Bảy Năm Của Y La

Chương 6



Chương Thanh tức khắc ngây người, vội vàng lên tiếng giải thích:

 

“A Loan, nàng đừng nghĩ nhiều… Ta không lừa nàng! Ta thực sự đã đoạn tuyệt với những nữ nhân ngoài kia rồi!”

 

“Vậy còn ả ta?” — Tạ Loan chỉ tay về phía Dương Uyển Phất — “Chàng vừa rồi rõ ràng đã thừa nhận nàng ta là ngoại thất của chàng!”

 

Nói rồi, nàng giật cây trâm gỗ trên tóc, ném xuống đất:

 

“Đồ của chàng — tự mình nhặt lấy. Ngày mai ta về Lư Châu, từ nay dứt khoát, một đao đoạn tuyệt.”

 

“Nàng… nàng… nàng…” — Chương Thanh hoảng hốt, cúi người nhặt lấy cây trâm chạm khắc bằng tay, cuống quýt muốn nhét lại vào tay Tạ Loan.

 

Thấy nàng vẫn quay lưng, bộ dáng như sắp bỏ đi thật, hắn lập tức nghiến răng nói:

 

“Ta nói nàng ta là ngoại thất của ta khi nào? Lúc nãy ta đáp lời Trần phu nhân và Thẩm phu nhân, ý ta chỉ là người do ta dẫn đến, chứ ta và nàng ta — căn bản không hề có quan hệ gì!”

 

Tạ Loan chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn…

 

Được Tạ Loan nới lỏng, Chương Thanh như được tiếp thêm can đảm, lời lẽ càng lúc càng trôi chảy:

 

“Nàng ấy thật ra là thanh quan* trong Chu Hồng Lâu.”

 

(*) Thanh quan: kẻ bán nghệ chứ ko bán thân)

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Nàng biết đấy, ta vốn yêu thi ca, trước khi gặp nàng, ta từng gặp nàng ấy tại Chu Hồng Lâu, cùng nhau đàm luận thơ phú vài lần.”

 

“Nhưng ta thề, giữa ta và nàng ấy tuyệt không có gì vượt quá lễ nghĩa.”

 

“Nàng ấy là thanh quan, mà Chu Hồng Lâu xưa nay nổi danh là chỉ bán nghệ, không bán thân.”

 

“Vệ tướng quân si tình với Thẩm phu nhân, chưa từng đặt chân tới những nơi như Chu Hồng Lâu, chuyện này… ngài ấy hoàn toàn không biết.”

 

“Khi nghe nói tướng quân muốn tìm người bên Dương gia giúp đỡ, ta mới nghĩ đến nàng ấy, liền đích thân đưa nàng ấy đến đây.”

 

“Thật không?” — Tạ Loan nhướng mày.

 

Chương Thanh giơ ba ngón tay thề thốt:

 

“A Loan, nàng tin ta… Ta thật sự đã thay đổi rồi!”

 

Tạ Loan tạm thời không truy cứu nữa, quay đầu hỏi thẳng Dương Uyển Phất:

 

“Ngươi thật sự là thanh quan trong Chu Hồng Lâu?”

 

Dương Uyển Phất ủy khuất đến mức vành mắt đỏ hoe, khẽ liếc nhìn ta, rồi dịu dàng nói:

 

“Tạ cô nương… ta vốn là thiên kim của một gia đình quan lại, lưu lạc chốn thanh lâu hoàn toàn là bất đắc dĩ. Nếu ta không còn trong sạch, làm sao có thể sống đến ngày hôm nay!”

 

“Thì ra Dương cô nương có được khí tiết ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’.”

 

Ta bật cười lạnh, “Vậy thì càng nên mời người chẩn mạch cho nàng, để Tạ cô nương yên tâm.”

 

Vệ Tuân cười gượng, chen lời:

 

“Y La nói đùa rồi, đây là chùa Hương Vân, sao có thể để đại phu trong chùa kiểm tra chuyện đó? Thật quá thất lễ.”

 

“Tự nhiên không cần phiền đến đại phu trong chùa.”

 

Ta xoay người, kéo tay một vị phu nhân đứng cạnh Trần phu nhân, giới thiệu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Đây là Lý phu nhân, trước khi xuất giá từng làm nữ y trong cung của Hoàng hậu nương nương. Chỉ cần bắt mạch một cái, là biết Dương Uyển Phất còn trinh bạch hay không.”

