Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 7: Giúp đỡ



Trước cổng bệnh viện, làm gì có chỗ nào mà không gắn camera chứ. Nghe đến đây, gã tra nam kia hơi chột dạ, nhưng vẫn nghĩ việc hòa giải chắc cũng không kéo dài bao lâu. Còn chuyện trích xuất camera thì ai cũng biết là chậm rì rì, nhân lúc đó dạy cho Tôn Miểu, cái người cứ thích xía vào chuyện người khác, một bài học cũng không tệ.

Hai bên không ai chịu nhường ai, cảnh sát đành phải đưa hai người về đồn, để họ ngồi trong phòng hòa giải mà từ từ nói chuyện.

Tôn Miểu chưa kịp phản ứng gì, Tô Thụy Hi đã sững người trước. Cái bụng cô... vẫn đói meo. Cô vốn đã tính là sẽ ăn cơm chiên trứng mà! Giờ thì hay rồi, Tôn Miểu bị đưa đi, còn cô thì không biết bao giờ mới được ăn cơm nữa.

Nếu không ăn, thì làm sao giờ? Chẳng lẽ phải bụng đói mà đi truyền dịch? Hay là phải tiếp tục đặt đồ ăn ngoài, ăn mấy món dầu mỡ trơn nhẫy kia à? Chỉ nghĩ thôi đã thấy đau bụng rồi...

Cơn đói ập tới như sóng thần, khiến cô bật thốt lên câu đầu tiên:

"Không thể đi được!"

Vừa dứt lời, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô. Nhưng Tô Thụy Hi đã quen với việc bị nhìn chằm chằm rồi, cô bình tĩnh như không, tiếp tục nói:

"Nếu không thì tôi đi chung cũng được."

"Hả?"

Hai tiếng "hả" vang lên cùng lúc, là từ miệng Tôn Miểu và cô y tá. Tôn Miểu ngạc nhiên vì Tô Thụy Hi lại muốn theo mình đến đồn cảnh sát, còn cô y tá thì ngơ ngác hỏi:

"Cô Tô, không phải cô còn phải truyền dịch sao? Hôm nay cô vẫn còn một lần nữa mà. Giờ mà không đến, bác sĩ chắc phát hoảng mất."

Nghe vậy, Tôn Miểu cũng vội khuyên:

"Vẫn nên ưu tiên sức khỏe bản thân. Tôi không sao đâu."

Quả thật, cô nàng có bị gì đâu, chỉ là bán đồ ăn mà bị vướng cái Hệ Thống trong đầu thôi. Cũng may Hệ Thống này khá "có tình người", không những không trách cô nàng vì không làm việc mà còn tức giùm cô nàng nữa. Nó đang gào lên trong đầu cô, mắng gã tra nam kia te tua:

[Tôi phải nguyền rủa anh ta! Tôi là Hệ Thống đó nha, lời nguyền của tôi ghê gớm lắm! Vài ngày tới anh ta sẽ đen như mực cho coi!]

Tôn Miểu nghe cũng thấy... có lý, Hệ Thống thì chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh thật. Nhưng mà nghĩ đến cảnh từ khi ràng buộc với cô nàng, nó chỉ có thể "trú ngụ" trong cái phòng trọ 600 tệ/tháng, còn bị dột tứ tung, thì đúng là... có khi nó chỉ mạnh miệng thôi.

Dù sao thì có một cái "loa phát thanh" trong đầu cùng mắng chửi tên kia với mình, nghe cũng sảng khoái hơn hẳn.

Với lại, hôm nay cô nàng cũng không cần phải làm bù giờ thêm nữa... Hệ Thống thật tuyệt vời!

Mặc cho bị khuyên can, Tô Thụy Hi hoàn toàn không bị lay chuyển. Cô là kiểu người đã quyết là làm, nói một là một. Cô nhất định phải ăn được cơm chiên trứng. Chuyện này phải giải quyết nhanh gọn lẹ, hơn nữa còn phải khiến cái kẻ phá bữa ăn của cô phải trả giá đàng hoàng!

Tô Thụy Hi không chỉ quyết đoán mà còn rất lanh trí. Cô nói ngay:

"Y tá, phiền cô gọi giúp cho bảo vệ bệnh viện, nhờ họ phối hợp trích xuất camera."

Sau đó cô quay sang Tôn Miểu và cảnh sát, tiếp lời:

"Tôi thấy tốt nhất là chờ lấy được video rồi hãy đi. Anh cảnh sát, tôi đề nghị anh đi với y tá một chuyến, lấy xong thì chúng ta cùng tới đồn cũng chưa muộn."

Cảnh sát gật đầu:

"Cô nói có lý."

Khí chất của Tô Thụy Hi mạnh mẽ đến mức khiến Từ Định càng lúc càng chột dạ, thậm chí còn nảy ra ý định... hay là thôi luôn, không thèm lấy 500 tệ đó nữa, trốn quách đi cho xong. Nhưng làm gì có chuyện đơn giản như vậy, Tô Thụy Hi đâu dễ dàng mà bỏ qua.

