Ngay khoảnh khắc ấy, Trương Tường bắt đầu nghi ngờ bản thân bị bỏ bùa rồi. Cái món miến huyết vịt sao lại có thể ngon đến mức khiến bà ta trằn trọc cả đêm, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới nó?
Ừm thì... đúng là nó ngon thiệt.
Trương Tường sắp phát điên rồi. Lúc còn trẻ, người ta dễ vương vấn vì những thứ không có được; nhưng đến lúc già, lại vẫn vì những điều không với tới mà day dứt. Nhất là khi Trương Tường giàu quá rồi! Giàu đến vậy mà lại không ăn nổi một tô miến huyết vịt chỉ 30 tệ?! Thế có hợp lý không?!
Nếu Tôn Miểu với Tô Thụy Hi biết chuyện, chắc chắn sẽ trả lời là 'Hợp lý quá đi chứ.'
Trương Tường trằn trọc cả đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy, mắt thâm quầng, hai bọng mắt to sưng húp. Bà ta dùng mỹ phẩm che đi vẻ tiều tụy trên mặt, rồi kêu tài xế lái xe thẳng đến sân golf, đến mức ngay cả trợ lý cũng không mang theo.
Nhưng khi Trương Tường đến nơi, "Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu" của Tôn Miểu đã có một hàng dài người đứng đợi. Vì bà ta dậy rồi mới tới, cũng gần 8 giờ, đúng vào giờ cao điểm xếp hàng. Ban đầu bà ta định kêu tài xế xuống xếp hàng giùm, nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua vừa cãi nhau với Tôn Miểu, thậm chí còn bị đổ mất cả tô miến huyết vịt, giờ mà mặt dày đến mua thì có khác gì xuống nước?
Vả lại, mấy lần trước tới, chắc cô chủ nhỏ cũng đã nhớ biển số xe bà ta rồi. Ngồi trên xe mà kêu tài xế xuống mua thì đúng là giấu đầu lời đuôi.
Trương Tường cũng từng lăn lộn thương trường, gió to sóng lớn nào mà chưa gặp, giờ đâu đến mức phải rụt đầu rụt cổ vì chút chuyện cỏn con này?
Bà ta chỉnh lại quần áo, bước xuống xe, xếp hàng như bao người khác.
Bà ta thấy người phía trước mua không chỉ có miến huyết vịt, mà còn mua thêm thứ gì đó. Trong túi nilon trong suốt, món ấy nổi bật hẳn lên... là vịt kho.
Mắt Trương Tường mở to ra. Hồi còn trẻ bà ta từng sống lâu ở Kim Lăng, đương nhiên biết vịt kho ở đó nổi danh cỡ nào. Hán Dương nổi tiếng với món cổ vịt, nhưng bà ta lại mê vịt kho kiểu Kim Lăng hơn nhiều.
Món miến huyết vịt của cô chủ nhỏ ngon như vậy, thì chắc vịt kho cũng không thể dở được đâu. Trương Tường nuốt nước miếng, bụng bà ta đói đến lép xẹp, đói đến mức không kêu nổi tiếng nào.
Khi đói đến cực điểm, bụng cũng không thèm biểu tình nữa.
Người phía trước xếp hàng rồi rời đi từng người một, có vài người còn liếc nhìn Trương Tường mấy lần. Với ánh mắt như vậy, Trương Tường đã quen rồi, chẳng thèm để tâm. Bà ta biết chắc sẽ có người chụp lại cảnh bà ta xếp hàng mua miến huyết vịt rồi tung lên mạng, ngạc nhiên rằng một người như bà ta mà cũng chịu đứng xếp hàng mua đồ ăn vỉa hè.
Là một người làm ăn, thậm chí bà ta còn bắt đầu tính toán, nếu thật sự bị đăng lên, thì bản thân cũng có thể tận dụng cơ hội này để tạo hình ảnh gần gũi, không quên gốc gác...
Cuối cùng cũng tới lượt Trương Tường, còn chưa kịp mở miệng, thì cô chủ nhỏ bên kia đã lên tiếng trước:
"Tổng giám đốc Trương, tôi nói rồi, tôi không bán cho bà."
"???"
Ủa? Đó không phải là chuyện của tối qua hả? Mà lại nói to giữa bao nhiêu người như vậy, thế là mất mặt quá trời rồi còn gì?!
Trương Tường ngẩn người, vì tình huống vượt ngoài dự đoán, nhất thời bà ta không kịp phản ứng. Nhưng bà ta còn chưa kịp nói gì, Tôn Miểu đã quay đi, nhìn về phía người kế tiếp:
"Anh muốn gì? Một phần miến huyết vịt 30 tệ, một phần vịt kho 50 tệ, không được chọn món, combo cố định."
