Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 6: Miệng sư tử



Sắc mặt của Tô Thụy Hi lúc này cực kỳ khó coi, bởi vì bệnh bao tử của cô lại tái phát. Cô đang rất đói, lúc nãy chỉ ăn có vài miếng, giờ thì cả người cứ như bị cái đói bủa vây. Bây giờ cô chỉ muốn ăn một dĩa cơm chiên trứng, cơm chiên trứng của 'Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu'.

Ăn xong rồi, cô còn phải đi truyền nước biển nữa.

Kết quả là, sau khi đậu xe ở bãi gần đó, thay giày rồi đi bộ đến thì lại bắt gặp ngay cái cảnh tượng trước mắt này.

Haiz, tâm trạng vốn đã tệ, giờ còn tệ hơn nữa.

Tô Thụy Hi là kiểu người rất lý trí, cô sẽ không bốc đồng như Tôn Miểu. Cô đứng bên lề, lấy điện thoại ra quay lại một đoạn, lưu video xong lập tức gọi điện báo cảnh sát. Xử lý xong mấy việc đó, cô mới chính thức bước ra.

Và ngay thời điểm quan trọng nhất, cô lên tiếng cắt ngang lời thằng đàn ông quái đản kia.

Vừa nghe thấy có người báo cảnh sát, gã thanh niên lập tức mất khí thế, nhưng nghĩ lại thì anh ta cũng chưa làm gì "quá đáng", thế là định mạnh miệng lên tiếng lần nữa. Nhưng hình như Tô Thụy Hi đoán được ý định của anh ta, vừa mở miệng đã chặn họng luôn:

" Việc anh quấy rối cô y tá này đã đến mức đủ để báo án rồi. Vừa rồi còn định động tay động chân, những chuyện đó đủ để anh bị tạm giữ hành chính vì hành vi gây rối trật tự công cộng đó."

Nghe tới hai chữ "tạm giữ", gã thanh niên càng thêm bối rối. Giờ thì anh ta chỉ muốn chuồn cho lẹ, nhưng Tôn Miểu đã thấy điều đó, lập tức cất giọng ngăn lại:

"Giờ anh có chạy cũng vô ích thôi. Cô y tá biết tên tuổi và số điện thoại của anh hết rồi. Hơn nữa ngay trước cổng bệnh viện này có camera giám sát, lúc đó cũng sẽ bị gọi lên đồn thôi!"

Trong lúc họ đang nói chuyện, xe cảnh sát cũng tới nơi. Hai cảnh sát xuống xe, người dẫn đầu liếc nhìn hết bốn người rồi bắt đầu hỏi han tình hình. Gã thanh niên kia tuy có chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh vì anh ta vẫn nghĩ chưa có chứng cứ rõ ràng.

Không ngờ Tô Thụy Hi lại chẳng cho anh ta cơ hội mơ mộng gì thêm, cô rút điện thoại, mở video, phát lên ngay tại chỗ. Tuy đoạn video không dài lắm, nhưng cũng đủ để cho thấy tình huống vừa rồi là như thế nào.

Cảnh sát xem xét hai bên, ghi chép thông tin xong thì bắt đầu tiến hành hoà giải. Tới đây, chuyện này coi như không còn liên quan tới Tôn Miểu và Tô Thụy Hi nữa. Còn cô y tá kia định xử lý ra sao, cũng chẳng phải chuyện của họ, bọn họ chỉ vì thấy người gặp nạn nên mới ra tay giúp đỡ thôi.

Giờ thì cả hai người kia bị cảnh sát hỏi chuyện, còn Tôn Miểu và Tô Thụy Hi thì rảnh tay đứng bên cạnh.

Tôn Miểu mỉm cười nhìn Tô Thụy Hi:

"Cô giỏi thật đó! Cảm ơn cô đã giúp tụi tôi nha. Tôi tên là Tôn Miểu."

Tôn Miểu còn cố tình dùng một chút "chiêu trò nhỏ", chủ động báo tên mình. Bình thường chỉ quen sơ thì đâu cần phải xưng tên, nhưng mà cô nàng cố tình tự giới thiệu rồi, crush mà không đáp lại thì kỳ quá còn gì?

Tô Thụy Hi hơi khựng lại một chút, nét mặt vẫn rất lạnh nhạt, vì tính cô vốn không phải kiểu người thân thiện dễ gần. Nhưng cô lại không ghét cô chủ quán nhỏ này, ngược lại, cơm chiên trứng của cô gái này rất ngon, hơn nữa hành động giúp đỡ vừa rồi của Tôn Miểu khiến cô có đôi phần tán thưởng.

Thế nên, cô cũng không ngại nói cho Tôn Miểu biết tên mình.

"Không có gì, Tô Thụy Hi."

Một đại mỹ nhân lạnh lùng, đến cả cách giới thiệu tên cũng ngắn gọn, dứt khoát, ngầu ghê.

