Huống hồ trong kinh thành, những lời đồn nhơ nhuốc về nàng ta ngày càng lan rộng.
Lúc đầu còn chỉ là mấy tên công tử bột, về sau… đến cả đám phu khuân vác, hàng rong ngoài chợ cũng góp miệng thêu dệt chuyện “đã từng gọi nàng ở Chu Hồng Lâu.”
Dương Uyển Phất xấu hổ không chịu nổi, lòng đầy uất ức, lại thêm chuyện tiền bạc bị moi đến tận đáy, liền liên tiếp cãi vã với Vệ Tuân.
Mà toàn bộ tài sản trong phủ Tướng quân, ta đều lặng lẽ vận chuyển về căn nhà cũ của Thẩm gia.
Còn đám đạo tặc do Vệ Tuân và Dương Uyển Phất ngầm sắp đặt, giờ đây… đã bị Tạ bá bá bắt giữ, giam lại chờ ngày xử lý.
Kế hoạch của ta vốn là — đợi khi Dương Uyển Phất móc sạch tiền trong người ra, ta sẽ bảo Tạ bá bá đưa bọn đạo tặc ấy lên công đường, dâng chứng cứ trước triều đình, vạch trần bộ mặt ghê tởm của Vệ Tuân, khiến hắn thân bại danh liệt.
Sau đó… ta sẽ đích thân đề nghị hòa ly, rũ sạch mối nghiệt duyên này.
Thế nhưng — còn chưa kịp ra tay, biến cố mới… đã xảy ra.
Bạc trắng trong tay Dương Uyển Phất cũng chẳng còn bao nhiêu, Vệ Tuân bắt đầu bán dần trang sức của nàng ta để xoay xở.
Mỗi ngày hắn đều vì tiền bạc mà đau đầu, đến phố Hồng Sơn lại bị Dương Uyển Phất khóc lóc làm phiền, long thể chẳng được yên, thần sắc mỏi mệt, sắc mặt tiều tụy đến không ra hình người.
Đúng lúc ấy, triều đình hạ quyết tâm giải quyết dứt điểm giặc Oa ở vùng duyên hải Đông Nam, nhưng lại chưa định được ai là người dẫn binh xuất chinh.
Tướng sĩ Đại Diễn xưa nay vốn không giỏi thủy chiến, không ai dám đứng ra làm chim đầu đàn.
Vệ Tuân hôm ấy, không rõ là do mệt mỏi hay đang mơ hồ gật gù trên triều, bị người khác gọi tên — hắn liền theo bản năng mà bước ra nhận lệnh.
Tới khi kịp phản ứng thì sự đã thành, không còn đường lui.
Cũng giống như chuyện với Dương Uyển Phất — từ khoảnh khắc hắn hộ tống nhà họ Dương đi lưu đày, thì cung đã giương, tên đã rời, chẳng thể quay đầu nữa rồi.
Năm xưa Vệ Tuân từng lập chiến công hiển hách nơi Tây Bắc, cũng được coi là một danh tướng của Đại Diễn.
Nhưng hắn là con độc đinh ba đời nhà họ Vệ, Hoàng thượng vốn chẳng định để hắn ra tiền tuyến chống giặc.
Nào ngờ chính hắn chủ động xin đi, khiến thánh thượng cảm động vô cùng, liền ban thưởng hậu lễ phong phú.
Vệ Tuân lập tức giấu đi phần lớn ban thưởng ấy, lặng lẽ đưa sang cho Dương Uyển Phất ở phố Hồng Sơn.
Phần còn lại, mới giao cho ta.
Rồi hắn bắt đầu dở trò tình cảm với ta.
“Y La, chúng ta thành thân đã hơn bảy năm, ân ái chưa từng phai nhạt. Gần đây có chút mâu thuẫn, cũng chỉ là lời qua tiếng lại, chứ trong lòng ta vẫn thương nàng như thuở ban đầu.”
“Nàng không thể sinh con, ta chưa từng oán hận nửa lời. Ký nhi tuy là nghĩa tử, nhưng cũng là kỳ vọng duy nhất cho quãng đời sau này của chúng ta.”