"Ha ha, cho tôi một phần miến huyết vịt mang về, không cay, thêm chút giấm, không rau mùi, còn lại giữ nguyên. Vịt kho lấy loại cay, cũng mang về luôn."
Tôn Miểu gật đầu, cho huyết và nguyên liệu vào rổ nấu, vịt kho thì gói lại đưa cho khách. Sau đó kêu người đó chờ một chút, rồi tiếp tục nhận đơn tiếp theo. Cô nàng có 4 cái rổ, một lúc nấu được 4 phần, nên phục vụ được nhiều người cùng lúc.
Trương Tường bị gạt sang một bên, đứng đó chết trân. Bà ta rất muốn tranh luận với Tôn Miểu, nhưng hoàn cảnh bây giờ không giống tối qua, xung quanh toàn người, nhất là không ít người đang nhìn bà ta, bà ta đành cắn răng nuốt giận, cố nặn ra nụ cười gượng gạo, rồi rời đi.
Vừa lên xe, Trương Tường đóng cửa cái "rầm", tức giận hét lớn:
"Vô lý hết sức! Tôi chưa từng bị đối xử như vậy!"
Mắng một trận xả giận xong, bà ta kêu tài xế lái xe vào sân golf trước. Ngồi trong phòng nghỉ VIP một lát, bà ta mới sai tài xế quay ra mua giùm.
Tài xế xếp hàng khá lâu, cuối cùng cũng tới lượt, còn chưa kịp nói gì, Tôn Miểu đã liếc mắt nhìn anh ấy rồi nói:
"Tôi không bán cho anh."
"Hả? Sao vậy?" Tài xế ngớ người, buột miệng hỏi.
Những người đã mua xong nhưng chưa rời đi, cũng vểnh tai nghe ngóng. Vừa nãy Tôn Miểu không bán cho Trương Tường đã khiến họ tò mò, giờ thêm người nữa bị từ chối, lại còn dám hỏi "tại sao", thì tất nhiên ai cũng muốn nghe lý do.
Tôn Miểu vừa đảo rổ, vừa gác đôi đũa sang bên, ngẩng đầu nhìn tài xế rồi nói:
"Nếu anh mua cho bản thân ăn, tôi bán. Còn nếu mua thay tổng giám đốc Trương, thì tôi không bán. Nói không bán là không bán."
Mọi người bỗng vỡ lẽ: 'À, thì ra là người chạy việc cho Trương Tường!'
Nhưng câu hỏi mới lại xuất hiện: 'Sao Tôn Miểu lại nhận ra được? Làm sao biết anh này là người của Trương Tường?'
Chưa kịp để tài xế nói gì thêm, cô nàng đã hô: "Người kế tiếp." Rồi tiếp tục nấu miến.
Tài xế đành ngậm ngùi quay về báo cáo, làm Trương Tường tức đến tím mặt. Bà ta nghĩ ngợi một hồi, lại cho người khác đi mua thử. Lần này là người không hề liên quan gì đến bà ta, cũng chưa từng xuất hiện trước mặt Tôn Miểu, chắc chắn không thể bị nhận ra.
Ai ngờ kết cục vẫn như cũ. Người đó vừa bước tới, đã bị Tôn Miểu chỉ mặt nhận ra ngay. Người kia còn chối:
"Tôi tự mua ăn mà, không liên quan gì tới tổng giám đốc Trương, sao cô lại không bán cho tôi?!"
"Không liên quan tôi cũng không bán. Tôi không thích bán cho anh đó."
Câu "không liên quan" nghe chẳng khác nào có tật giật mình, nhưng thật ra Tôn Miểu chẳng cần lý do. Đồ cô nàng bán, thích bán cho ai thì bán, không thích thì thôi. Thời buổi này, không có chuyện ép mua ép bán.
Sau đó lại có thêm hai người đến, vẫn bị Tôn Miểu nhận mặt ngay.
Những người khách rảnh rỗi thì đứng lại xem trò vui, trong đó có cặp đôi hiphop – ya-by. Cô gái hiphop cảm thán:
"Sao mà cô chủ nhỏ lại biết được chứ? Người đầu còn là nhân viên sân golf, nói có liên quan đến Trương Tường còn tạm hiểu, mấy người sau thì lạ hoắc luôn, sao cô ấy lại nhìn ra được nhỉ?"
Cô gái ya-bi cũng thấy khó hiểu, nhưng đành chịu. Người ta có tài nhìn người thì biết làm sao. Tay thì không ngừng nhấn điện thoại. Cô gái hiphop tò mò hỏi:
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Chụp lại từng người gửi cho quản lý sân golf xác minh. Nếu đúng là nhân viên sân golf thì trừ lương. Giờ làm mà ra ngoài chạy việc cho người khác, không phải là vừa ăn trong tô, vừa ngó nồi người ta sao? Tiện thể hủy luôn cái đơn đặt mua qua kênh chợ đen, kẻo bị cô chủ nhỏ đưa vào blacklist."
