Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 63: Tôi chỉ muốn bà không vui mà thôi



Ngay cả trong mơ, Trương Tường cũng không ngờ được... có một ngày, bà ta lại bị một người chủ quán ăn vỉa hè dùng chiêu "cho thêm nhiều huyết vịt" dụ dỗ thành công, cuối cùng ngồi luôn xuống vỉa hè, phơi gió lồng lộng để chuẩn bị ăn một tô miến huyết vịt.

Tôn Miểu đợi bà ta ngồi một lúc mới mang miến huyết vịt ra. Cô nàng đặt tô trước mặt Trương Tường, Trương Tường liếc mắt một cái rồi phát hiện: 'Hở, đúng thật là cho nhiều huyết!'

Bà ta mở đũa dùng một lần ra, rất kiêu kỳ mà nói:

"Cho cô thời gian ăn một bữa cơm, muốn nói gì thì nói đi."

Tuy thái độ có vẻ cao ngạo, nhưng vốn Trương Tường có tư cách để như vậy. Nếu một ngày nào đó bà ta nói với người khác: "Tôi có thể cho anh thời gian một bữa cơm để nói chuyện," thì sẽ có không ít người giơ tiền xếp hàng chỉ để giành được suất được "phỏng vấn".

Vậy mà Tôn Miểu chỉ dùng một tô miến huyết vịt giá 30 tệ, thêm vài miếng huyết, là đã đạt được điều đó.

Tôn Miểu kéo một cái ghế nhỏ, ngồi xuống đối diện Trương Tường.

"Tổng giám đốc trương, bà có quen Tô Thụy Hi không?"

Tôn Miểu hỏi thẳng vào vấn đề. Bà Trương vừa ăn xong một miếng huyết, liền khựng lại. Trong khoảnh khắc ấy, hàng ngàn suy nghĩ lướt qua đầu bà ta, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ cô chủ quán trước mặt này là người do Tô Thụy Hi thuê tới, chỉ để lấy lòng bà ta, giành được vụ hợp tác.

Nghĩ như vậy nghe có vẻ tự luyến, nhưng cũng có lý lắm chứ! Nhất là chuyện năm xưa bà ta từng sống ở Kim Lăng nhiều năm, lại còn rất thích ăn món Kim Lăng, là chuyện ai ai cũng biết cả.

Giây phút đó, Trương Tường thật sự nuốt không trôi nữa, cho đến khi Tôn Miểu mở miệng:

"Nếu bà không ăn thì trả lại miến huyết vịt cho tôi."

"Ai nói không ăn?! Ăn, tôi ăn!"

Thôi thì dù cho có là kế của Tô Thụy Hi đi nữa, bà ta cũng nhận! Ai kêu đầu bếp mà Tô Thụy Hi mời về, lại nấu miến huyết vịt ngon vậy chứ! Nhưng người đầu bếp này có nghiêm túc làm theo chỉ thị không vậy? Món thì ngon thật, nhưng khịa người cũng không kém?

Đây thật sự là bước đi để lấy lòng mình, nhằm khiến mình gật đầu với vụ hợp tác sao? Cô chủ quán nhỏ này không những không lấy lòng, mà còn khiến người ta giận sôi máu cả ngày?

Trương Tường âm thầm bĩu môi, nhưng vẫn cầm đũa nói tiếp như bình thường:

"Quen, dạo gần đây đang định bàn hợp tác với tôi, nhưng ấn tượng của tôi với cô Tô không tốt. Trẻ tuổi mà, chịu không được chút khổ cực, mới có chuyện nhỏ đã lộ sắc mặt. Ngày trước tôi..."

Tôn Miểu không chịu nổi những lời lẽ này, đặc biệt là khi nói về Tô Thụy Hi. Thế là ngay khi Trương Tường đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt kể chuyện năm xưa, cô nàng đưa tay kéo tô miến huyết vịt về phía mình. Trương Tường nhanh tay giữ lại, nước súp tràn ra một chút khiến bà ta xót cả ruột.

"Cô làm gì vậy? Giật miến của tôi làm gì?"

"Của tôi mà."

"Cô nói bậy! Tôi mua mà!"

Tôn Miểu nghiêm túc đáp: "Nhưng bà chưa trả tiền."

"..." Trương Tường nghẹn họng, lúc này bà ta bắt đầu nghi ngờ, người này không phải do Tô Thụy Hi cử đến, mà là do đối thủ của Tô Thụy Hi thuê đến để phá hỏng vụ hợp tác với bà ta!

Tôn Miểu cũng không thật sự muốn lấy lại tô miến. Vốn dĩ là nấu riêng cho Trương Tường mà.

"Chuyện này hôm qua tôi cũng nói với bà rồi, người trẻ không cần thiết phải chịu khổ một cách cứng nhắc. Bà cứ suốt ngày kể hồi đó vì bàn chuyện làm ăn mà phải học đánh golf thế nào. Phải, hồi đó bà rất giỏi."

Tôn Miểu công nhận điều đó. Cô nàng biết khi xưa điều kiện chẳng dễ dàng gì, mà để mở ra một con đường máu không phải chuyện đơn giản.

