Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 62: Tôi muốn nói chuyện với bà



Món ăn Tôn Miểu làm, Tô Thụy Hi thật sự rất thích ăn.

Thật ra cô không mê mẩn gì các loại hạt, hạt dẻ cũng nằm trong số đó. Nhất là khi bao tử cô không tốt, thường ngày cũng không thể ăn nhiều. Đã vậy còn không thích, nên gần như chẳng bao giờ đụng tới. Chủ yếu vì các loại hạt thường quá khô, mà Tô Thụy Hi thì không thích ăn đồ khô khan.

Nhưng hạt dẻ Tôn Miểu làm lại rất khác, hạt dẻ mềm dẻo, mang vị mặn mặn của món kho, cắn vào là cảm nhận được lớp thịt hạt dẻ bên trong thơm nhẹ và ngọt dịu. Ăn không hề khô chút nào, bên ngoài mềm, bên trong lại có chút bùi bùi, vừa bỏ vào miệng là tan ra, ngon khỏi phải nói.

Dù mềm vậy, nhưng cảm giác giòn giòn vốn có của hạt dẻ vẫn không mất đi, vẫn giữ được chất đặc trưng của hạt.

Ngon thật, Tô Thụy Hi cũng thấy vậy. Lúc nhìn món vịt kho hạt dẻ đỏ au, sền sệt, thật ra cô đã hơi muốn rút lui rồi. Nhưng chính vì hết lần này đến lần khác đều được Tôn Miểu "cứu vớt" vị giác, nên cô mới tin tưởng, không hề do dự mà gắp ăn. Ban đầu cô chỉ định ăn mấy món rau kế bên thôi, nhưng vì Tôn Miểu đã nhắc tới món vịt kho hạt dẻ trước, cô cũng ngại không nể mặt.

Tôn Miểu không làm Tô Thụy Hi thất vọng, cô nàng khiến cô vừa ăn đã im bặt không nói nổi câu nào.

Rau cũng có món cô thích: nấm mèo xào củ mài, đậu Hà Lan xào, hai món cô rất mê, vừa thanh đạm vừa giòn mát. Cô phải dằn lòng mới không ăn hai món đó trước, nhường cho món kho, thật sự là vì Tôn Miểu đã nhắc tới đầu tiên.

(*)Củ mài: còn được gọi là hoài sơn (淮山) là một loại củ, còn gọi là sơn dược (山藥) trong tiếng Trung, hay củ mài trong tiếng Việt. Đây là phần rễ của cây Dioscorea opposita, thường được dùng trong cả ẩm thực lẫn y học cổ truyền Trung Hoa.

Cũng chính vì món vịt kho hơi đậm vị đó mà Tôn Miểu mới cố tình làm thêm hai món rau thanh mát cho cân bằng.

Ăn xong hạt dẻ, lại gắp vài đũa rau, Tô Thụy Hi thấy Tôn Miểu bên cạnh đang ăn thịt vịt rất vui vẻ, thế là cô cũng tò mò: 'thật sự ngon vậy sao?'

Nghĩ một chút, cô không nhịn được, cầm đũa "tấn công" phần thịt vịt.

Món vịt kho hạt dẻ mà Tôn Miểu làm không có xương, vì tất cả xương đều được gỡ ra để ninh nước lèo, nên dĩ nhiên là không còn mảnh xương nào. Thịt vịt được lớp mỡ bao quanh, dưới ánh đèn đường lấp lánh bóng bẩy. Nếu là người khác làm, Tô Thụy Hi chắc chắn đã đặt đũa xuống rồi, nghe mô tả thôi là đã thấy ngấy rồi.

Nhưng thịt vịt của Tôn Miểu lại không hề như vậy. Dù trông có vẻ bóng loáng, dù đã để qua một ngày, nhưng khi gắp lên bằng đũa thì hoàn toàn khác, lớp mỡ đó trong veo, sáng rõ, không phải kiểu mỡ đông đặc dính chặt vào thịt làm người ta rùng mình vì ngấy, mà chỉ là một lớp dầu mỏng nhẹ như sương, chỉ hơi phủ một lớp mờ mờ.