Cô liếc anh ta một cái, rồi quay sang hỏi Tôn Miểu:

"Cô cần giúp không? Tôi có quen vài luật sư giỏi, chuyên xử lý mấy vụ kiện tụng dân sự thế này. Cô không cần trả phí đâu, bên thua kiện sẽ phải chịu toàn bộ chi phí."

Tôn Miểu sững người, cô nàng vốn không nghĩ mọi chuyện sẽ đi xa đến mức phải nhờ pháp luật. Nhưng người ta nói vậy là vì muốn giúp mình, cô nàng không thể từ chối, bèn gật nhẹ đầu:

"Vậy... làm phiền cô nhé?"

Nói xong lại cảm thấy ngại quá, vội thêm một câu:

"Cảm ơn."

Tô Thụy Hi vui vẻ hơn một chút, khẽ gật đầu ra vẻ tao nhã, rồi quay sang Từ Định:

"Anh Từ, giờ chuyện không còn là anh có kiện Tôn Miểu đánh anh hay không nữa, mà là anh đang vu khống, quấy rối và tống tiền cô ấy."

Với tình huống này, ai nhìn vào cũng thấy là chuyện nhỏ xé to. Có 500 tệ thôi mà cũng lôi nhau ra tòa, đúng là hơi quá. Ngay cả cảnh sát cũng hơi bất ngờ, quay sang nhìn Tôn Miểu.

Tôn Miểu không phải người khiến người khác thất vọng, cô nàng gật đầu một cách kiên quyết:

"Đúng vậy, tôi muốn kiện anh!"

Nói là chuyện nhỏ xé to thì cũng đúng, nhưng với Tôn Miểu mà nói... 'Không hổ là người mình thích! Vừa tốt bụng lại vừa chính nghĩa, đúng là tuyệt vời ông mặt trời!'

Cô nàng hoàn toàn không biết, lý do thật sự khiến Tô Thụy Hi hăng hái như vậy là... vì đói bụng muốn ăn cơm chiên trứng mà thôi.

Hai bên không hòa giải được, cảnh sát yêu cầu Từ Định và Tôn Miểu ở lại đợi một lát, còn anh ấy đi theo cô y tá tìm bảo vệ để lấy video từ camera giám sát. Hai người vừa rời đi, Từ Định đã định chuồn, nhưng mà cảnh sát thường đi một đôi, một người đi rồi thì vẫn còn một người khác ở lại canh chừng.

Có người nhìn chằm chằm, anh ta nào dám manh động.

Lúc này, Tô Thụy Hi quay sang Tôn Miểu, thành thật bày tỏ nguyện vọng:

"Tôn Miểu, tôi muốn một phần cơm chiên trứng, ăn tại chỗ."

Tôn Miểu ngẩn người, chưa kịp trả lời thì Tô Thụy Hi đã tiếp tục đưa ra yêu cầu, cô tự thấy hôm nay mình làm người tốt, giúp cô nàng một phen, đòi thêm một bát canh trứng chắc không quá đáng đâu hen.

"Thêm một phần canh trứng nữa."

"Trong xe còn ít rau xanh, canh rau trứng được không?"

"Được."

Tôn Miểu cẩn thận hỏi cảnh sát:

"Tôi làm đồ ăn ở đây có được không?"

Cảnh sát khoát tay:

"Miễn cô không đi xa là được."

Được cảnh sát gật đầu cho phép, Tôn Miểu lập tức dẫn Tô Thụy Hi quay lại bên chiếc xe đồ ăn của mình. Cô nàng lau lại bàn ghế một lượt, đợi Tô Thụy Hi ngồi xuống rồi mới bắt đầu làm cơm chiên trứng. Cô đang ngồi trên ghế xếp nhỏ, mở điện thoại, bắt đầu gọi điện.

Khoảng cách không xa, nhưng âm thanh của chảo va vào vá khi rang cơm át hết tiếng nói. Tôn Miểu cũng không có ý định nghe trộm, chuyện đó đâu có tử tế gì.

Chỉ là khi cơm chiên xong, cuộc điện thoại bên kia vẫn chưa dừng. Tôn Miểu cho cơm vào hộp đựng một lần, hơi lưỡng lự. Tô Thụy Hi thấy vậy, vẫy tay gọi cô nàng lại, cô nàng mới mang cơm tới gần.

Không tránh khỏi đã nghe được vài từ trong cuộc gọi:

"Ừm", "kiện", "một người bạn của tôi".

Chỉ cần nghe vài từ mấu chốt là biết rồi,  cô đang giúp mình kiện Từ Định.

Tôn Miểu thấy lòng ấm áp, nghĩ bụng: 'Mình là "bạn" của cô ấy đó nha!'

Nhưng nghĩ thêm chút nữa... 'Ủa, sao cảm thấy mình "mất giá" dữ vậy?'

Trong đầu Tôn Miểu lập tức vang lên điều thứ nhất trong "luật bất thành văn của hội chị em mê gái":

'Không được thích gái thẳng!'