 

Sắc mặt Vệ Tuân lập tức tối sầm lại:

 

“Nàng đã sớm sắp đặt tất cả?”

 

Ta thản nhiên đáp:

 

“Ai ai cũng biết phương trượng chùa Hương Vân tinh thông Phật pháp, được nghe ông giảng kinh là cơ duyên hiếm có. Hôm nay vốn là Trần phu nhân dẫn các vị phu nhân đến đây nghe giảng, nghe nói ta muốn cầu phúc cho Ký nhi, nên tốt bụng chuẩn bị thêm một chiếc bồ đoàn.”

 

Thật ra các vị phu nhân được mời đến hôm nay, đều là ta tỉ mỉ lựa chọn.

 

Ngoài Tạ Loan, Trần phu nhân và Lý phu nhân, ba người còn lại đều là những “cái miệng có tiếng” trong kinh thành — chuyện gì lọt vào tai bọn họ, lập tức có thể lan khắp phố phường chỉ trong một buổi trà chiều.

 

Khi ta biết Vệ Tuân phản bội mình, đã âm thầm mời Trần phu nhân và Tạ Loan phối hợp.

 

Còn phần còn lại… ta không cần động tay, các nàng ấy sẽ thay ta lo liệu chu toàn.

 

Tình thế đã đến nước này, Vệ Tuân cũng đành bó tay không thể chống đỡ.

 

Có nha hoàn bước lên, kéo Dương Uyển Phất đến trước mặt Lý phu nhân, mặc cho nàng ta cố vùng vẫy không cam lòng.

 

Chẳng bao lâu, Lý phu nhân cười khẩy một tiếng:

 

“Còn dám giả làm thanh quan? Chỉ lừa được mấy kẻ ngốc nhiều tiền chứ gì!”

 

Tạ Loan giận tím mặt, lao tới tát mạnh Dương Uyển Phất một cái:

 

“Một đứa con gái của tội thần, nay chỉ là tiện nhân bị người người giẫm đạp, cũng dám giả vờ thanh cao trước mặt ta, còn dám thông đồng với vị hôn phu của ta để lừa gạt ta?”

 

Xung quanh, các vị phu nhân đồng loạt chỉ trỏ, miệng không ngớt lời bình phẩm:

 

“Chương đại nhân, loại kỹ nữ thế này thì có gì tốt chứ?”

 

“Vì ả mà đánh mất hôn ước với Tạ tiểu thư, thật không đáng!”

 

“Nhưng dạo này đúng là không nghe tin Chương đại nhân trăng gió với ai… hay là thật sự hắn đã đổi tính?”

 

“Vậy thì là bị kỹ nữ kia lừa gạt rồi.”

 

“Dương Uyển Phất cũng thật là… Dẫu sao cũng là thiên kim xuất thân thư hương thế gia, đích nữ của Lễ bộ Thị lang, năm xưa kiêu hãnh biết bao, giờ lại chấp nhận bản thân rơi xuống tận đáy bùn.”

 

“Làm nhục cả tổ tông nhà họ Dương!”

 



 

Chương Thanh bị Tạ Loan kéo áo chất vấn không dứt, Dương Uyển Phất thì bị một đám phu nhân mồm năm miệng mười vây lấy, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy như lá rụng trong gió thu.

 

Vệ Tuân nóng nảy đến mức khóe mắt đỏ bừng, nhưng trước bao ánh nhìn, chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn, không dám ra tay can thiệp.

 

Ta nhìn hắn, khẽ cười nhạt:

 

“Cũng may là chàng xưa nay chưa từng bước chân vào kỹ viện. Nếu không, hôm nay có mười cái miệng cũng rửa không sạch đâu.”

 

“Hạng ô uế thế kia, trước giờ chỉ cần liếc một cái, chàng đã chê bẩn mắt rồi…”

 

“Thì ra nàng ta thật sự đã rơi vào nơi đó. Năm xưa chàng còn thề sẽ tự tay g.i.ế.c nàng để báo thù cho ta. Giờ xem ra — nàng ta chẳng cần chàng ra tay, cũng đã nhận đủ báo ứng rồi.”