Đặc biệt, Trương Tường lại là phụ nữ. Có thể từ vùng núi nghèo đi ra, không có bất kỳ hậu thuẫn nào, dựa vào chính đôi chân mình mà đạt được tài sản và địa vị như hiện tại thì ai nghe xong cũng phải nể phục.

Tôn Miểu cũng vậy.

Nhưng nói gì thì nói...

Cô nàng nhìn Trương Tường đang có chút đắc ý, dứt khoát nói thẳng luôn:

"Nhưng bà đã chịu khổ rồi, thì ép Tô Thụy Hi chịu khổ theo để làm gì? Chị ấy muốn hợp tác, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ lòng tự trọng. Bà bắt chị ấy chịu khổ, là vì chị ấy thật sự 'không chịu nổi', hay chỉ vì đơn giản là bà không ưa nổi kiểu người như chị ấy, một người có nền tảng vững chắc, được giáo dục tốt, có tài nguyên dồi dào mà không cần trải qua đau khổ như bà nhưng lại có thể đứng ngang hàng với Bà?"

"Bà Trương..." Tôn Miểu ngừng một chút, rất nghiêm túc:

"Nhưng việc bà đang làm bây giờ, có khác gì với những kẻ từng sỉ nhục bà đâu? Bà thấy Tô Thụy Hi bị bà làm ngơ, bị bà sỉ vả, mà không nghĩ tới chính mình ngày xưa sao? Khi xưa bà mất bao công mới trèo ra khỏi cánh cổng nhà, giờ lại không thích người ta bước vào đàng hoàng, cứ đòi người ta phải trèo cửa sổ?"

Tôn Miểu nói thẳng đến mức Trương Tường không ăn nổi nữa, thậm chí quăng luôn đôi đũa:

"Cô là ai mà dám ăn nói lung tung với tôi như thế?!"

Ánh mắt bà ta tối sầm lại, khí thế của người ở vị trí cao áp thẳng về phía Tôn Miểu.

Thật ra dáng vẻ tức giận của Trương Tường khá dọa người. Bao năm ngồi ghế lớn, không cần giận cũng đủ khiến người khác khiếp sợ.

Nhưng với Tôn Miểu thì vô dụng.

Người ta nói "người chân trần không sợ người đi giày", mà Tôn Miểu lại chính là người chân trần đó. Cô nàng ngồi trên cái ghế nhỏ, hai tay đặt trước người, dáng vẻ thoải mái vô cùng.

Thái độ đó khiến Trương Tường càng bực hơn. Bà ta đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống, rồi hất tay tính bỏ đi.

Tôn Miểu lạnh nhạt buông một câu, khiến bà ta đứng khựng lại:

"Không ăn nữa à?"

Suýt nữa thì Trương Tường mất thở. Giờ đi không được, ở lại cũng không xong.

Bà ta thật sự rất muốn ăn miến huyết vịt! Tối qua nằm mơ thấy, sáng nay ăn một tô mới đỡ thèm một chút. Vậy mà cả ngày trôi qua, bà ta vẫn thèm đến mức phát điên.

Cái cảm giác thèm như thể có kiến bò trong người, thậm chí bà ta còn nghi ngờ cô chủ quán bỏ gì đó vào miến. Sáng nay, bà ta còn cố tình để lại một chút kêu trợ lý đi kiểm tra. Kết quả hoàn toàn bình thường, chẳng có thứ gì không nên có.

Bà ta tạm yên tâm, lại càng thèm miến huyết vịt hơn.

Một ngày trôi qua, trời tối rồi, cuối cùng bà ta vẫn không cưỡng lại nổi cám dỗ mà mò tới ăn. Mới ăn được hai miếng đã cãi nhau với chủ quán, bị người ta nói trúng tim đen, tức đến không muốn ăn nữa. Nhưng chỉ một câu thôi, lại khiến bà ta nhớ đến cảnh lăn lộn trên giường đêm qua, nghĩ mãi về miến huyết vịt.

Chuyện như vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra lần hai!

Trương Tường dừng bước, quay đầu lại, hít một hơi sâu, cuối cùng cúi đầu thở dài:

"Tôi ăn."

Tôn Miểu cười. Nhưng nụ cười lần này khác hẳn nụ cười dịu dàng ngày thường mà nó lại... gian vô cùng.

"Tôi không bán nữa."

"???" Trương Tường suýt nữa tắt thở tại chỗ, đầu tiên trên mặt là sững sờ, sau đó là kinh ngạc, rồi hóa thành một câu gần như hét lên:

"Cô bệnh hả?!"

"Sao lại không bán tôi?" Bà ta chất vấn.

"Vì tôi không thích bà. Thậm chí còn hơi ghét."

Tôn Miểu cúi người, bưng tô miến trên bàn lên, rồi ngay trước ánh mắt phẫn nộ của Trương Tường đổ thẳng vào thùng rác.

"Bà có quyền không hợp tác với Tô Thụy Hi, tôi cũng có quyền không bán cho bà."

