳ mệt."

Làm đậu hủ không phải chuyện chơi. Có câu: Đời người có ba việc khổ nhất, đó là chèo thuyền, rèn sắt, xay đậu hủ. Không phải tự dưng mà nghề làm đậu lại được xếp vào ba việc cực khổ trong dân gian.

Hệ Thống dạy Tôn Miểu từ khâu ngâm đậu nành, nên việc "xay đậu" là bắt buộc phải làm. Mà đậu hũ chiên thì còn cực hơn nữa, làm xong đậu lại phải chiên lên. Với lượng hàng bán mỗi ngày, nếu cô nàng tự làm thì chắc tay cô nàng sẽ rộp hết lên mất.

Cô nàng từng thử trong không gian Hệ Thống, nơi còn có buff "thể lực vô hạn" mà còn thấy mệt rã rời, thì ngoài đời không cần tưởng tượng cũng biết thảm cỡ nào. Cho nên, cô nàng chọn mua sẵn. Hệ Thống cũng đồng ý.

Hệ Thống muốn cô nàng bán đồ ăn chứ không phải chịu khổ. Gặp chuyện không hợp lý, nó sẽ linh hoạt điều chỉnh giúp Tôn Miểu. Đậu hũ chiên có thể làm hoặc mua, cô nàng chọn mua thì Hệ Thống không cằn nhằn gì. Nó không phải loại Hệ Thống "máy móc" cứ ép người làm đến cùng cực.

Nếu thật sự phải làm từ đầu, vậy chẳng lẽ vịt cũng phải tự nuôi?

Có một cái Hệ Thống biết điều như vậy, Tôn Miểu thấy mình thật sự rất may mắn. Hình phạt nặng nhất của Hệ Thống là bắt cô nàng rửa chén 3 ngày, chứ không có kiểu điện giật hay gì ghê gớm.

Nghe cô nàng nói "làm đậu hũ chiên cực kỳ mệt", người khách im lặng mấy giây, rồi lộ ra chút khinh miệt, kèm theo giọng điệu dạy đời:

"Người trẻ tuổi không thể cứ sợ khổ như thế. Cô nhìn cô xem, đã ra ngoài bán hàng rong rồi, đủ thấy gia cảnh không tốt. Trong tình huống này, càng phải biết chịu cực. Ngày trước tôi cũng đã trải qua không ít khổ mới có được thành tựu hôm nay... Nếu ai cũng như cô, sợ khổ thì tương lai ra sao?"

Thật ra Tôn Miểu đã muốn ngắt lời bà ta từ câu đầu tiên, nhưng càng nghe càng thấy quen tai. Cô nàng nghiêng đầu ngắm kỹ người phụ nữ trung niên này một hồi, rồi bỗng "tỉnh ngộ": 'Ồ! Đây chính là cái "khách hàng đáng ghét" mà Tô Thụy Hi than phiền, Tổng giám đốc Trương gì đó!'

Nhận ra thân phận thật của đối phương, ánh mắt Tôn Miểu nhìn bà ta lại càng chán ghét.

Chờ "Giám đốc Trương" nói xong, Tôn Miểu bắt đầu phản công. Là người từng lớn lên từ cô nhi viện, lăn lộn xã hội nhiều năm, cô nàng tuyệt đối không phải loại dễ bắt nạt:

"Dạ thưa... ừm, bà. Trước tiên, chuyện tôi có chịu khổ hay không thì chẳng liên quan gì đến bà hết. Tôi ra ngoài bày quầy bán đồ ăn thế này, tự tôi thấy là đã rất cực rồi. Với tay nghề của tôi, nếu không bày bán, người chịu thiệt là khách chứ không phải tôi. Tôi chịu ra ngoài bán hàng, đã là đang cống hiến cho xã hội rồi."

Tôn Miểu rất hiểu rõ giá trị tay nghề bản thân. Có lúc cô nàng cảm thấy mình bán hơi mắc, nhưng đó là vì nguyên liệu chứ không phải vì tay nghề. Nếu chỉ tính công nấu thôi, cô nàng hoàn toàn có thể xin vào chỗ nào đó làm đầu bếp lương vài chục ngàn một tháng.