Cái tên Tô Thụy Hi nghe cũng đẹp, ý nghĩa lại hay: "Thụy" là điềm lành, "Hi" là kỳ vọng. Cái tên này chắc hẳn là cha mẹ đặt, gửi gắm bao kỳ vọng, mong con cái sau này thành tài.

Chứ đâu như Tôn Miểu, một đứa trẻ mồ côi, cái tên cũng là tiện tay đặt đại. Hồi đó có ông thầy bói đi ngang qua nói cô nàng mệnh khuyết thủy, viện mồ côi mới đặt cho cô nàng tên "Miểu", ba lần chữ thủy, mong cô nàng bình an lớn lên.

Chỉ là ngay khoảnh khắc yên tĩnh đó, bụng của Tô Thụy Hi lại vang lên tiếng "ùng ục" nghe rõ mồn một. Dù gương mặt hay tính cách cô đều lạnh lùng, nhưng tiếng bụng kêu đó đã làm loãng bớt cái khí chất băng sương kia.

Tôn Miểu đứng ngay bên cạnh, tất nhiên là nghe rõ rành rành. Cô nàng không nhịn được cười khẽ một cái, rồi lại nhớ ra Tô Thụy Hi ăn uống rất thất thường. Trưa nay chắc chắn là ăn rất ít, nếu không sao giờ lại đói đến vậy?

Tô Thụy Hi cố giữ vẻ lạnh nhạt, khẽ nghiêng người né sang bên cạnh một chút, hy vọng khoảng cách này đủ để cách âm tiếng bụng kêu mất mặt kia.

Nhưng crush đứng ngay kế bên, lại có chủ đề hay như vậy, Tôn Miểu biết là mình không nên "cảm nắng" một cô gái thẳng như vậy, nhưng vẫn nhịn không được mà mở lời:

"Cô đói rồi à? Trưa nay chắc ăn ít quá đúng không? Cô có muốn ăn một phần cơm chiên trứng không?"

Vừa dứt lời, Tôn Miểu đã cảm thấy mình lỡ lời. Trời ơi, nghe giống đang quảng cáo sản phẩm của mình, kiểu như đang cố bán cơm chiên vậy...

Tô Thụy Hi lại gật đầu, đáp rất ngắn gọn:

"Ừm, ăn không bao nhiêu."

Thực ra là gần như không ăn gì, lúc đó đã rất trễ, cô cũng chưa hề ăn một hột cơm nào.

"Vậy là không được rồi nha, người ta hay nói 'Sáng ăn no, trưa ăn kỹ', trưa mà ăn ít quá thì cả chiều sẽ không có sức đó."

Nói xong câu đó, Tôn Miểu lại cảm thấy mình như đang... lên lớp người ta.

Nhưng Tô Thụy Hi chẳng bận tâm, trái lại còn gật đầu:

"Ừm, lát nữa làm cho tôi một phần cơm chiên trứng nhé."

"Được thôi~ Vẫn như trước ha? Không cay, mang đi đúng không?"

"Đúng."

Không khí giữa hai người không tệ lắm, ít nhất là trong mắt Tôn Miểu thì thế. Dù Tô Thụy Hi nói chẳng mấy lời, sắc mặt cũng không thay đổi nhiều, nhưng hai người vẫn có thể trò chuyện qua lại mấy câu, điều đó cũng đủ khiến Tôn Miểu vui đến bay lên.

Niềm vui của cô nàng vốn đơn giản vậy đó: 'bán được vài phần cơm chiên, nói được mấy câu với crush là thấy đáng giá rồi'.

Chỉ tiếc là, niềm vui ấy không kéo dài bao lâu...

Luôn có mấy người không biết điều, chẳng thèm nhìn hoàn cảnh mà nhảy vào phá bĩnh, ví dụ như cái gã tra nam kia.

Tên đó lại bắt đầu la hét ầm ĩ, giọng lớn đến mức khiến Tôn Miểu và Tô Thụy Hi đều phải quay đầu nhìn. Lúc đầu Tôn Miểu còn tưởng không liên quan đến mình, nhưng càng nghe càng thấy sai sai, đến cả cảnh sát cũng nhìn qua. Cô y tá nhỏ thì tức tối, gào lên:

"Có chuyện gì thì kiếm tôi, đừng có làm phiền người khác!"

"Tôi mặc kệ, cô ta đánh tôi, chuyện này phải có lời giải thích rõ ràng!"

Cảnh sát bị anh ta làm phiền đến chịu hết nổi, quay sang nhờ người đồng nghiệp gọi Tôn Miểu qua:

"Này, cô chủ nhỏ, qua đây một chút, gã thanh niên này nói có việc muốn tìm cô."

Biểu cảm của Tôn Miểu lúc đó là phản xạ chỉ vào mình, mặt ngơ ngác như kiểu 'Hả? Gọi tôi hả?' y như mấy cái meme trên mạng vậy.

