Bảy Năm Của Y La

Chương 5



“Tất nhiên là không phải… Ta chỉ là lo cho Ký nhi quá nên mới hỏi bừa. Y La, nàng hiểu lầm ta rồi.” Vệ Tuân vội vàng dịu giọng.

 

Ta nói:

 

“Châu phủ y bảo Ký nhi là đụng phải thứ gì đó xui rủi. Nhưng phủ Tướng quân ta đây sạch sẽ gọn gàng, Ký nhi mỗi ngày chỉ qua lại giữa phủ và thư viện, có thể đụng phải cái gì?”

 

“Chỉ e là do cha mẹ ruột của nó làm quá nhiều chuyện thất đức, nay Ký nhi phải thay bọn họ chịu tội.”

 

Vệ Tuân nghe vậy, sắc mặt xám xịt như tro nguội.

 

Ta nói tiếp:

 

“Ngày mai, ta sẽ đến chùa Hương Vân thay Ký nhi cầu phúc.”

 

Lại cố ý thở dài, than:

 

“Chùa Hương Vân có vị Hàn Vân đại sư, y thuật cao minh, từng trị khỏi nhiều chứng bệnh lạ.”

 

“Chỉ tiếc là giữa chúng ta và ông ấy có hiềm khích, e rằng ông ấy sẽ chẳng chịu xem bệnh cho Ký nhi đâu.”

 

“Hàn Vân nào?” Vệ Tuân hỏi.

 

Ta khẽ nhếch môi cười:

 

“Chàng quên rồi sao? Năm xưa, Dương thị lang có một bằng hữu thân thiết tên là Chung Húc. Chung Húc mất vợ con trong một tai nạn, quá đỗi bi thương nên quy y xuất gia, chính là Hàn Vân đại sư ở chùa Hương Vân.”

 

“Chàng khiến Dương gia bị tịch biên, lưu đày cả nhà, Hàn Vân sao có thể ra tay cứu đứa con của kẻ thù?”

 

Vệ Tuân nghe xong, không nói gì, chỉ lặng im, sắc mặt trầm ngâm — tựa hồ đã bắt đầu suy nghĩ điều gì.

 

Chẳng bao lâu sau, Vệ Tuân lấy cớ tìm danh y, lặng lẽ rời phủ.

 

Ta khẽ cười — Vệ Văn Ký là cốt nhục ruột thịt của hắn và Dương Uyển Phất, đương nhiên hắn phải dốc sức cứu.

 

Đến tối, Tuyết Anh đến báo:

 

“Tướng quân đã sai người chuẩn bị xe ngựa, ngày mai sẽ đưa Dương Uyển Phất tới chùa Hương Vân.”

 

“Tiểu thư vừa nói sẽ đến chùa Hương Vân cầu phúc, thế mà hắn vẫn dám đưa người tới, cũng chẳng sợ bị bắt gặp.”

 

Ta cười nhạt:

 

“Chúng đã ở bên nhau gần bảy năm, ta chưa từng sinh nghi, lòng dạ đương nhiên ngày càng lớn.”

 

Sáng hôm sau, ta bỏ ra khoản ngân lượng lớn, mời phương trượng chùa Hương Vân đích thân giảng pháp.

 

Một vách tường ngăn cách, trong thiền phòng bên cạnh — chính là Vệ Tuân và Dương Uyển Phất.

 

Tuyết Anh tính toán đúng thời khắc, vội vã xông vào, nét mặt đầy hoảng loạn:

 

“Tiểu thư! Nô tỳ… nô tỳ vừa thấy cô gia đang ở cùng một nữ nhân…”

 

Sắc mặt ta lập tức đại biến, hướng về phương trượng cúi mình tạ tội, rồi đứng dậy rảo bước đi ra.

 

Ta xông thẳng vào thiền phòng.

 

Vệ Tuân và Dương Uyển Phất đều kinh hồn bạt vía.

 

Trong suy nghĩ của bọn họ, ta đến đây là để cầu phúc cho Vệ Văn Ký, hẳn phải đang ở đại điện, tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi này.

 

Trong lòng Vệ Tuân có quỷ, thần sắc thoáng chột dạ.

 

Thế nhưng Dương Uyển Phất vừa bị dọa vừa tủi, vành mắt đỏ hoe, khiến hắn lập tức sinh ra can đảm, bước ra chắn trước mặt nàng ta.

 

Ta bật cười lạnh lẽo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thẩm Y La…”

 

Vệ Tuân lên tiếng.