Sau khi đưa cơm chiên trứng qua cho Tô Thụy Hi, Tôn Miểu lại quay về tiếp tục làm canh trứng. Món canh này không nằm trong khóa huấn luyện của Hệ Thống, nên cô nàng không thể nấu nó hoàn hảo như cơm chiên trứng được. Phải nói thật, hệ thống đúng là một cái "kim chỉ nam" đỉnh của chóp trong khoản dạy nấu ăn, đến mức ngay cả bản thân Tôn Miểu khi ăn món cơm chiên trứng mình làm ra cũng phải thấy 'Trên đời chắc không còn ai làm ngon hơn nữa đâu!'

Canh trứng thì không bằng, nhưng như người ta vẫn nói: "Một pháp thông, vạn pháp thông" (*). Dù chưa học qua công thức bài bản, nhưng cô nàng cũng hiểu đại khái cách làm. Nhất là khoản đập trứng, trời ơi, cô nàng quen đến mức nhắm mắt cũng làm được.

(*) Một pháp thông, vạn pháp thông: ý chỉ thành thạo một phương pháp thì sẽ thành thạo mọi phương pháp còn lại.

Thêm vào đó là độ lửa và gia vị, những thứ này cô nàng đã quá rành rẽ, cho nên dù món canh trứng không thể sánh được với cơm chiên trứng, nhưng so với mặt bằng chung đầu bếp chuyên nghiệp ngoài kia thì... vẫn đủ sức "đè bẹp" khối người.

Cô nàng đập trứng, cắt rau, không cần nêm nếm cầu kỳ, chỉ chút muối, một chút bột ngọt để tăng hương vị, rồi thêm xíu đường để tăng thêm đậm đà. Vậy là một chén canh trứng rau xanh ra đời. Nghe đơn giản, nhưng làm được ngon thì không dễ chút nào.

Cách đánh trứng của Tôn Miểu thật sự khéo léo, mỏng, nhẹ, trôi nổi như mây. Từng lớp trứng vàng và trắng xen lẫn nhau như mây tầng, điểm thêm chút rau xanh tươi tắn, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thấy thèm.

Húp một miếng, thanh đạm mà không nhạt, có chút kích thích vị giác, ngon đến không tưởng.

Tô Thụy Hi lúc ấy thực sự cảm thấy, với tài nghệ nấu ăn này, Tôn Miểu mà đi làm đầu bếp thì có thể lên làm bếp trưởng ở bất kỳ nhà hàng nào.

Chỉ là... cô không hề biết, Tôn Miểu chỉ biết nấu ngon mỗi món cơm chiên trứng, và vài món làm từ trứng và cơm. Nâng cấp độ lên một chút là lộ tẩy ngay!

Khi chén canh nóng hổi trôi xuống bao tử, Tô Thụy Hi cảm thấy cả người như sống lại. Cái bao tử vẫn nhức nhối của cô bỗng dịu đi hẳn. Dĩ nhiên, canh trứng không phải thuốc tiên, hiệu quả chỉ là do... cảm giác tâm lý.

Nhưng được như vậy cũng đã quý lắm rồi.

Cô bị đau bao tử là do ăn uống thất thường, kén chọn, nay được bữa tử tế thì cũng xem như có ích phần nào. Một chén canh thôi là đã đủ no theo tiêu chuẩn thông thường rồi.

Vì Tôn Miểu dùng hộp nhựa loại lớn như cơm chiên để đựng canh, nên thực ra đó là cả một bát đầy ụ. Tô Thụy Hi vốn không nghĩ mình sẽ ăn hết, vậy mà... hết sạch.

Giống như đêm hôm trước, cô cảm thấy đây mới chỉ là "mở màn", thế là tiếp tục ăn cơm chiên trứng.

Tháng Tư, thời tiết vừa phải, cơm chiên trứng mới ra lò còn nóng hổi. Lúc trước không để ý, giờ dưới ánh nắng, cơm càng trở nên hấp dẫn, trứng vàng bao phủ từng hạt cơm, trông như hoa vàng nở rộ trên cánh đồng nhỏ xíu.

Do bàn ghế khá thấp, Tô Thụy Hi phải đặt túi lên đùi, hai tay cầm hộp cơm, cúi người ăn bằng đũa.

Nếu ba mẹ cô thấy cảnh này chắc sẽ nhắc nhở cô phải giữ phong thái thục nữ.

Nhưng mà... đã ăn vỉa hè rồi, còn giữ hình tượng làm gì nữa.

Cô ăn rất nhanh, đến lúc cảnh sát và y tá quay lại, cả bát canh lẫn hộp cơm chiên đã sạch sành sanh. Một hạt cơm cũng không còn, một giọt canh cũng chẳng sót.

Tô Thụy Hi no căng bụng, xoa nhẹ phần bụng, ánh mắt bỗng có phần ngẩn ngơ.

Bởi vì cô chỉ phải truyền dịch ba ngày, nên ngày mai không cần tới nữa.

Mà không tới bệnh viện thì... sẽ không được ăn cơm chiên trứng ngon thế này nữa.

Nhưng cha mẹ đã dạy 'chuyện gì cũng phải biết tiết chế'.

Ba ngày liền ăn cơm chiên trứng rồi, cũng... nên buông bỏ thôi, haiz...