Tô Thụy Hi lần đầu tiên phát hiện, thì ra thịt vịt có lớp mỡ bóng, cũng có thể khiến người ta cảm thấy thanh nhẹ như vậy.

Cũng chính vì phát hiện đó, cô há miệng, ăn một miếng thịt vịt.

Khoảnh khắc đó, trước mắt cô như hiện ra một khung cảnh khác.

Cô như không còn ngồi ở vỉa hè bên đường nữa, mà đang ngồi trên bờ ruộng ở một vùng quê, dưới bờ ruộng là mương nước nhỏ, từng con vịt nối đuôi nhau đi ngang qua, kêu cạp cạp. Gió mát mang theo hương ruộng đồng thổi đến, tràn ngập trong lòng cô là sự sinh động, yên bình của làng quê.

Miếng thịt vịt ấy không hề ngấy, trái lại là hương vị đậm đà của món kho, mặn vừa, hơi ngọt, thịt hầm mềm rục, vào miệng là tan... Tô Thụy Hi khó mà diễn tả được món này ngon đến mức nào, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một câu:

"Thử khúc chỉ ưng thiên thượng hữu, nhân gian nan đắc kỷ hồi văn."

(Khúc nhạc này chỉ nên có ở thiên đình, chốn trần gian khó được nghe lần hai.)

Cô cũng biết mình ví von hơi quá, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên cô ăn được miếng thịt vịt kho ngon đến thế, đến mức khiến cô thay đổi luôn cái nhìn về món "kho" vốn từng bị định kiến.

"Chị Tô Tô, chị thử da vịt nữa đi, ngon lắm."

Nghe Tôn Miểu gợi ý, Tô Thụy Hi không do dự, gắp một miếng lên. Da vịt khác với thịt mềm rục, là lớp da dính ít mỡ, mỡ không nhiều, chỉ một chút thôi. Lần này Tô Thụy Hi không còn nghĩ đến việc da và mỡ dễ gây ngấy, mà cho luôn vào miệng.

Thịt vịt thì mềm, còn da lại giòn rụm, chỉ hơi mềm chút thôi.

Cắn một cái, giòn tan trong miệng, lại mang theo chút ngọt, khiến cái vị mặn mặn trước đó được làm dịu đi ngay.

Cảm giác này có chút giống lớp da của vịt quay Bắc Kinh khi được lạng ra.

"Trước khi nấu, em có áp chảo sơ phần da, rồi mới cho vào nồi nấu chung để nó thấm vị, nên mới ra được cái cảm giác khác biệt này. Có điều để lâu quá, trong hộp giữ nhiệt bị đọng hơi nước, giờ hơi mềm rồi."

"Giờ vẫn ngon mà, không giòn lắm tôi lại thấy thích hơn."

Tô Thụy Hi nói thật lòng.

Món vịt kho hạt dẻ mặn mặn ăn với cơm trắng là đúng bài, món kho mà, chuẩn "hao cơm". Trong lúc vô tình gắp đồ ăn, Tô Thụy Hi còn gắp trúng cả một tép tỏi nguyên vẹn, không phải loại đã băm hay xắt lát. Sau khi nấu xong thì nhìn qua chẳng khác gì hạt dẻ, cô sơ ý nên trúng bẫy.

Cắn một cái, thấy mùi vị không đúng, sắc mặt cô hơi biến đổi.

Tôn Miểu thấy vậy là biết ngay cô ăn nhầm tỏi:

"Là tỏi hả chị Tô Tô? Nếu không thích thì nhả ra đi."

Nhưng Tô Thụy Hi nhai thêm vài cái, lại thấy... khá ngon.

"Tép tỏi này không cay, còn hơi ngọt nữa, nấu kỹ nên mềm rục luôn."