 

E rằng trong lòng hắn đã nghĩ: chuyện đã đến nước này, chẳng bằng lật bài ngửa.

 

Nhưng Vệ Tuân còn chưa kịp mở miệng, liền bị một giọng nói bất ngờ cắt ngang.

 

“Chuyện này là thế nào vậy?” — Trần phu nhân dẫn theo người bước vào, chau mày nhìn về phía Vệ Tuân.

 

Phu quân của Trần phu nhân là Ngự sử đương triều, từng là môn sinh của phụ thân ta năm xưa.

 

Nếu hôm nay Vệ Tuân dám trắng trợn lật bài ngửa, thì ngay ngày mai — tấu chương vạch tội hắn sẽ được trình thẳng lên ngự án của hoàng đế.

 

Vì vậy, dũng khí vừa dâng lên liền tan thành mây khói trong chớp mắt.

 

Chỉ thoáng xoay chuyển suy nghĩ, hắn lập tức mở lời:

 

“Y La, không phải như nàng nghĩ đâu… Nàng ấy… nàng ấy bây giờ là người của Chương đại nhân. Hôm qua nàng nói Hàn Vân đại sư có thể cứu được Ký nhi, nên ta mới đến cầu xin Chương đại nhân, nhờ nàng ấy thay ta lên tiếng trước Hàn Vân đại sư.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Vậy sao?” — Ta nhìn thẳng vào Dương Uyển Phất, ánh mắt như lưỡi d.a.o lạnh cắm sâu vào đáy lòng nàng ta.

 

Nàng ta bị ép đến đường cùng, đành khẽ gật đầu:

 

“Vâng… là vậy.”

 

Ta lạnh lùng cười nhạt:

 

“Vậy thì — Chương đại nhân cho phép tiểu thiếp của mình ở riêng với chàng như thế sao?”

 

“Tất nhiên là không phải. Chương đại nhân cũng có mặt tại chùa Hương Vân. Chính ông ấy đã đưa Dương cô nương tới.” — Vệ Tuân vội vàng đáp.

 

Trần phu nhân liền nói:

 

“Nếu Chương đại nhân cũng đang ở đây, thì thật giả thế nào, chỉ cần mời người đến hỏi một câu là rõ ngay.”

 

Quả nhiên, Chương Thanh thực sự có mặt tại chùa Hương Vân, rất nhanh đã được mời đến.

 

Trần phu nhân hỏi:

 

“Dương Uyển Phất là người của Chương đại nhân thật sao?”

 

Chương Thanh liếc Vệ Tuân một cái, rồi nhìn ta và Trần phu nhân, khẽ cười, có chút ngượng ngùng nói:

 

“Thật hổ thẹn, thật hổ thẹn…”

 

Trong mắt Vệ Tuân thoáng hiện lên một tia đắc ý.

 

Hắn và Chương Thanh ngoài mặt không hề có giao tình, cứ tưởng ta không biết gì.

 

Nào ngờ, năm ngoái Chương Thanh từng say rượu, lỡ lời trước mặt Ngũ hoàng tử, chính là Vệ Tuân đã âm thầm đứng ra che giấu, giúp hắn thoát tội.

 

Hắn cho rằng mình có ơn với Chương Thanh, mà Chương Thanh xưa nay vốn mang danh không tốt, nhận thay hắn một ả ngoại thất, cũng chẳng tổn hại gì đến danh dự.

 

Thế nhưng hắn không hay — vị hôn thê của Chương Thanh tên là Tạ Loan, quê quán ở Lư Châu, sống ngay sát nhà ngoại tổ mẫu của ta.

 

Trước năm mười tuổi, ta gần như ngày nào cũng chơi đùa cùng Tạ Loan.

 

Hôm nay Chương Thanh xuất hiện tại chùa Hương Vân, kỳ thực… cũng là một nước cờ do chính tay ta sắp đặt.

 

Ta khẽ ho một tiếng, Tạ Loan lập tức từ sau lưng Trần phu nhân bước ra.

 

Nàng nhìn Chương Thanh, trong mắt ngập đầy thất vọng:

 

“Chương công tử, trước đây chàng từng nói với ta rằng đã đoạn tuyệt sạch sẽ với đám chim hoàng yến bên ngoài.”

 

“Ta đã tin… nhưng nay mới biết, thì ra chàng chỉ là kẻ dối trá. Nói là trong lòng có ta, hóa ra chỉ là lời chót lưỡi đầu môi. Đã như vậy, hôn ước của chúng ta — từ nay hủy bỏ.”