Cô gái hiphop trố mắt: "Cậu thuê kênh chợ đen?!"
"Thì hôm qua thấy cậu kêu tài xế đi mua mà cô chủ không nói gì, nên tôi tính đặt trước 10 phần. Nhưng hôm nay thấy Trương Tường bị chặn thẳng mặt, tôi nghĩ lại vẫn nên thôi. Vì vài miếng vịt kho mà bị đưa vào blacklist thì không đáng."
Cô gái ya-by đúng là người tính kỹ. Cô gái hiphop khinh thường liếc bạn, rồi sực nhớ ra chuyện hôm qua mình cũng nhờ tài xế đi mua:
"Không biết cô chủ nhỏ có đưa tôi vào blacklist không ta?"
"Chắc không đâu. Bị rồi thì hôm nay cậu đã không mua được rồi."
"Cô ấy có tiêu chuẩn gì để cho vào blacklist vậy chứ?"
Cô gái ya-bi liếc cô ấy, đáp một câu chí mạng:
"Mọi quyền giải thích đều thuộc về người bán."
Một câu nói khiến cô gái hiphop cứng họng.
Nhưng cô gái ya-bi nói đúng, quyền quyết định nằm hết trong tay Tôn Miểu. Cô nàng muốn bán cho ai thì bán, không bán thì thôi. Ai không vừa ý, khỏi đến quầy cô nàng mua.
"Bá đạo quá... tôi thích ghê!"
Hai người lại tám chuyện một lát. Lúc này đã quá giờ ăn sáng, gần 10 giờ, quầy của Tôn Miểu không còn ai xếp hàng. Trương Tường cũng không phái thêm người đến, đám người hóng hớt cũng dần tản đi, vẫn còn tán gẫu chuyện của Trương Tường. Cặp đôi hiphop và ya-bi cũng đứng lên.
Trước khi rời đi, mỗi người lại mua thêm một phần miến:
"May là món này không giới hạn số lượng, chứ không thì tôi sống sao nổi."
"Không ăn miến huyết vịt cũng không chết được đâu."
"..."
Hai người vừa cãi nhau vừa rời đi. Tôn Miểu thấy không còn ai, cũng ngồi xuống nghỉ một lát. Cô nàng thấy có người lấp ló rình rình, sau đó lại có người tiến tới định mua miến.
Nhưng chưa kịp mở miệng, Hệ Thống trong đầu đã hú còi inh ỏi:
[Tên này cũng vậy! Là người của bà Trương xấu xa! Còn nhận tiền của bà ta! Nói xấu cô nữa đó!]
Xong rồi, tên này cũng bị loại.
Tôn Miểu lạnh lùng nói:
"Về nói với tổng giám đốc Trương, tôi thật sự không bán cho bà ta."
Người kia sụp đổ:
"Tôi... rốt cuộc là làm sao mà cô biết được?! Chỗ nào của tôi giống người của bà ta chứ?! Hả?!"
Tôn Miểu chẳng đáp, chỉ nhìn đối phương với vẻ bí ẩn thâm sâu.
Những người đó nằm mơ cũng không ngờ Tôn Miểu có Hệ Thống. Còn là Hệ Thống kiểu báo cáo toàn bộ mọi chuyện, ai làm gì nói gì đều bị "mắt thần" theo dõi sát sao. Trước con mắt thần của Hệ Thống, mọi hành động đều không thoát khỏi được.
Người kia khóc lóc chạy đi, Tôn Miểu vẫn thảnh thơi ngồi sau quầy chơi điện thoại.
10 giờ rưỡi, xe của Tô Thụy Hi chạy tới. Cô dừng xe bên đường, dáng người yêu kiều bước đến. Nhưng lần này không như mọi hôm, cô không hỏi ăn trưa, mà chỉ dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn Tôn Miểu. Tôn Miểu ngẩn người, không biết nên nói gì, chỉ gãi đầu lúng túng.
Vẫn là Tô Thụy Hi lên tiếng trước. Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại như nước:
"Em... không cần vì tôi mà làm những chuyện này đâu. Làm vậy chỉ chuốc thêm phiền phức thôi, chẳng có lợi gì cho em hết."
Ồ, ra là Tô Thụy Hi biết chuyện sáng nay rồi.
Tôn Miểu cũng không bất ngờ, dù gì cô gái hiphop cũng thân thiết với Tô Thụy Hi mà.