Nghe vậy, Tôn Miểu mới nhẹ nhõm thở ra.

Lúc ăn cơm, miệng Tôn Miểu cũng không hề ngơi nghỉ, ngoài chuyện món ăn, còn tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với Tô Thụy Hi, còn kể chuyện khách quen hồi trưa. Tô Thụy Hi nghe xong còn bình luận:

"Xem ra cô ấy thật sự mê bánh kẹp thịt bò của em."

"Vậy còn chị thì sao?"

"Tôi?"

Tôn Miểu gật đầu, vành tai khẽ đỏ lên như chẳng dễ gì phát hiện:

"Chị Tô Tô, chị thích món gì em làm nhất?"

Đồng Vũ Vi thích bánh kẹp thịt bò, cô y tá nhỏ thì ghiền cơm chiên trứng, cô gái hiphop thì khỏi nói, gì cũng thích, nhưng mê nhất vẫn là món cay nồng như Mala xianggou. Nhưng còn Tô Thụy Hi thì sao? Thật sự Tôn Miểu không biết. Cô nàng cứ nghĩ mình rất hiểu Tô Thụy Hi, nhưng lại không biết cô thích ăn gì nhất.

Tô Thụy Hi nhìn ra được Tôn Miểu đang nghiêm túc, nên cô suy nghĩ kỹ một lúc rồi mới trả lời:

"Tôi thấy món nào em làm cũng ngon, tôi thích hết."

Đó là lời thật lòng. Nói chính xác hơn thì, những món Tôn Miểu làm vốn không có món nào nằm trong danh sách món khoái khẩu của cô. Mala xianggou, nghe tên là cô đã quay đầu bỏ chạy, cho dù biết có loại không cay, nhưng mà... đó là "lẩu cay" mà! Nghe tên thôi là bao tử cô đã thấy nhói rồi.

Vậy mà những món Tôn Miểu làm, món nào cô cũng mê. Trong lòng cô, không có món nào "ngon nhất", tất cả đều tuyệt.

Không hiểu sao, rõ ràng Tô Thụy Hi chỉ đang nói chuyện món ăn, mà lọt vào tai Tôn Miểu lại y như đang tỏ tình vậy. Mặt cô nàng nóng bừng, lặng lẽ quay mặt sang một bên, may mà họ ngồi cạnh nhau, chứ nếu ngồi đối diện, chắc chắn Tô Thụy Hi sẽ nhìn ra ngay mặt cô nàng đang đỏ như cà chua.

Chủ đề ngay sau đó được Tôn Miểu đổi hướng:

"À phải rồi chị Tô Tô, hôm nay công việc chị sao rồi? Có tiến triển không?"

Tô Thụy Hi lắc đầu:

"Không, cũng như hôm qua thôi. Bà ta cho tôi chờ lâu quá, bực quá nên tôi ra sân golf xử lý công việc luôn. Vừa rồi bị tổng giám đốc Trương mắng té tát, đuổi tôi thẳng luôn."

Dù nói ra toàn những chuyện bế tắc, nhưng sắc mặt cô lại rất bình thản. Dường như cô đã nghĩ thông suốt, thở dài một hơi:

"Em nói đúng, con người phải học cách chấp nhận thất bại. Lần này không được thì thôi, dù dự án này rất quan trọng, nhưng nếu trời không chiều lòng người thì cũng đành chịu."

Cô nhìn sang Tôn Miểu, ánh mắt sáng rực:

"Phải cảm ơn em mới đúng, Tôn Miểu. Mấy ngày nay toàn là em an ủi tôi. Những lúc tôi xuống tinh thần, đều bị em bắt gặp hết..."

Tôn Miểu vội xua tay:

"Đâu có, em có làm gì được cho chị đâu."

Nhưng Tô Thụy Hi nghĩ thông suốt được, với Tôn Miểu mà nói, đã là điều tốt nhất rồi.