Tôn Miểu chẳng làm gì hơn ngoài dùng chính cách của Trương Tường trả lại cho bà ta. Để cho vị "Tổng giám đốc Trương cao cao tại thượng" cũng nếm thử cảm giác bị người ta ném xuống nước, không thèm làm ăn chung.

Trương Tường tức giận đến run người:

"Cô nghĩ làm vậy thì tôi sẽ hợp tác với Tô Thụy Hi chắc? Nằm mơ!"

"Tôi chưa từng có ý định đó."

Tôn Miểu vẫn cười, giọng nhẹ tênh nhưng làm Trương Tường giận sôi máu:

"Tôi chỉ muốn bà không vui mà thôi."

Huống hồ, bây giờ Tô Thụy Hi cũng đã từ bỏ vụ hợp tác rồi, Tôn Miểu cũng chẳng cần kiêng dè nữa, tha hồ mà đắc tội với Trương Tường. Dù có bị Trương Tường dẹp sạch quán vỉa hè này, cô nàng cũng chẳng sợ. Cùng lắm thì đổi chỗ khác bán, chẳng lẽ Trương Tường giỏi tới mức cấm tiệt đường một chủ quán nhỏ như cô nàng sao?

Chưa kể, khách quen của cô nàng cũng có nhiều người có tiền. Tuy không đến mức vì cô nàng mà đi đắc tội với Trương Tường, nhưng lén giúp vài việc nhỏ để cô nàng yên ổn buôn bán thì vẫn làm được.

Quan trọng nhất là cô nàng có Hệ Thống mà! Hệ Thống tuyệt đối sẽ không để cô nàng thất nghiệp đâu.

Thế nên, Tôn Miểu hoàn toàn không sợ Trương Tường.

Thấy tô miến bị đổ, lại bị đối xử như thế, Trương Tường giận đến bỏ đi, trước khi đi còn hằm hằm buông một câu:

"Cô nhớ kỹ chuyện hôm nay mình làm đi!"

Tôn Miểu nhìn theo bóng người khuất dần, mới bắt đầu nhanh tay dọn dẹp xe hàng để về nhà.

"Haiz, chỉ tiếc là lãng phí một tô miến huyết vịt."

Trong lòng cô nàng, điều đáng tiếc duy nhất chính là chuyện này. Cô nàng lái xe ba bánh, chạy thẳng đến chỗ bán vịt.

Thật ra quầy bán vịt đã dọn hàng từ sớm, nhưng vì Tôn Miểu mua nhiều, lại còn phụ làm sạch vịt, hơn nữa tay nghề xử lý vịt lại cực kỳ sạch sẽ, nên chủ quầy chịu ở lại bán riêng phần cuối cho cô nàng. Thấy Tôn Miểu đang làm vịt, ông chủ không nhịn được khen:

"Cô chủ nhỏ à, tay nghề xử lý vịt của cô đúng là đỉnh, tôi bán vịt bao nhiêu năm cũng không bằng được cô đâu."

Không sao, do Hệ Thống dạy mà.

Tôn Miểu mang vịt về nhà, bắt đầu nghĩ xem mai nên làm món gì. Gần đây Tô Thụy Hi buồn quá rồi, cô nàng nhất định phải làm gì đó khiến người ta vui hơn chút. Dù có hơi giống đang "mặt nóng dán mông lạnh", nhưng ai bảo Tô Thụy Hi là "crush" của cô nàng chứ. Tôn Miểu thấy Tô Thụy Hi là vui, thấy cô buồn là muốn dỗ dành.

Nếu Tô Thụy Hi ăn được cay thì làm món vịt dễ hơn nhiều, nhưng cô lại không ăn cay, nên Tôn Miểu hơi khó xử. Cuối cùng, sau khi tham khảo Tiểu Hồng Thư, cô nàng quyết định làm món vịt sốt mơ bạc hà.

Không cay, lại thanh mát mềm mại, chắc chắn Tô Thụy Hi sẽ thích!

Sau khi quyết định món ăn ngày mai và chuẩn bị nguyên liệu sẵn, cô nàng tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ sớm.

Sáng sớm phải đi làm là vậy đó, nhắm mắt cái là ngủ như heo.

Tôn Miểu ngủ ngon, hôm nay Tô Thụy Hi được cô nàng an ủi, lại ăn một phần cơm hộp ngon tuyệt, về nhà làm việc thêm một chút rồi còn gặm được món vịt kho thì cũng vui vẻ rạng rỡ.

Chỉ có một mình Trương Tường là cả đêm không ngủ nổi.

Bà ta lớn tuổi, ban đêm cũng lên giường sớm. Nhưng vì buổi tối chỉ mới ăn được hai miếng huyết vịt, sau đó lại bị chọc tức no nên không ăn gì nữa, bà ta mới tính ngủ sớm một chút. Kết quả vừa nằm xuống, lập tức hình ảnh được tái hiện y chang hôm qua.

Lăn qua lộn lại, nhắm mắt là hình bóng miến huyết vịt, trở mình là miệng như vẫn còn vương vị.

Bà ta mở mắt, bụng réo ục ục... không tài nào ngủ nổi.