“Lần này ta ra đi, chẳng biết ngày nào mới trở về…Mong nàng ở nhà giữ mình, đóng cửa dưỡng bệnh, chăm lo cho Ký nhi, đợi ta khải hoàn hồi phủ — khi ấy, Ký nhi cũng đã khỏi bệnh hẳn rồi.”
Cùng lúc đó, Vệ Tuân không quên vẽ chiếc bánh tương lai trước mặt ta:
“Y La, nàng chờ ta trở về. Chờ ta đánh thắng trận này, ta sẽ đứng giữa điện Kim Loan, đích thân cầu Hoàng thượng ban cho nàng một đạo sắc phong.”
Ta gật đầu, bình tĩnh đáp:
“Chuyện trong phủ, giao cho ta là được. Chàng cứ yên tâm lên đường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy ta thuận theo, Vệ Tuân liền mượn cớ còn công vụ cần bàn giao, vội vã rời đi.
Hắn chẳng buồn che giấu nỗi háo hức — bởi ở phố Hồng Sơn, còn có người mà hắn thật lòng muốn ở bên.
Sáng hôm sau, Tuyết Anh đến báo:
“Đêm qua, tướng quân lưu lại phố Hồng Sơn suốt đêm, cùng Dương Uyển Phất ân ái không rời. Hắn hứa với nàng ta: nhất định sẽ dũng mãnh g.i.ế.c giặc, quét sạch Oa tặc. Đợi lập công xong, sẽ lấy chiến công ra thỉnh cầu Hoàng thượng xóa tội cho Dương gia, đón Dương Thị lang cùng gia quyến trở về Thịnh Kinh.”
“Sau đó — danh chính ngôn thuận rước nàng ta vào cửa.”
Trong lời vẽ nên viễn cảnh tương lai ấy, ta — một chính thê danh chính ngôn thuận — đã sớm bị bọn họ mặc định là người đã chết.
Ta chỉ khẽ nhếch môi cười, lòng đã lạnh đến thấu xương
Vệ Tuân đã quên: hắn chưa từng đánh qua thủy chiến.
Hắn cũng quên rồi: đây là lần đầu tiên hắn ra trận mà không có ta — người được xưng là “nữ Gia Cát” — kề vai sát cánh bên cạnh hắn.
Còn mơ mộng lập công?
Ta thấy, hoặc là hắn bỏ chạy làm tội binh, hoặc là… chôn xác ngoài biển.
Ta lập tức cất bước đến Tạ phủ, cầu kiến Tạ bá bá.
Tuy làm quan tại Hình Bộ, nhưng địa vị ông đã cao, dẫu là việc quân vụ của Binh Bộ, cũng có thể nhúng tay vào vài phần.
Ta thưa:
“Xin Tạ bá bá giúp con sắp xếp một vị giám quân đi theo đại quân lần này.”
Vệ Tuân lần này ra trận, chỉ có hai con đường — hoặc là lập công, hoặc là chết.
Tuyệt đối không thể để hắn mang nhục quay về, làm kẻ đào binh hèn nhát.
Nếu hắn thật sự lập công… ta sẽ để đám đạo tặc kia đứng ra vạch trần hắn trước công đường, khiến hắn mang tiếng khắp kinh thành, thân bại danh liệt, sau đó ta sẽ chủ động đề xuất hòa ly.
Còn nếu hắn c.h.ế.t nơi chiến trường…
Ta — sẽ là quả phụ trung liệt.
Từ đó về sau, danh tiếng của phủ Tướng quân — do một tay ta kế thừa.
Nay ta không còn phụ mẫu che chở, thân là nữ tử trong cái thế đạo nghiệt ngã này, hòa ly chỉ là hạ sách.
Vệ Tuân c.h.ế.t trận — mới là thượng sách.
…
Hai mươi ba tháng Năm, đại quân do Vệ Tuân thống lĩnh rầm rộ xuất chinh.
Ta đứng ở cửa thành, lặng nhìn hắn rời đi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lưng hắn vẫn thẳng tắp, dáng dấp oai hùng như năm xưa lúc cùng ta khải hoàn hồi kinh.