Hai người ăn xong cũng gần 7 giờ kém. Tôn Miểu định đem hộp cơm về nhà rửa, nhưng Tô Thụy Hi lại lấy phần của mình:

"Không thể để em rửa nữa, đã phiền em đem cơm cho tôi rồi, giờ bắt em rửa luôn thì tôi thật sự rất ngại."

Tô Thụy Hi trả tiền xong, cũng cầm hộp đi luôn. Trước khi rời đi, Tôn Miểu dúi cho cô thêm phần lòng vịt ngũ vị, còn hỏi:

"Ngày mai chị còn tới không?" Thật ra trong lòng nghĩ, chắc Tô Thụy Hi sẽ không tới nữa đâu, vì vụ hợp tác lần này xem như thất bại rồi. Nhưng Tô Thụy Hi lại mỉm cười:

"Trưa mai không tới, tối tôi tới."

Tôn Miểu cũng mỉm cười đáp lại:

"Được!"

Trước khi đi, Tô Thụy Hi còn dặn:

"Về sớm đi nhé, gió mỗi lúc một lớn rồi đó."

"Dạ, em dọn xong là về liền." Tôn Miểu bên kia đang xếp gọn bàn ghế, thấy cô nàng thật sự định về, Tô Thụy Hi mới yên tâm rời đi trước. Nhưng đợi cô rời đi xong, Tôn Miểu lại... mở bàn ghế ra như cũ.

Cô nàng muốn làm chút gì đó cho Tô Thụy Hi, dù có là một mình cô nàng tình nguyện cũng được.

Tôn Miểu đang chờ vị khách "phiền phức" đó.

Tô Thụy Hi nói đúng, gió mỗi lúc một mạnh theo màn đêm buông xuống, thổi lay cả những tán cây bên đường, phát ra tiếng xào xạc. Trên con đường tĩnh lặng, những âm thanh ấy lại khiến không khí càng thêm vắng vẻ, cô quạnh. Tôn Miểu kéo khóa áo khoác lên, trời mỗi lúc một lạnh hơn nơi lưng chừng núi.

7 giờ, Trương Tường vẫn chưa đến.

Cô nàng nhìn điện thoại, rồi tiếp tục chờ.

7 giờ rưỡi, một chiếc xe quen thuộc mới từ sân golf chạy ra.

Xe của Trương Tường đậu lại bên lề đường, bà ta bước xuống với vẻ mặt hơi gượng gạo:

"Còn miến huyết vịt không? Cho tôi một phần."

"Phần cuối cùng rồi, bà ăn tại chỗ hay mang đi?"

"Không, tôi gói mang về."

Nghĩ cũng đúng, giờ này trời gió lớn, ở lại ăn thì không tiện chút nào.

Nhưng hôm nay Tôn Miểu sẽ không để bà ta đi dễ vậy. Cô mnàng "ồ" một tiếng, rồi nói:

"Vậy tôi không bán nữa."

"?"

Trương Tường lập tức hiện lên một dấu hỏi to tướng trên đầu. Bà ta nhịn nhưng lại không nhịn nổi, mở miệng hỏi thẳng:

"Tại sao?"

Tôn Miểu nhe răng cười với bà ta:

"Vì tôi muốn nói chuyện với bà."

Dày dạn giang hồ như Tôn Miểu, chuyện đối nhân xử thế cũng không phải dạng vừa. Cô nàng tiến hành đợt "tấn công" thứ hai:

"Nếu bà ăn tại đây, tôi sẽ cho thêm huyết vịt."

Trương Tường không hiểu nổi thế giới này nữa, bà ta là một nữ tổng giám đốc, lọt top mười doanh nhân giàu nhất, mà cô nàng dám dùng vài miếng huyết vịt để dụ bà ta? Bà ta... không đáng giá tới vậy sao?

Cuối cùng Trương Tường vẫn ngồi xuống cái bàn nhỏ kia.

Bà ta thừa nhận, sức hấp dẫn của huyết vịt quả thực... không thể chối từ.