Mà nói thiệt, dáng vẻ bây giờ của cô nàng cũng giống y hệt cái biểu cảm đó, áo thun trắng đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt mộc mạc... đúng là phiên bản đời thật luôn.

Xác nhận là gọi mình thật, cô nàng mới lững thững bước lại. Tô Thụy Hi cũng nhận ra có gì đó không ổn, dù không bị gọi, nhưng vẫn tiến lại gần hơn.

Hai người vừa đến, gã thanh niên đã giơ tay ra chỉ vào mu bàn tay mình:

"Đây nè, thấy không? Chỗ này nè, là cô ta đánh tôi đó! Tôi phải chụp lại làm bằng chứng, rõ ràng đây là dấu cô ta đánh tôi!"

Lúc đó Tôn Miểu vỗ tay anh ta thật, mà cũng hơi mạnh, nên đến giờ mu bàn tay anh ta vẫn còn hơi đỏ. Nhưng cũng chỉ đỏ chút thôi, không tới mức nghiêm trọng.

Nếu không để ý kỹ, chắc lát nữa là hết đỏ rồi.

Cái hành động đó khiến cô y tá tức đến run cả người, giọng nghiến qua kẽ răng:

"Từ Định! Anh có còn là con người không vậy?! Tự anh kéo tôi, cô chủ quán chỉ vỗ tay anh một cái thôi! Anh nhìn lại cái tay mình xem, lát nữa là hết đỏ rồi!"

"Tôi mặc kệ, cô ta đánh tôi."

Cảnh sát cũng chẳng ưa gì cái kiểu này, trong lòng nghĩ, là đàn ông mà bị vỗ một cái đã làm ầm lên thế này, thiệt mất mặt. Nhưng theo quy trình thì vẫn phải hỏi han cho đúng thủ tục.

Anh cảnh sát quay sang Tôn Miểu, nghiêm túc nói:

"Anh ta nói cô đánh anh ta, nên tôi cần ghi lại thông tin của cô. Cô có mang theo chứng minh nhân dân không? Không có thì cho tôi số chứng minh nhân dân cũng được."

Tôn Miểu liếc nhìn tên Từ Định một cái, chẳng còn cách nào khác, đành lấy giấy tờ tùy thân ra đưa cho cảnh sát. Anh cảnh sát dùng app quét mã rồi trả lại giấy tờ cho cô. Sau đó, anh ấy đặt tay lên camera đeo trước ngực, giọng công việc vang lên:

"Bây giờ tôi sẽ tiến hành hoà giải giữa hai người, toàn bộ quá trình có ghi âm ghi hình. Bây giờ tôi hỏi trước, anh ta nói cô đánh anh ta, chuyện đó có đúng không?"

Tôn Miểu lắc đầu:

"Không có. Lúc anh ta đưa tay định kéo tôi và cô y tá, tôi chỉ hất tay anh ta ra thôi."

Từ Định vừa nghe xong lập tức nhảy dựng lên:

"Cô đánh tôi rõ ràng mà! Cảnh sát, anh xem tay tôi còn đỏ đây nè!"

Cảnh sát liếc mắt nhìn vết đỏ, giơ điện thoại chụp một tấm làm bằng chứng rồi hỏi:

"Vậy anh muốn sao? Muốn cô ấy xin lỗi, hay gì khác?"

Thật ra anh cảnh sát này cũng hơi thiên về phía Tôn Miểu, vì nhìn kiểu gì cũng thấy Từ Định đang cố tình kiếm chuyện. Anh ấy cố tình không nhắc đến hai chữ "bồi thường", rõ ràng là muốn dàn xếp êm đẹp.

Ai ngờ Từ Định cứ bám riết không buông:

"Tôi muốn bồi thường! 500 tệ!"

Cô y tá trừng mắt:

"Anh điên rồi à?!"

Từ Định xua tay:

"Không liên quan tới cô. Chuyện này là giữa tôi với cô ta, cô đừng nhiều lời."

Anh ta lại nhìn sang Tôn Miểu, trong ánh mắt đầy vẻ hả hê: 'Dám mạnh miệng với tôi à? Giờ thì biết tay tôi!'

Tất cả đều đã xem video của Tô Thụy Hi, nhưng chỉ có đoạn sau, còn cảnh Tôn Miểu gạt tay anh ta thì không có, vì cô đến trễ hơn một chút. Nên giờ Từ Định mới tự tin ăn vạ như vậy.

Tất nhiên là số tiền đó Tôn Miểu sao mà trả được? Cô nàng nghèo rớt mồng tơi, nhà cửa dột tứ tung, tiền ăn còn phải chắt bóp từng đồng, làm gì có dư mà đền cho loại người như anh ta? Tiền của cô đâu phải gió thổi tới!

Lúc này, Tô Thụy Hi cũng đứng bên cạnh, giọng lạnh nhưng sắc bén:

"Tôi thấy anh đúng là điên thật rồi, nghèo đến mức lú. Tôi không quay được đoạn trước, nhưng đây là trước cổng bệnh viện đó."