Nghĩ kỹ lại, tuy chỉ bán mấy món ăn đường phố, nhưng loại nào cô nàng cũng biết làm. Nếu chăm chút thêm phần trang trí, không chừng còn có thể cạnh tranh cả vị trí bếp trưởng.

Cô nàng không tự ti, ngược lại rất biết rõ bản thân mình. Câu trả lời của cô nàng khiến bà Trương cứng họng.

"Thứ hai, về hiệu quả chi phí, một tô miến huyết vịt 30 tệ, trong đó rất nhiều thứ tôi đều tự làm, công sức đã nằm ở đó. Nếu cả đậu hũ chiên cũng tự làm thì thời gian và sức lực bỏ ra còn vượt xa giá trị 30 tệ. Nhìn bà là biết làm kinh doanh, chắc bà hiểu rõ việc phải kiểm soát chi phí mà đúng không?!"

"Nếu thời gian công sức quá nhiều, chắc chắn tôi sẽ phải tăng giá. Mà giá cao quá khách không mua, còn rẻ thì tôi lại không cam lòng. Cho nên mấy thứ tốn quá nhiều công sức, tôi có thể bỏ qua, miễn sao giữ được hiệu quả tổng thể cho món ăn là được."

Một tràng lý lẽ đanh thép khiến bà Trương nghẹn họng. Nếu đây là nhà hàng 5 sao thì bà ta có thể soi mói từng chút, nhưng đây chỉ là quầy hàng ven đường! Lắm lời chi cho mệt?

Tôn Miểu tung cú chốt hạ:

"Quan trọng nhất là, con người ta không phải lúc nào cũng cắn răng chịu đựng những điều vô lý. Giờ điều kiện tốt hơn rồi, tôi có cách nhẹ nhàng hơn, hà cớ gì phải tự hành hạ bản thân? Đậu hũ chiên tuy không ngon bằng tự làm, nhưng thấm nước lèo vẫn rất ngon. Không cần phải soi từng li từng tí."

"Cứ cố chịu cực khổ chẳng qua là dại dột thôi."

"Tôi thấy rồi, bà còn chê khăn giấy tôi đưa không tốt, phải nhờ người mang giấy xịn tới. Bà cũng biết tận hưởng mà, thế sao lại chỉ vào mũi người khác bắt họ chịu cực?"

"Đừng sống hai mặt như thế."

Tôn Miểu phản pháo một hơi khiến bà Trương tức đến mức chỉ tay nói hai tiếng "Cô... cô..." rồi ném lại câu "Cô nhớ đó!" rồi bỏ đi.

Tôn Miểu không thèm để tâm, đến cả Hệ Thống còn chẳng quản cô nàng chặt chẽ như vậy, một người dưng sao có tư cách?

Cô nàng cũng hiểu bà Trương này chắc chắn là người có quyền có thế, nhưng giàu có cụ thể ra sao thì cô nàng không rõ. Dù gì cô nàng cũng mới đến thế giới này được một tháng. Nhưng cho dù bà ta có quyền thế cỡ nào, Tôn Miểu cũng chẳng ngán, cùng lắm thì chuyển chỗ bán, không thì chuyển thành phố.

Chỉ tiếc là nếu chuyển thành phố, e rằng sẽ không được gặp lại Tô Thụy Hi.

Cô nàng khẽ thở dài, nghĩ đến cái tính khí của bà Trương, có lẽ vụ hợp tác của Tô Thụy Hi lần này cũng sắp tiêu đời. Tôn Miểu đoán ngày mai Thụy Hi chắc chắn sẽ vấp phải trở ngại, tâm trạng cô thế nào cũng tệ đi.

Chỉ cần nghĩ đến đó, cô nàng lại thấy không nỡ.

Tôn Miểu lẩm bẩm:

"Hồi trước đã hứa thỉnh thoảng sẽ mang đồ ăn cho cô... hay là, mai bắt đầu luôn vậy."